Thanh âm ông ta không nặng không nhẹ hỏi.
-Người yêu của tên Phong trốn thoát rồi!
Ông ta sau khi nghe như vậy cũng chỉ trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
-Ai giúp cậu ta trốn thoát?
Hắn nghe ông ta hỏi vậy thì sợ hãi vô cùng. Hắn ngay cả cái ghế trúc vừa rồi cũng không dám ngồi, đang run run đứng ở một bên khi nghe ông ta hỏi vậy liền không tự chủ quỳ ngay xuống đất cầu xin tha thứ.
-Chủ tịch, xin ngài tha mạng cho cậu ta.
-Là thằng Đạt? –Hỏi mà ngữ khí chắc nịch – Đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, không được tin tưởng người quá mức, dù người đó có là ân nhân cứu mạng của cậu. Lấy một ngón tay của cậu ta!
Giọng không đổi sắc, ông ta ra lệnh. Lòng không hiểu rốt cuộc là Thành yêu ai? Tên Đạt kia hay là tên Phong? Tại sao không cầu xin tha mạng cho mình mà lại cầu xin tha mạng cho “cậu ta”, có phải sợ quá mà lẫn cả lên rồi?
Tên vệ sĩ từ đằng sau tấm mành đi ra, rút một con dao nhỏ sắc lẹm ở cái bao nhỏ sau lưng, nhìn Thành không nói gì. Hắn cho dù có chết cũng không hiểu thế nào là tình yêu, nhưng nếu yêu là như tên ngốc trước mắt này thì hắn không bao giờ yêu. Theo quy định của tổ chức, thì kể cả có bắt được kẻ đó hay không thì ít nhất cũng có ba cái mạng phải chết, chỉ là chết trước chết sau mà thôi: Đạt chắc chắn chết, Thành cũng chắc chắn chết, còn tên Phong, có lẽ cũng chết, thằng tiểu quỷ chạy chốn, chắc chắn sau khi bị chà đạp lấy đủ số vốn cũng sẽ chết… Còn có một giải pháp khác đó là tất cả sẽ trở thành những món đồ chơi của mấy kẻ lắm tiền khát máu…
Thế nhưng hắn vẫn không hiểu, thật ra Thành đang cầu xin tha mạng cho ai?…
Hắn cũng không được phép nói chuyện với bọn tay chân làm việc “trí óc” như Thành, nên cũng chẳng buồn hỏi –Là không dám hỏi thì đúng hơn.
Thành giơ bàn tay ra phía trước, cắn răng nhận lấy sự trừng phạt vì biết đây là hình phạt nhẹ nhất mà ông ta có thể nghĩ ra rồi. Không cần phải cầu xin làm gì nữa.
Chẳng phải Thành không sợ chết mà là hắn hiểu ông ta sẽ không bao giờ lấy cái mạng nhỏ của mình. Hắn đã nghe được nhiều chuyện liên quan đến vì sao mình làm việc không chu toàn cũng không có bị phạt nặng gì…
Trong một dịp tình cờ nghe thấy hai tên vệ sĩ uống rượu say nói chuyện khi chủ tịch cho bọn hắn đi ra ngoài tìm một cậu bé. Lúc đó hắn còn không biết tìm một cậu bé làm gì, sau mới biết mình được hưởng phúc từ bố của cậu ta mà cho dù phạm lỗi lớn cũng sẽ không bị chết. Tự nhận mình cũng chẳng phải thứ gì trong trắng, thuần khiết thiện lương, lợi dụng được thì lợi dụng thôi… Thế nên, hắn biết mình chính là không phải chết. Lúc đến tỏ ra lo sợ chỉ là một màn kịch làm cho Chủ tịch an lòng mà thôi. Chỉ là một ngón tay thôi mà, cầu xin làm gì lại chuốc lấy sự nghi ngờ của chủ tịch. Tranh thủ vẻ chung tình một chút lấy lòng Chủ tịch. Không phải tên Phong kia được trọng dụng vì đã liều thân đỡ đạn cho ông ta vài lần, mà là vì tình yêu mà Phong dành cho Hải Thanh làm ông ta thấy hứng thú mà thôi. Biết và nắm được nhược điểm kẻ khác thì dù mình có là con kiến lỡ vuốt râu hùm vẫn có thể thoải mái sống được. Thế nên cứ mạnh dạn xòe tay ra đi…
Tay vệ sĩ xoay dao trên bàn tay, rồi nhanh chóng cầm chuôi dao, hướng lưỡi dao đến ngón tay út của hắn. Nếu như người khác, hắn sẽ lấy ngón tay cái kia cơ, nhưng hắn biết nếu hắn lấy ngón tay cái cậu ta thì ông chủ của hắn sẽ lấy cả bàn tay hắn. Hắn và tất cả những người theo ông chủ lâu năm đều biết cậu ta có bao nhiêu phần giống người trong lòng của ông chủ.
Động tác của gã vệ sĩ quá nhanh, đến khi hắn kịp nhận ra sự đau đớn thì đã thấy tên vệ sĩ kia rút ra một mảnh vải trắng, băng lại vết thương cho hắn. Hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc mà kêu lên đau đớn làm gì. Nếu phải người khác chắc đã có được cái diếm phúc ấy? Hắn biết chủ tịch đã nương tay với mình rồi.
-Đây là bài học để cậu hiểu, lần sau đừng bao giờ tin tưởng tuyệt đối vào một ai đó.
Ông ta vẫn bình thản nói như chẳng có chuyện gì, cũng không thèm hỏi hắn đã làm gì để tìm hai người đó. Trong suy nghĩ của ông ta thì Đạt và Thanh hẳn là đã quen biết từ xưa, nếu không sao chỉ có vài ngày ngắn ngủi Thanh lại quyết định bỏ trốn theo Đạt? Hoặc giả, Đạt nhận lệnh của một tổ chức nào đó mà Thanh có thể tin tưởng. Nhưng mà tổ chức nào lại cả gan dám đối đầu với ông?
Không bàn đến chuyện có tổ chức nào không, ông cũng không vội truy tìm bọn họ. Nếu còn ở trên thế giới này thì chắc chắn sớm hay muộn đều sẽ rơi vào tay ông. Không có gì đáng lo. Nhân tiện, có thể kiểm tra lòng trung thành của Phong.
Ông ta cũng không ngoại trừ khả năng Phong cũng Đạt câu kết. Nhưng nếu trường hợp đó chỉ sảy ra nếu Phong là một kẻ quá ngu ngốc, hoặc quá liều lĩnh đến mức đem cậu Thanh đó ra mà đặt cược. Việc như vậy ông tin Phong sẽ không làm.
Quan trọng là, với một nơi được canh gác như thế, Đạt làm sao có thể đưa được Thanh trốn thoát?
-Làm thế nào mà hai người bọn họ có thể trốn thoát được?
Ông ta không hỏi đã làm gì để bắt bọn họ hay vấn đề nào khác. Ông ta qua tự tin vào khả năng của mình. Người như vậy, chỉ có thể là người có thực lực thật sự hoặc giả là kẻ ngu ngốc tự huyễn hoặc về tài năng của mình. Mà hắn chắc, ông ta không thể là dạng thứ hai.
Ông ta lạnh lùng hỏi, giọng không còn trầm ổn, ấm áp nữa. Linh cảm cho ông thấy, Đạt không phải người đơn giản. Nếu chỉ là một tên chân tay tép riu thì sẽ không có khả năng trốn thoát khỏi đó chứ đừng nói mang theo một người không biết một chút võ công như Hải Thanh.
-Hắn… Không biết vì sao hắn… phát hiện ra mấy người “bảo vệ” ẩn nấp…trong xóm trọ…
-Bình tĩnh lại đi! Tôi cũng chưa nói gì.
Ông ta từ sau tấm mành trúc bước ra. Hai tên vệ sĩ đi theo sát, chỉ cách ông ta có hai bước chân. Ông ta nghe ra sự run sợ, lo lắng trong lòng của Thành.
-Kể lại xem nào?
Hắn cúi đầu, không dám ngẩng lên, dù biết ông ta sẽ không giết mình, nhưng trong lòng lại rợn lên cảm giác lo sợ cho người đó. Mỗi bước chân ông ta bước thêm một bước đều làm tim gan hắn sóc nảy vì lo lắng cho người kia rồi lại đau đớn khi nghĩ sẽ không gặp được người kia, lo sợ người trong lòng có thể sẽ chết…
“Đây chẳng lẽ là cảm giác yêu một người sao? Như vậy, Phong luôn có cảm giác này trong lòng? Phong yêu người đó phải chịu nhiều đau khổ như vậy, mình… cũng yêu người đó nhưng đến tận bây giờ mới hiểu cảm giác này”.
Trong hoàn cảnh này lại hiểu ra yêu một người không ngờ lại là cảm giác này. Hắn ngẩn người, không biết trả lời câu hỏi của chủ tịch như thế nào.
-Ngẩng đầu lên và kể xem, hắn đã làm thế nào để đưa cậu ta thoát khỏi đó.
Ông ta ngồi xuống cái ghê trúc trước mặt hắn ra lệnh.
Hắn lo sợ. Cúi đầu kể lại toàn bộ đầu đuôi.
-Không biết tại sao hắn lại phát hiện người ở phòng bên cạnh là sát thủ. Hắn đã bịt miệng, cắt đứt gân chân tên sát thủ ở phòng đó nhân lúc hai cô gái phòng đó ra ngoài. Sau đó, siết cổ sát thủ thứ hai ẩn nấp dười cầu thang. Còn hai người ở các phòng thì bị hạ thuốc mê…
-Sống sót cũng vô dụng. –ông ta đưa mắt nhìn tên bảo vệ bên trái- Làm sao hắn có thuốc mê?
Hắn biết mấy tên sát thủ còn sống cũng sẽ phải chết. Ông ta đối với người khác chưa bao giờ tha thứ cho một lỗi nhỏ mà họ phạm phải. Hắn biết, mình là người tin tưởng tên Đạt, cho hắn vào đó trông chừng Hải Thanh mà thoát chết, chỉ mất một ngón tay út đã là có bao nhiêu ưu ái, nhượng bộ của ông ta rồi.
Chỉ là hắn ta vẫn sợ hãi vì trong giọng nói của chủ tịch không còn chút nào cảm giác ấm áp nào dành cho hắn nữa.
Trong lúc đó, hắn vì không được đàn em báo tin nên vẫn chưa biết gì. Hắn chỉ muốn thật nhanh thật nhanh tìm ra người trong tấm ảnh. So với việc bây giờ về gặp cậu và việc hai tháng nữa vĩnh viễn không được nhìn thấy cậu thì chuyện tìm đứa bé là tối quan trọng.
Gió hất tung mái tóc của hắn. Bên sông vắng lặng cũng chỉ có hắn đứng đó. Hắn lấy bức ảnh ra để nhìn nhận những người trong ảnh, xem có khả năng có một ai đó mà hắn biết không?
Thế nhưng những khuôn mặt rời vào trong tầm nhìn của góc chụp toàn bộ là những người mà hắn không biết. Việc tìm được đứa trẻ trong khi không có thông tin gì thêm là vô vọng.
Hắn muốn từ khung nền tìm ra một chút địa điểm liên quan. Điều hắn quan tâm bây giờ là tìm được địa điểm, nới tổ chức tang lễ. Từ đó có thể xác nhận được gia đình đứa trẻ đó sống ở đâu. Nhất định sẽ không có ai lại đi tổ chức tang lễ ở một thành phố khác cách xa nơi mình sống cả.
Nhưng mà tìm đâu ra nơi tổ chức tang lễ khi mà tấm ảnh chụp ở trong sảnh. Còn nữa, đã mười mấy năm thì không biết còn tài liệu gì ghi lại ở nơi tổ chức tang lễ không?…
Sau bao nhiêu lâu suy nghĩ, cuối cùng cũng thấy hắn nở một nụ cười rồi bước lên xe. Chỉ có những gia đình có tiếng tăm khi tổ chức mới cho thông báo trên báo chí. Đứa trẻ này lại được cải trang ngay cả khi có tang lễ… Vậy chỉ cần tìm một tên thám tử tìm một tờ báo, như vậy là tìm được những thông tin cần thiết về người đứa trẻ, và cả nơi tổ chức tang lễ rồi.
Hắn ngồi lên xe, nghĩ nghĩ đến điểm ngờ ngợ khi lúc đầu mình cầm tấm ảnh, hắn lại nhìn lần nữa. “Mắt của đứa bé này thực sự giống mắt của em…” –hắn nghĩ trong đầu- “Nhưng ánh mắt thì không giống. Mắt của cậu bé đó chất chứa hận thù sâu nặng, ánh mắt của em lại trong veo không gì có thể vẫy bẩn được…”
Lúc mới nhận tấm ảnh từ tên vệ sĩ, hắn đã nghĩ rằng cậu và cậu bé này là cũng một người, nhưng khi nhìn lâu một chút hắn lại không cho là vậy. Thế nên, vừa rồi lại đem ra mà nhìn lần nữa… Mà nếu cậu thực sự là cậu bé trong bức ảnh, thì dù có chết hắn cũng chẳng dám nói cho ông ta biết khi mà chưa biết được ông ta tìm cậu làm gì.
Trong lòng thầm thở phào vì ông ta chưa bao giờ để ý đến cậu, chắc do ông ta nghĩ cậu chỉ là một sinh viên trợ giúp cho giáo sư Phùng Giang Lưu…
Thôi, nghĩ vậy là tốt cho cậu rồi. Hắn không muốn cậu lại bị lợi dụng như giáo sư Phùng đã làm với cậu…
Chiếc xe phóng nhanh trên đường. Thời gian không cho phép hắn chậm chễ. Đằng xa, một kẻ khác cũng ngồi lên chiếc xe máy phóng theo. Hắn nhìn qua gương chiếu hậu của xe ô tô, cảm thấy chán ngắt với việc này. Có lẽ ông ta thông minh nhưng ông ta cũng đa nghi chẳng khác gì Tào Tháo. Thật buồn chán!
Hắn bị câu hỏi cùng giọng điệu của vị chủ tịch kia làm cho run sợ rồi. Trả lời sao đây? Đạt lấy ở đâu ra thuốc mê hắn làm sao biết? Có biết chắc cũng không giám nói.
-Thằng Đạt lấy thuốc mê ở đâu?
Trả lời sao đây?
-Lẽ nào tôi đoán nhầm rồi? Người cậu thích là cậu thanh niên Hải Thanh kia mới đúng sao? Đành phải để cậu ở lại đây làm khách vài ngày vậy.
Ngữ khí khẳng định của ông ta làm hắn sợ hãi. Hắn ngẩng đầu run sợ nhìn vị chủ tịch của mình…
Trời ơi! Hắn thề, ngẩng đầu lên chỉ là phản xạ chứ không phải chủ ý của hắn. Thế nhưng hắn nhìn thấy gì thế này? Điều mà hắn nhìn thấy có phải là sự thật không sao lại có thể?
Hắn ngây ngốc nhìn vị chủ tích của mình. Đây là khuôn mặt thật của chủ tịch? Sao có thể? Sao lại có thể là khuôn mặt này?…
Ông ta nhìn thấy phản ứng ngây ngốc của hắn cũng không nói gì. Nhiều người khi biết khuôn mặt thật của ông ta cũng phản ứng như vậy. Ông ta ra hiệu cho tên vệ sĩ bên cạnh mang hắn đi ra.
Hắn về đến phòng được sắp xếp cho mình rồi vẫn chưa khép được miệng vì biểu tình ngạc nhiên. Trước mắt vẫn hiện lên khuôn mặt của chủ tịch. “Sao có thể như thế chứ? Sao trên đới lại có hai người giống nhau như hai cha con vậy? Không, giống như hai anh em sinh đôi… Thật sự giống qua! Không sai tí nào ngoài việc chủ tịch có thêm vài nếp nhăn…”
Hắn nói thì nói thể, nhưng hắn cũng không biết cậu có nếp nhăn trên mặt không vì hắn chưa bao giờ được nhìn cậu gần như vậy…