Trên cả quãng đường hồi vương phủ, Vinh Tuyệt Trần hồi tưởng lại những lời hoàng thượng bá bá cùng phụ thân kể lể dặn dò. Việc Hạ Hồng Hoa giả vờ nàng dĩ nhiên biết, chẳng qua nàng không muốn hạ mình để vạch trần ả, cũng một phần không muốn Tam gia lại thêm thù hằn.
Xe ngựa dừng lại, Tiểu Mai đỡ nàng xuống. Nhìn cánh cổng màu đỏ rực rỡ, chữ Hỷ hai bên còn chưa tháo xuống. Mũi nàng chợt cay cay, cúi đầu. Tiểu Mai lanh lẹ chạy lên gõ cạch cạch, tiếng quản gia vang lên:
-Ai đó?
-Vương phi đã trở về, ngươi mau mở cửa.
-Xin thứ lỗi, ta không hề nghe thông báo hôm nay vương phi sẽ về. Đợi ta thỉnh ý vương gia đã.
-Cái gì? Ngươi chỉ là một tên quản gia nhỏ nhở mà dám bất kính với tiểu thư nhà ta. Người là vương phi do hoàng thượng ngự ban. Ngươi cảm thấy cái đầu mình dư thừa rồi phải không?
Tiểu Mai nghe vậy tức giận đùng đùng, định nói tiếp thì đã nghe tiếng bước chân bỏ chạy. Rõ ràng có kẻ muốn hành hạ nàng phải chịu đứng trước cổng phủ chịu nắng, chưa có lệnh của vương gia, ai dám hành xử như thế. Vinh Tuyệt Trần đoán ra chân tướng, đành gọi Tiểu Mai vào ngồi trong xe.
Mặt trời chói chang, ngồi trong xe cũng nực. Cánh cửa vẫn đóng im lìm, không hề có dấu hiệu hé mở. Tiểu Mai gần như muốn đạp ngã nó, tuy nhiên nàng đã hứa với tiểu thư sẽ không để lộ mình biết võ nên đành im lặng. Mồ hôi nhỏ tí tách xuống sàn xe. Vinh Tuyệt Trần cũng nhác chờ đợi thêm nữa. Môi đỏ mấp máy ra lệnh “Tuyệt Phong, phá cửa cho ta.”
“Uỳnh” – đại môn vương phủ nát bấy, kèm theo cả đường đá dưới chân cùng đội đất lên, ngổn ngang vụn vỡ, chỉ như thế đủ cho thấy kẻ ra tay lòng đang bực bội như thế nào. Tuyệt Phong bỏ lại xe ngựa, trực tiếp đứng trước cửa phủ dẹp đường. Nô bộc trong vương phủ nghe tiếng nổ chạy ra nhìn người trước mặt đại đao to lớn, bước chân mạnh mẽ, phất tay một cái đá cuội bay loạn xạ. Quản gia chạy chưa tới cổng nhìn vương phi một thân cung trang cao quý kéo tà váy bước vào, đôi mắt sắc lạnh quét đến hắn. Hắn sợ hãi, thầm than “vương gia, cứu nô tài”.
-Xú nữ nhân, ngươi dám xông vào vương phủ?
Một tiếng quát vang lên, cả ba người đang bước vào nhìn sang thấy một nam nhân đang lớn tiếng, bàn tay yêu thương đỡ một nữ nhân áo hồng, mặt mày tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn cay độc hằn sâu.
-Thần thiếp tham kiến vương gia! Trước khi vương gia trách tội, ngài nên để trắc phi hành lễ đã chứ? Nàng vừa lên tiếng, Hạ Hồng Hoa liền run rẩy một phát, nỗi căm hận trào cả ra ngoài mặt nhưng vẫn cố gắng nén lại.
-Thần thiếp tham kiếm vương phi tỷ…
-Dừng, ai là tỷ tỷ của ngươi? Nàng lạnh mặt cắt.
-Xú nữ nhân kia, Hoa nhi hiền lành chỉ muốn hòa thuận cùng ngươi, sao ngươi lại? Hắn vỗ vỗ lên dáng vẻ mỏng manh kia tỏ vẻ an ủi.
-Hử? Ta trên có hai đại ca, dưới duy nhất một tiểu đệ chưa hôn ước. Làm sao có tiểu muội lớn như vậy! Vương gia làm ơn chỉ điểm cho thần thiếp ngu muội!
Nàng vốn định yên lặng rời đi, tuy nhiên lại thấy chướng mắt lên tiếng. Lăng Gia Hy tức giận đến mức gân xanh nổi lên nhưng không tìm được lời phản bác liền nén giận, nhìn sang tiểu nhân nhi rù rì khóc trong ngực. Nỗi hận bị cấm túc trừng phạt lan ra, cộng thêm đại môn vỡ nát, nữ nhân xấu xí kia lại càng không biết điều liền hét lên:
-Vương phi Vinh thị, phá vỡ đại môn, ác bá ngạo mạn, khinh khi thứ thiếp, phạm vào nữ tắc, phạt quỳ 2 canh giờ. Không ai được phép cầu xin.
-Ta không sai, không quỳ.
-Nếu ngươi không quỳ, bản vương liền lôi nô tài của ngươi ra chém.
-Ngài dám…
-Ta là vương gia cao cao tại thượng, ta dám chém, ai dám cản…
-Được ta quỳ… nhưng không phải vì ngài, không phải vì tiện nhân kia mà vì hai người bên cạnh ta.
Vương gia vương phi tranh cãi, hạ nhân sợ hãi núp sau nghe lén. Thấy vương phi yêu thương nô tài nư vậy, trong lòng không nhin được lén cảm kích. Bọn họ người ngoài cũng thấy vương phi hiền lương thục đức, ngẫm lại trắc phi suốt ngày giả bộ yếu ớt nhưng bình thường vương gia không có trong phủ liền hoạnh họe kêu gào ra dáng ta đây chủ nhân mà âm thầm tức giận.