Câu hỏi làm hắn thoát khỏi cái nhìn của chính bản thân dành cho câu. Hắn chớp mắt, nhìn người đang đứng trước mặt. Hắn hoàn toàn bất ngờ trước câu hỏi của cậu!
“Hóa ra không biết mình là thầy giáo sao?” –Hắn đã nghĩ như thế. Thế nhưng sau này hắn mới biết, cậu biết hắn là giáo viên ngay từ đầu. Cũng biết mình thực ngốc, vì chỉ cần nhìn vào áo khoác blue trắng của hắn cậu hoàn toàn có thể nhận ra hắn là thầy giáo. Đó chỉ là một cách cậu “diễn” để làm quen với hắn.
Cùng với cái suy nghĩ của mình, hắn đem cậu đánh giá từ đầu đến chân. Khuôn mặt của cậu không quá nhỏ nhắn, nhưng da cậu mịn, không có bị mụn như những đứa trẻ trong tuổi dậy thì mà hắn từng tiếp xúc. Có lẽ cậu ít hoạt động – hắn nghĩ thế, bởi trông tổng thể thì người cậu có vẻ gầy, làn da lại có phần trắng hơi nhợt nhạt. Đôi mắt rất sáng trong lại có chút gì đó dịu dàng, quan tâm… làm hắn nhìn vào cũng tĩnh tâm lại đôi chút. Hắn muốn mình được tĩnh tâm hơn!
Hắn không nhận ra một cách kì lạ rằng nhìn vào mắt một người khác rất chăm chú là có gì đó bất bình thường. Ánh mắt ôn nhu của cậu cứ như dìm cái nhìn của hắn vào sâu thẳm của sự quyến rũ!
Hắn cứ nhìn như vậy thực lâu và thực chăm chú… Bởi ở trong đôi mắt ấy, hắn tìm được sự tĩnh lặng cần thiết cho bản thân. Khẳng định nếu cậu không chớp mắt, cúi đầu xuống thì hắn sẽ vẫn còn nhìn cậu như vậy –Không biết nhìn đến bao giờ?
Cậu cúi đầu, mặt đỏ lên dưới cái nhìn của hắn.
-Ừm… Cậu là sinh viên mới?
Hắn lấy giọng bình tĩnh hỏi cậu.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn một người chăm chú đến vậy! Cho nên hắn thấy ngại… Mà hẳn là dù sau này nhìn một ai khác đến thất thần như vậy, hắn cũng sẽ không thấy ngượng ngùng lung túng như bây giờ.
-Dạ… Vâng!… Em là sinh viên mới ạ!
Hắn cũng sẽ không biết rằng cậu đã lấy hết can đảm để bước đến chỗ hắn. Chình vì lo lắng, sợ hãi nên cậu mới đi chậm một chút, chừa cho mình chút thời gian để hít thở và điều hòa nhịp tim. Cậu nhìn thấy hắn hôm đến thi thử và đã bị cái vẻ bận rộn của hắn thu hút ngay từ đầu.
Cậu thực ra là người trong cứng ngoài mềm! Nhìn cái vẻ ngoài nhút nhát của cậu sẽ không tin được cậu là người rất kiên nghị. Ba năm nay, hắn hoàn toàn không nghĩ cậu sẽ kiên trì được đến vậy. Dù hiểu cậu không phải vì mình mà cố gắng tồn tại, nhưng chi ít cậu còn sống đã là một niềm an ủi rất lớn đối với hắn. Trong tổ chức này, một người đến từ “ngoại đạo” như hắn vốn không có tiếng nói gì, hắn đã phải làm rất nhiều chuyện để khẳng định được vị thế của hắn như ngày hôm nay. Hắn làm tất cả, dâng lên kẻ đứng đầu công trình nghiên cứu tốn của hắn tám năm trời –từ khi hắn còn là sinh viên cho đến khi hắn đã là tiến sĩ mới hoàn thành, – kể cả là phải tự đâm mình một dao đau đớn vào bụng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào nếu không được cứu chữa chỉ để đổi lấy lòng tin từ kẻ đứng đầu của tổ chức ăn cắp công trình nghiên cứu của người khác mà hắn căm ghét nhất, kể cả việc củng cố thế lực và địa vị này bằng cách hứng trọn hai viên đạn nhằm vào kẻ đứng đầu kia… Tất cả những sự chịu đựng đó đều không phải vì hắn ham tiền tài địa vị, ham quyền lực mà bởi vì một lí do đơn giản: Hắn phải có quyền lực trong tay thì mới bảo vệ được cậu!
Mặc dù không thể đưa cậu thoát ra ngoài, nhưng hắn đã cố gắng giúp làm giảm bớt được một chút khó khăn đối với cậu thôi cũng là tốt lăm rồi. Và hắn cũng chỉ mong mình có thể làm giảm đi những đau khổ mà cậu phải chịu đựng.
Hắn xếp cho cậu mỗi đêm tiếp một khách là điều đã khó chấp nhận đối với tổ chức… Và nếu làm quá lên thì cậu lại bị chuyển khỏi câu lạc bộ hắn quản lí thì nhất định cậu sẽ không chịu đựng được.
Đừng hỏi hắn cảm thấy thế nào khi nhìn người mình yêu phải nằm dưới thân của kẻ khác chịu đủ mọi loại xâm phạm. Cảm giác đó không thể nói được bằng lời. Chỉ những ai đã trải qua mới biết được sự chịu đựng và nỗi đau mà hắn phải chịu trong suốt ba năm qua. Hắn chỉ có thể bảo vệ cậu khi hắn đủ mạnh. Đủ mạnh là khi hắn có thể có đủ thế lực bảo vệ cậu trước tổ chức kia. Có thể đảm bảo cậu rời khỏi đây mà vẫn được sống. Còn hắn, khi giúp cậu rời khỏi đây rồi, hắn có chết cũng cam lòng. Thế nhưng hắn vẫn muốn mình có thể sống bên cậu hơn…
Hắn định khi đủ mạnh để có thể bảo vệ cho cậu, hắn sẽ đưa cậu ra ngoài, dù lúc đó có bị bọn họ truy sát, hắn cũng có khả năng bảo vệ cậu. Nhưng sự việc đêm qua đã làm hắn sợ hãi! Cậu không tự tìm cái chết, nhưng người khác cũng sẽ không để cậu sống yên ổn trong sự “bao bọc” của hắn. Cõ lẽ cũng đến lúc nên để cậu đi rồi –dù là hắn chưa thể bảo vệ nổi cậu.
Hắn muốn nhìn thấy cậu ngay lúc này!
Có tiếng xe đỗ ở cổng sau của xóm trọ nhỏ. Nó trở nên rõ ràng trong không gian yên tĩnh lúc hai giờ sáng. Thường thì vào giờ này, con người ngủ say và sâu giấc nhất.
Thế nhưng, đối với tôi thì không phải vậy.
Tôi trở mình, đứng dậy bước ra sân “ngắm trăng”!
Mùa thu, trời ở đây đã trở lạnh vào ban đêm.
Hôm nay trăng sáng! Ánh sáng dìu dịu, bàng bạc phủ lên mọi vật trong cái xóm nhỏ, in cả hình cái cây đen ngòm bên bể nước lên trên mặt sân bê tông đã chằng chịt vết nứt. Lúc này đã hơn hai giờ sáng, trăng vừa đúng đỉnh đầu. Trong cái sân nhỏ của khu trọ nằm thọt lỏm giữa các khu nhà cao tầng này thì đây là khoảng thời gian duy nhất trong đêm có thể thuận lợi nhìn được trăng –còn tùy vào các mùa khác nhau nữa. Sống ở đây một thời gian tôi nhận ra lúc nào mình có thể nhìn thấy ánh trăng ở khu này.
Chẳng màng năm tháng, chẳng màng thời gian nhưng tôi lại mong trung thu. Mà hẳn là không phải mong mà là lo lắng ngày trung thu sẽ đến?
Tôi căm hận mùa thu nhưng mà cũng da diết chờ mùa thu. Mùa thu là cái mùa tôi được sinh ra. Nhưng nó cũng là cái mùa cướp đi tất cả của tôi. Gia đình, tình yêu và cả lòng tự trong, sự kiêu hãnh của tôi.
“Đời”? Thực ra nó là cái gì? Có “đời” sao? Người ta nói đến “số phận”, nói đến “đời” chắc chỉ để nhắc mình còn có một chỗ để tin tưởng rằng tương lai mình đã được sắp đặt? Vốn chẳng có cái gì gọi là số phận cả… Cái gọi là số phận chỉ là cái công cụ để người xưa dọa nạt đám con cháu hậu bối mà thôi. Họ đặt ra cái gọi là số phận chỉ nhằm thủ tiêu đi sự cố gắng, nghị lực của con người vươn lên trong cuộc sống. Đã luôn nghĩ thế, nhưng mà tôi vẫn bị “số phận” dọa sợ. Ngày ngày trong lòng mang số phận chết tiệt đó ra mà chửi rủa. Thế nhưng mà tôi nhận ra chửi như thế cũng không phải là cách. Mà khinh bạc đời! Chửi mắng đới? Tôi có tư cách không?
Trời có vẻ lạnh rồi thì phải. Hắn thấy cậu đưa hai tay tự ôm lấy cánh tay mình xoa xoa. Lòng thực không vui vì cậu chẳng bao giờ biết chăm sóc bản thân mình cả. Nhớ lúc trước, mùa đông mà cậu luôn mặc mỏng manh làm hắn không khỏi lo lắng…
“Em thích được cảm nhận cái lạnh thấu xương là như thế nào. Em muốn biết thực chất lạnh nhất là ở đâu…” –Hắn đột nhiên nhớ đến cậu từng nói như vậy trong mùa đông đầu tiên cậu gặp hắn…
Là cậu đang có chuyện muốn suy nghĩ? Không! Nhất định là cậu đang thấy cô đơn.
Hắn từng thấy cậu mặc một cái áo mỏng manh đứng dưới những cơn mưa phùn lạnh cóng, tê buốt của mùa đông. Hắn không hiểu chuyện gì khiến cậu thường xuyên có những cách cảm nhận cái lạnh khác thường như vậy. Nhưng thẳm sâu trong lòng, hắn muốn cậu biết quý trọng bản thân hơn. Hắn đã từng bước đến bên cậu rất quyết đoán, kéo cậu vào trong căn phòng ấm áp giúp cậu làm ấm người, nghiêm khắc nhắc cậu lần sau không được làm vậy nữa. Lúc đó cậu chỉ cười cười, không đáp lại hắn, nhưng cũng từ đó trở đi, cậu không bao giờ ra ngoài ban công hay trèo lên sân thượng đón những trận mưa phùn buốt giá kia nữa.
Nhưng hiện tại, hắn lại không thể bước đến bên cạch khoác cho cậu chiếc áo nói gì đến chuyện có thể kéo cậu, ôm vào lòng sưởi ấm cho cậu?
Hắn biết lời nói kia của cậu còn có ý khác. Nhưng hắn lại không biết đến tột cùng là cậu đã trải qua những gì mà lại có thể tạo ra ở cậu những hành động khác người như vậy… Giáo sư của cậu thì nói “đó là sự khác biệt giữa thiên tài và người thường”.
Phải thế chăng? Nhưng tại sao hắn lại không nghĩ như thế? Hắn cảm thấy như cậu đã bị tổn thương tình cảm ghê gớm mới nói ra câu nói như vậy… Có lẽ cậu có cảm nhận cái lạnh riêng?