Sắc Màu Khác Lạ

Chương 4




Khẳng định đây là một cái bẫy! Đây nhất định là một cái bẫy! Tôi mới không dại mà trúng kế của họ!

Ở nơi đây, bạn không được tin tưởng ai! Ở nơi đây không có chỗ cho sự tin tưởng tồn tại. Đã quen tâm niệm trong đầu rằng “Hải Thanh, ở đây mày không được tin tưởng bất cứ người nào!”.

Cũng đã khắc sâu những đau đớn do sự phản bội đem đến, nhưng không hiểu sao lòng vẫn chưa thôi tin tưởng người khác…

Những lời nói đó vẫn làm tôi xao động! Nếu đó là một đứa bé trai, khẳng định nó sẽ rất đáng yêu! Thầy đã từng phác họa sự phát triển của thai nhi cho đến khi trưởng thành. Nếu là một bé trai khẳng định sẽ rất giống ba của nó…

Ba của nó… Thế quái nào lại nghĩ đến ba của nó?…

Gã vốn là người không đáng được nghĩ đến trong lúc này nhất! Gã là kẻ đáng căm giận nhất…

-Này! Anh quay vào tường làm gì? Nó nói cho anh biết cô ấy đang ở đâu sao?

Khốn kiếp! Tôi không thèm nghĩ mà hắn cứ muốn ép tôi phải nghĩ đến…???

-Anh không tin cũng đúng nhỉ? Tôi nói này…

-Anh quay ra đây tôi nói…

-Anh…

Tên khốn này làm gì vậy?

-A!… Anh… Anh… Đau chết mất! Aaa…

Leo lên giường tôi sao? Còn mong có cái diễm phúc ấy?

-A… Đau chết người đó… Không phải anh bị thương sao? Lấy đâu ra sức đá người như vậy? Tí nữa là tôi thành thái giám rồi còn gì!

-Tôi chính là muốn biến cậu thành thái giám!

Hắn oán hận nhìn tôi. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm xem hắn nhìn tôi với ánh mắt oán giận hay là ánh mắt ngưỡng mộ. Tất cả chẳng phải cũng giống nhau – tôi xem nhẹ, mặc kệ hắn!

Có liên quan gì đến tôi? Căm hận ư? Tôi mong họ căm hận mình còn không hết. Căm hận tôi càng nhiều càng tốt. Tôi giờ sống không ra sống thế này, còn quan tâm gì tới bọn họ nghĩ gì về mình, căn hận mình hay không sao? Tôi không có hởi sức đâu mà nghĩ đến nó. Thà rằng để cho đầu óc nghỉ ngơi, ngủ một giấc, biết đâu lại làm cho đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều. Thanh tỉnh để nhận ra sự tồn tại hèn hạ, nhục nhã của mình!

Nếu ai đó hỏi tôi, “Tại sao sống nhục nhã như vậy lại vẫn muốn sống?” Thì tôi xin trả lời rằng: Để biết giá trị của mình đến đâu và kẻ hại mình vui sướng đến mức nào?

Đến con kiến tồn tại còn có cái ích của nó, vậy tôi tồn tại là vì cái gì? Chẳng vì cái gì khác ngoài bản thân tôi cả… Nếu có viện vào lí do gì thì nó cũng chỉ là một sự bao biện không hơn không kém!

Chắc chắn sẽ có người nói tôi mâu thuẫn, nói tôi thay đổi chính kiến… Nhưng cuộc sống vốn là thay đổi, biến động mà. Giữ mãi cái suy nghĩ và hành động của hôm qua thì hôm nay bạn đã là người tụt lùi rồi! Nó giống như việc bạn vào nhà hàng Pháp mà gọi đồ Việt Nam vậy! Hoàn cảnh thay đổi thì suy nghĩ, thập chí là chính kiến cũng thay đổi. Trước đây, vẫn luôn tin tưởng vào sự đúng đắn của mình khi tham gia vào cái thí nghiệm đó. Nhưng bây giờ, thí nghiệm có kết quả thì niềm tin vào sự đúng đắn đó lại bị lung lay… Thập chí là thấy hối hận. Hối hận không phải vì hoàn cảnh của bản thân hiện tại, mà hối hận là vì cảm thấy thí nghiệm đó- đúng như gã nó- nó không có chút nhân tính nào như mình vẫn lầm tưởng…

Tổng hợp gen người… -Nói thế nào thì cũng chỉ là bao biện, biện hộ cho bản thân…

Tôi rất muốn có một đứa con của tôi với người tôi yêu. Điều đó không có gì sai cả! Nó là nỗi khát khao đã dày vò tôi hàng đêm kể từ khi tôi gặp gã và nhận ra mình yêu gã. Và tôi tin, đó cũng là khát khao của rất nhiều các cặp đôi yêu nhau!

Thế nên khi được giáo sư- thầy dạy của tôi- đề nghị, tôi đã đồng ý. Tôi muốn biến nỗi khát khao vẫn dày vò mình hàng đêm trở thành sự thực. Chỉ là… tôi chưa bao giờ nghĩ đến, họ sẽ biến kết quả của những khao khát mà tôi muốn đó thành những vụ kinh doanh mất hết tính người…

Ngay khi bào thai được tổng hợp từ gen của tôi và của gã được cấy vào “người tình nguyện cung cấp môi trường nuôi dưỡng thai nhi” (con gái của thầy) –chúng tôi gọi những người phụ nữ tình nguyện tham gia vào thí nghiệm, cho cấy các gen đã được tổng hợp từ các cặp đôi vào dạ con của họ như vậy- thì chuyện bại lộ. Rất nhiều kẻ đã phát cuồng trước thí nghiệm đó, cũng có kẻ muốn dùng nó để kinh doanh. Bởi vì, những phôi thai được tổng hợp có thể phát triển trong môi trường dinh dưỡng đặc thù, không nhất định phải có người cho cấy vào dạ con… Cho nên, họ muốn dùng thí nghiệm này để tạo ra những đứa trẻ phục vụ cho mục đích kinh doanh của mình. Có thể là sẽ có những cặp đôi không thể sinh con sẵn sàng trả một số tiền lớn lao để có được những đứa con của chính  mình… Có thể kinh doanh… nội tạng từ những đứa bé vô tội đó…

Tôi đã không bao giờ nghĩ được, kết quả nhận được từ thí nghiệm đó chỉ là sự lừa dối, hận thù, đau khổ và cả sự dằn vặt bản thân. Dằn vặt vì mình đã không lường hết được sự vô nhân tính của những kẻ đứng sau tài trợ cho cái thí nghiệm nghiên cứu ngớ ngẩn đó. Dằn vặt vì những đứa trẻ được sinh ra vì những mục đích đen tối. Dằn vặt vì những con người đã chết vì thí nghiệm đó. Còn đau khổ thì không thể kể hết được. Đau khổ cho cả tôi và những người liên quan đến thí nghiệm đó… Cũng có cả những kẻ không liên quan cũng phải chịu đau khổ. Tên Hổ kia hẳn không phải kẻ duy nhất phải chịu đựng đau khổ trong  số những người không liên quan… Không biết với sự độc ác của gã, tên kia sau khi khỏi bệnh sẽ ra sao? Liệu có tránh được một kiếp sống nhục nhã như tôi? Hay còn…

-Khát khao đốt cháy con người! Nếu biển không có gió, thì biển xanh vẫn cứ yên bề phẳng lặng… Anh có thấy thế không?

Tôi giật mình nhìn hắn đang ngồi ở ngoài cửa.

Hắn biết câu đó? Không! Phải hỏi là “Sao hắn biết câu đó?”

Tôi nhỏm người dậy- trên người truyền đến sự đau đớn từ nhiều vết thương. Thuốc giảm đau gã tiêm cho tôi đã hết tác dụng – nhìn kẻ vừa mới đến.

-Ánh mắt của anh… Lúc nãy tôi cũng chỉ đùa thôi!

Hắn muốn gì? Hắn là ai, sao lại biết câu đó?

Tôi nhìn hắn- nổi lên sự nghi ngờ- không thể tin nổi vào tại mình! Hắn là ai? Bây giờ lại nói “chỉ đùa thôi” sao?…

-Thực ra, tôi cũng như anh! Bị ép buộc mà phải vào đây! Trước khi vào đây, tôi đã có cuộc sống thực hạnh phúc. Tôi có một gia đình yêu thương tôi, có một người bạn gái… Với tôi, như vậy đã là tất cả rồi!… Nhưng mà… bỗng dưng một ngày, bố tôi bị bắt vì tội buôn lậu. Ngay đến cả mẹ và tôi đều không biết bố buôn lậu cái gì… Giống như khi gió lớn đã nổi lên thì biển xanh không thoát khỏi vòng giông tố… Tôi bị những chủ nợ bắt vào đây “làm việc” để trả nợ! Giống anh, đúng không?

Tôi hiểu hắn đang lo những người “hàng xóm” bên cạnh. Phải cố chấn định tinh thần… Mà thực ra thì cũng không cần nói là phải cố, chuyện bất ngờ hơn ở đây tôi đều đã gặp qua rồi… Chỉ là có hơi bất ngờ chútthôi…

-Chà đạp lên nhau để sống thực thú vị như thế? Tôi tự thấy mình cũng chẳng khác gì họ, và họ cũng chẳng có gì khác tôi. Vậy họ lấy quyền gì để chà đạp lên tôi? Tôi đã tự hỏi mình như thế khi lần đầu tiên bị coi như một người phụ nữ, bị đặt dưới thân thể của một người đàn ông, mặc cho ông ta chà đạp…

-Cậu cũng từng nghĩ như thế?

Tôi giật mình khi nhận ra câu hỏi của mình… Trong chốc lát khi nghe hắn kể chuyện của hắn tôi đã quên mất là mình không được tin tưởng hắn. Tôi cũng không biết là mình tin tương vào hắn hay là tin tưởng vào câu nói kia… Đó là câu tôi đã viết ở đầu cuốn nhật kí khi nhận ra mình yêu gã.

Lúc đó, vì nghĩ tình cảm với gã là không nên có, vì thế tôi đã viết câu đó.

“Gió” là tên của gã: Phong, còn “biển xanh” chính là tên của tôi –Hải Thanh.

Nhưng tôi đã đưa cuốn nhật kí cùng những tư liệu cá nhân và một vài thứ dữ liệu quan trọng cho Thương Nghi (Con gái của giáo sư cùng Hải Thanh nghiên cứu thí nghiệm… 1124 1214 lười nên chưa có nghĩ tên cho nhân vật này) cầm đi rồi…

Người thanh niên đang ngồi ở cửa này là ai?… Hắn có phải là người được Thương Nghi nhờ chuyển lời hay là… Thương Nghi đã bị bắt?

Thực sự thì sự thật là thế nào? Sao hắn lại biết câu đó… Liệu có đúng là Thương Nghi nhờ hắn không? Nếu không phải Thương Nghi nhờ hắn thì phản ứng của tôi từ lúc nãy lố quá rồi…

Tôi nhìn hắn một chút, tỏ vẻ không quan tâm mà nằm xuống giường. Không phải hắn xuất hiện liền làm tôi biết đau, mà là vì thuốc giảm đau gã tiêm cho tôi hết tác dụng! Hóa ra tôi vẫn chưa bao giờ hết cảm giác biết đau cả. Chẳng qua những lúc bị chà đạp, nỗi đau đến từ tinh thần lớn hơn nên không nhận ra sự đau đớn đến từ thể xác mà thôi…

-Có cần tôi tiêm cho một múi thuốc giảm đau không?

Gã trước khi rời đi đã rặn cậu phải tiêm thuốc giảm đau cho Hải Thanh khi anh tỉnh lại. Có vẻ gã thực sự yêu Hải Thanh. Hắn tin rằng, Hải Thanh cũng biết tình cảm của gã đối với Hải Thanh. Chẳng qua giữa hai người có quá nhiều chuyện rắc rối nên không thể bày tỏ được tình cảm của mình… Và có lẽ, thứ tình cảm kia cũng đã bị những hận thù trong lòng của Hải Thanh che lấp mất rồi, khiến cho anh không thể nhận ra sự quan tâm kín đáo nhưng mà cũng đầy lộ liễu của người kia… Hoặc Hải Thanh cố gắng không nhận ra, cố gắng không hiểu.