[Anh Hùng Xạ Điêu Đồng Nhân] – [Khắc – Khang] – Sắc Mê Tâm Khiếu

Chương 1




Ta sinh ra ở Tây Vực, lớn lên ở Bạch Đà sơn trang xa cách Trung Nguyên, vốn nên là một nhân vật vô danh tiểu tốt. Nhưng thúc phụ ta lại là Âu Dương Phong, Tây độc Âu Dương Phong. Điều này đã định rằng ta không thể an phận lưu luyến mỹ nhân được cả đời, cũng đã định rằng ta phải đến Trung Nguyên, đi lên con đường tự diệt.

Ta không biết vì sao thúc phụ muốn ta đến Trung Nguyên tiếp cận Lục vương gia Kim quốc. Kim quốc tuy rằng thế mạnh, nhưng chỉ e cũng không đủ năng lực đe dọa đến Tây Vực, lấy gia thế Bạch Đà sơn trang ta cùng võ công thúc phụ, thực sự không cần thiết. Nhưng ta cũng lười hỏi nguyên do, từ nhỏ thúc phụ đã rất thương ta, ta cần gì làm người mất hứng, huống chi Trung Nguyên phồn hoa, ta lớn đến chừng này còn chưa từng thấy, làm sao không hiếu kỳ.

“Trung Nguyên… là như thế nào?” Trên đường đi Yến kinh, ta ngồi trong kiệu thì thầm.

Cơ thiếp bên người phát ra tiếng cười như chuông bạc, nói: “Trung Nguyên phồn hoa náo nhiệt, mỹ nữ như mây, đến lúc đó thiếu chủ ngàn vạn lần đừng quên tiện thiếp đó nha.”

Ta mỉm cười, kéo nàng đến bên người, trên mặt nàng hiện lên nét đỏ ửng, miệng thở gấp, thân thể vừa chống vừa nghênh đón. Ta cúi người đè lên, trải qua mây mưa.

****

“Ta là Linh Trí Thượng Nhân, là Tây Tạng mật tông.”

“Tại hạ Bành Liên Hổ, nhân xưng Thiên thủ nhân đồ.”

“Các vị đường xa đến đây, tiểu vương thực lấy làm vinh hạnh, có thể mời các vị anh hùng đại gia, thật sự là phúc của Đại Kim.” Kim quốc Triệu vương vẽ mặt thành khẩn nói. Ta thật không biết hắn giả ngu hay khờ thật đây, mấy gã nhân sĩ giang hồ hình thù kỳ quái kia có bao nhiêu cân lượng, ta vừa nhìn đã biết. Luận võ công, bọn họ xách giày cho ta còn chưa xứng, thắng những kẻ thế này thật dễ như trở bàn tay. Anh hùng ư? Hừ, buồn cười! Ta lắc lắc chiếc phiến trong tay, khóe môi dẫn ra ý cười, chưa nói một lời.

“Phụ thân, không bằng để con tỷ thí với họ, nếu con thắng, bọn họ phải nghe ta!” Từ trong nhảy ra một thân ảnh màu xanh lục nhạt, mọi người đều sững sốt.

Người đến bộ dáng cùng thanh âm rất cân xứng, trong ngạo mạn còn mang chút âm sắc nũng nịu. Một công tử văn nhã cẩm y hoa phục, độ chừng mười tám mười chín, nét cười ẩn trên khuôn mặt tuấn tú như ngọc không ai bì nỗi, trên gương mặt tuyệt trần ấy lại lộ ra đôi nét trẻ con khiến người không khỏi thương yêu. Điều làm ta có phần hơi kinh ngạc chính là người này lại lộ ra quý khí bức người, như phát ra từ trong xương cốt, cao quý vô cùng. Ta không nghĩ tới con một vương gia lại có khí thế đến mức này, chỉ sợ thái tử thấy hắn, cũng muốn xấu hổ ba phần.

“Ha ha, khuyển tử Hoàn Nhan Khang, từ nhỏ đã tập võ, nay thấy các vị anh hùng đây không khỏi nãy sinh hứng thú, mong các vị bao dung.” Lời này tuy là nói với chúng ta, thế nhưng ánh mắt Hoàn Nhan Hồng Liệt không rời khỏi người đứa con, đủ thấy tình thương của bậc làm cha này sâu đến cở nào.

“Nào dám nào dám, tiểu vương gia vóc dáng nhanh nhẹn, phong lưu tiêu sái, quả nhiên là hổ phụ sanh hổ tử a!” Trong nhất thời cả sảnh đều là tiếng a dua, Hoàn Nhan Khang cũng hưỡng thụ rất tự nhiên, trên mặt hoàn toàn không có dị sắc. Công bằng mà nói, dù ngươi kia có phải con trai Lục vương gia Kim quốc đức cao quyền trọng hay không, cũng có tư cách hưỡng thụ loại nịnh hót này. Ta chưa bao giờ gặp qua nam tử nào, bộ dạng dễ nhìn đến vậy, có thể mang một nhan sắc nhu mị như vậy, thần thái trẻ con mơ hồ, cùng nét lăng lệ ẩn trong xương hòa hợp đến hoàn mỹ như vậy.

“Cha nếu không nói, con coi như đáp ứng rồi đó!” Lời chưa dứt, Hoàn Nhan Khang thả người đánh tới người cách y gần nhất Bành Liên Hổ. Nhìn hai người giao đấu, ta không khỏi cười thầm. Vị công tử đây chưởng pháp linh động, hẳn là môn hạ Toàn Chân, nhưng nội tức không tốt, công lực không cao, chút công phu đó tìm dân chúng hay quan canh cửa thì đương nhiên cao hơn một bậc, thế nhưng trước bọn nhân sĩ võ lâm này sao chiếm được thượng phong? Buồn cười là, họ Bành kia nể mặt Triệu vương gia, sợ rằng nặng tay thì đả thương vị kiêu ngạo này, trong nhất thời bị buộc đến nhảy lên nhảy xuống, bộ dáng có chút chật vật, mấy người bên cạnh muốn cười lại không dám cười khiến cho ta chịu không nỗi cười ra tiếng.