Sắc Nữ Kỳ Tài (Có Nên Đa Phu?!)

Chương 4: Chất vấn kết cục




Lăng Gia Hy không phải lần đầu nhìn thấy sắc nữ nổi danh kinh thành nhưng dù hắn lần này cảm thấy lạ vì khí chất hình tượng của nàng khác xa lời đồn cũng không ngăn nổi chán ghét. Hắn ôm nữ nhân đang khóc đến khó thở vào lồng ngực lên tiếng: “Thỉnh Vinh tiểu thư cứ hỏi”.

          “Hảo” – âm thanh ôn nhu của nàng vang lên khiến tim hắn chợt mềm nhũn, cảm giác thân quen cứ len lỏi vào tim hắn nhưng hắn liền gạt sạch đi.

          -Không biết mảnh ngọc bội định ước của tam hoàng tử có phải là mang hình bán nguyệt, màu xanh thẫm, một mặt khắc rồng một mặt khắc phượng. Chuôi ngọc bội là một viên ngọc trai màu trắng kết với tua làm bằng chỉ sợi vàng?

          -Sao ngươi biết? Lăng Gia Hy kinh ngạc thốt lên

          -Ngày đó, hoàng tử bị trúng độc có phải hay không được dìu lên miếu quan bỏ hoang, ân nhân ngài hút độc từ cổ tay trái có một vết chàm màu đỏ nơi khuỷu tay? Nàng không trả lời vẫn tiếp tục hỏi.

          -Đúng. Nhưng sao ngươi lại biết?

          -Ta mới là người đã hút độc cứu ngài. Vinh Tuyệt Trần thở dài đáp.

          Câu trả lời khiến cho cả đại điện vỡ òa. Gương mặt Hạ Phan cũng trở nên xanh lét, nữ nhân đang nằm trong vòng tay của Lăng Gia Hy cũng run lên gương mặt chuyển thành vẻ tức giận quẫn bách nghĩ thầm rằng lúc nàng trộm ngọc bội nữ nhân đó đã bất tỉnh, nàng nghĩ trước sau ả cũng chết, không ngờ ả còn sống lại còn có lai lịch lớn như thế. Không được, nàng không thể thua.

          -Hy ca ca, ngươi phải tin ta!

          -Yên nào, ta tin ngươi. Vinh tiểu thư, ta không rõ vì sao ngươi biết được nhưng ngọc bội nằm trên tay Hoa nhi, ngươi đừng giả bộ.

          -Ta biết, lúc hút độc cho ngài xong ta bất tỉnh, lúc tỉnh dậy được đưa về phủ nhưng ngọc bội đã không còn.

          -Người không cầm ta không cách chi xác định được, Hoa nhi cũng biết sự việc ngày đó rõ ràng, ta tin nàng. Ngươi không cần vì muốn thành thân với ta mà bịa đặt. Huống gì thanh danh thối nát của ngươi trong kinh thành ai ai cũng biết.

          -Thanh giả tự thanh. Ta không thể ngăn miệng mọi người. Ta cứu ngươi dù ngọc bội không còn nhưng có một thứ vẫn còn… - nàng gỡ khăn che mặt ra, tất cả mọi người liền hút một ngụm khí. Gương mặt kinh dị hiện lên, nữ nhân hồng sam kia lại còn cười mỉm một cái giả vờ sợ hãi rúc vô ngực Lăng Gia Hy. – vì hút độc cho ngươi, gương mặt ta trở nên thế này.

          -Xú nữ nhân kia, không nên đổ tội cho bản hoàng tử, ngươi xấu xí liền tìm tới cửa ta, vậy biết bao nữ nhân khác cũng thử cách như vậy? Ngươi khiến ta thấy buồn nôn.

          “Rắc” – lần này không vỡ từng chiếc mà bốn chiếc lưu ly bôi đều bị bể nát trong tay người Vinh gia. Hoàng thượng nhìn gương mặt người bạn thân khóc không ra nước mắt, hắn nợ Vinh gia muốn dùng hôn sự này để trả lại một phần ân nghĩa. Nào ngở tên nghịch tử này lại khiến món nợ của hắn thêm chồng chất. Hắn làm sao không biết chuyện Quỷ Y và Vinh gia thân thiết với nhau, việc Trần nhi hủy dung hắn cũng rõ chỉ không ngờ nàng chính là vì cứu con trai hắn. Hắn làm sao đền tội với người huynh đệ chí cốt từng vào sinh ra tử.

          -Nghịch tử, ngu xuẩn… Hoàng thượng mắt vằn từng sợi máu, chỉ về hướng tam hoàng tử.

          Vinh Tuyệt Trần đứng tại chỗ, tim vỡ nát, nàng có thể gọi thái y tới kiểm định chất độc trên mặt nàng cùng với loại hắn trúng là một, nhưng nàng không thể, Hắn chỉ để ý đến dung mạo và lời đồn, tin vào vật thực chứ không phải tin lời nói của nàng dù nàng biết rõ, biết rất rõ… nàng yêu hắn. Nàng cảm thấy có lỗi với Quỷ Y, hắn vì nàng tốn công lưu lại chất độc, “lòng người khó dò”, hắn thật đúng mà nàng lại không làm. Cổ họng ngòn ngọt, Vinh Tuyệt Trần phun ra một ngụm máu, khí huyết công tâm, trước khi ngất đi vẫn cố gắng hướng về hoàng thượng nói “Thỉnh hoàng thượng bá bá hủy hôn sự”…