Sắc Màu Khác Lạ

Chương 3




Hắn bước đến bên giường nhìn người vẫn còn đang ngủ. Đôi mắt nhắm hờ trông khuôn mặt thật bình thản. Cứ như mọi chuyện 3 năm qua chưa bao giờ gây ra cho cậu một vết thương trong lòng, chưa bao giờ sảy ra… và cậu vẫn cứ là cậu sinh viên nhỏ luôn luôn lo sợ thầy giáo mắng.

Hắn nhìn tới nhìn lui cơ thể trầy trụa những vết cắt lớn nhỏ giờ mới được cầm máu. Nhìn đến bịch máu thứ hai đang nhỏ những giọt cuối cùng vào huyết mạch cậu… lòng bỗng nổi lên sự thương xót và cả hối hận… Phải, hắn hối hận thực! Hắn hối hận mình đã yêu cậu. Tình yêu hắn dành cho cậu đã chôn vùi cả hắn và cậu. Và cũng là nguyện nhân của mọi thứ phát sinh trong 3 năm nay!

Hắn vẫn thường tự hỏi, “Nếu mình không yêu em ấy thì liệu cuộc sống của em ấy có phải sẽ tốt hơn không?”, và lúc nào cũng vậy, câu trả lời mà hắn nhận ra luôn luôn là “Dĩ nhiên là sẽ tốt hơn rồi! Tốt hơn gấp trăm ngàn lần bây giờ!”

Đúng là sẽ tốt hơn gấp trăm lần bây giờ, bởi hiển nhiên cậu sẽ không phải chịu đựng bất cứ sự sỉ nhục nào đến từ những người đàn ông khác, không phải chịu những tiếng chửi ngoa ngoắt của những bọn đàn bà lắm miệng, hay ghen tuông. Hiển nhiên, quan hệ của hai người cũng sẽ không có phải thù định như bây giờ, và hơn cả là sẽ không có cảnh cậu  nằm trên giường với những vết thương như vậy. Cũng sẽ không có một kẻ tên là “Long đại ca” đang ngồi nghĩ đến những chuyện này, nhưng chắc là sẽ có một người tên là thầy giáo Phong, hay tiễn sĩ hoặc giáo sư Phong ở một trường đại học nào đó. Trước lúc hắn trở thành “ác quỷ” hắn cũng từng là một con người.

Nếu không phải bọn họ lấy cậu ra uy hiếp hắn, làm sao hắn có thể rơi vào con đường này, làm tay chân cho bọn họ? Hắn vẫn có thể làm giảng viên của một trường đại học chuyên ngành sinh hóa bình thường. Mặc dù hắn sẽ luyến tiếc vì đời hắn không được yêu cậu… Nhưng chuyện ấy kể làm gì nữa, chẳng phải cuối cùng hắn cũng vẫn yêu cậu và cậu cũng vẫn căm thù hắn? Chuyện đã qua rồi thì thôi, nghĩ lại cũng chả ích gì. Hai từ “hối hận”nếu có thể lấy lại được nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt cậu, lấy lại được cái vẻ mặt lúc nào cũng có vẻ nhút nhát sợ sệt trên khuôn mặt cậu thì hắn có chết cũng sẽ liều mình biến mình thành hay chữ “hối hận” kia…

Hắn cầm chiếc khăn trên tay, định lau người cậu một chút, nhưng lại không biết lau ở đâu. Trên người cậu có bao nhiêu là vết thương, nhìn không ra một khoảng da thịt nào không trầy trụa để hắn lau cả. Ngay cả khuôn mặt cậu cũng có mấy vết cắt nhỏ.

Hắn giơ tay lên muốn sờ lên khuôn mặt cậu, rồi không hiểu vì sao lại hạ xuống…

Chỉ đơn giản là sợ thế thôi! Hắn sợ.

-Anh Long, trời đã sáng rồi!

Hổ đứng đằng sau hắn nhắc nhở. Hắn quay lại lừ mắt nhìn tên Hổ kia một cái.

-Hổ! Cậu đoán xem sao tên khách khát máu đó nhìn đúng cậu ta?

-Dạ?… Có thể là do hắn nhìn thấy cậu ấy khụy xuống yếu đuối ở trong sảnh lớn của bar a.

Hắn trong lòng đã bực đến độ muốn bột phát.

Vậy sao?

-Vâng!… Chắc vậy đấy ạ!

“Bôp” –Một tiếng, còn chưa hiểu làm sao, chỉ thấy người tên Hổ kia cúi người, gập xuông ôm bụng trái nằm ở trên mặt đất.

-Đừng tưởng chuyện gì cũng qua mắt được anh, biết không? –Hắn vẫn dùng cái giọng trầm ấm, không có vẻ gì tức giận mà trái lại như một người anh căn dặn em trai.

Không chỉ cậu thay đổi, hắn cũng đã thay đổi. Đối với hắn, tuy rằng đánh đấm không phải là chuyện thường xuyên, nhưng một người giảng viên dạy về cấu tạo cơ thể người và nghiên cứu chuyên sâu về các điểm yếu dẫn đến tử vong, lại có cơ hội được thực hành cũng những bác sĩ pháp y hàng đầu trong nước mổ xẻ, nghiên cứu thường xuyên thì việc hạ gục một tên Hổ đã là gì?

Gã bước ra khỏi căn phòng thì tôi cũng mở mắt. Sau khi được bôi thuốc và truyền máu tôi đã tỉnh. Chẳng qua lười mở mắt nhìn gã mà thôi. Nhìn gã cũng làm tôi thấy phiền.

Nhìn cái tên đáng ghét vẫn nằm trên mặt đất, tôi dù sao cũng hiểu chút ít, nhất định gã đá vào lá lách! Gã đó càng ngày càng thay đổi. Thật độc ác!

Tôi ngồi xuống bên cạnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của tên suốt ngày tỏ ra mình sạch sẽ mà đem thứ ánh mắt nhìn rác rưởi nhìn tôi.

Hắn nhìn tôi ngồi cạnh mà như nhìn thấy quỷ. Chắc hắn thắc mắc không hiểu sao tôi lại dậy đi lại được? Tôi nhìn gã từ đầu đến cuối, vẻ mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn còn ngạo nghễ lắm. Là vì nghĩ mình không – phải- tiếp- khách- nên có quyền dùng ánh mắt ngạo nghễ nhì tôi?

Tôi không chấp hắn.

-Tôi tỉnh từ lâu rồi! Chỉ có lúc ở trên giường trong bar là ngất thôi!

Bỗng dưng tôi muốn làm người tốt trở lại mà giải thích cho hắn. Nhìn hắn nằm bẹp dí dưới đất tôi cũng chẳng quan tâm. Người này chắc chắn lá lách dù không vỡ cũng bị bầm dập.

Bảo tôi gọi cấp cứu? Tôi chẳng dại!

Ai nói tôi độc ác cũng được, vô lương tâm cũng được! Tốt lắm, có bao nhiêu câu muốn nói, muốn chửi liền cứ chửi đi, nêu không hôm nay tôi lại không biết mình còn tồn tại hay không.

-Đồ… vô liêm sỉ! Tỉnh rồi… thì mặc quần áo vào!

Giọng hắn dù thều thào, yếu đuối nhưng vẫn có cái vẻ “ta trong sạch, thanh cao”, vẫn mang chút lòng kiêu ngạo.

Vì câu chửi này của hắn, tôi quyết định làm- người- tốt!

Mặc lại quần áo, -cũng có chút khó khăn vì những sợi vải chạm vào da thịt nát như tương trên người – tôi đến chỗ hắn nằm lục trong túi hắn cái điện thoại. Thật sự thì cũng không định mặc quầ áo cho lắm, nhưng mà, nếu không mặc, mấy vị “thiên thần” chắc sẽ nhầm tôi là bệnh nhân mà tống tôi lên cái xe đó cũng nên. Tôi mới không cần đến bệnh viện!

Bấm một dãy số mà bất cứ kẻ nào dù là có ý thức sống hay có ý thức tồn tại cũng sẽ nhớ. Tôi dù không muốn sống, nhưng tồn tại thì vẫn phải tồn tại, hơn nữa, trước đây tôi còn học về những thứ liên quan đến ba con số thần thánh: 115

Khẳng định lá lách của hắn bầm dập là không thể tránh khỏi, không khéo còn có thể bị vỡ, nếu không được sử lí kịp thời sẽ bị xuất huyết vùng bụng mà dẫn đến tử vong cũng là chuyện dễ dàng đối với một cú đã của gã.

Tôi nói thực, cái gì cũng có thể đùa, trừ việc đùa vào bác sĩ! Nhất là những kẻ chuyên môn nghiên cứu về mấy điểm trí mạng của con người! Đánh nhau với gã? Gã có thể cắt động mạch chủ tay trái của bạn mà coi đó là tự vệ chính đáng, dù bạn chết ngay sau đó vài phút thì hắn vẫn có thể ung dung “vì tự vệ chính đáng” mà sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Hắn nhìn tôi, ánh mắt có vẻ căm thù lắm. Tôi biết chứ. Nhưng mà kể hắn, hắn nghĩ rằng chỉ cần chịu đựng một chút sẽ có người đến gọi xe cấp cứu cho hắn ấy mà. Hắn ghét nhờ đến một kẻ “điếm” như tôi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà hắn thì có gì khác tôi? Tôi cũng không phải kẻ mù, dù không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nhưng cái gì đập vào mắt hàng ngày thì có lẽ tôi vẫn nhận thức tốt lắm. Như việc hắn đang rất rất tức giận vì có nhiều kẻ đến chửi tôi khi thấy hắn cứ tựa ở cửa liền nhầm hắn là tôi chẳng hạn. Lúc đó khẳng định hắn rất hận tôi, chỉ thiếu điều là nhảy vào bóp chết tôi ngay ấy, nhưng mà lúc ấy mà hắn nhìn thấy gã “đại ca của hắn” thì hắn cũng sẽ trở nên dịu dàng lại ngay thôi. Thế nên tôi cũng chẳng ưa gì hắn. Không phải hắn yêu đại ca hắn sao? Chẳng phải tôi và hắn giống nhau? Chẳng qua là, tôi có ngủ với nhiều tên hơn mà thôi.

Cũng đừng thắc mắc vì sao tôi không nhân cơ hội này mà chạy chốn. Cái xóm trọ này không phải chỉ là một cái xóm trọ nghèo bình thường với những gã lao công lực lưỡng, những “sinh viên” nghèo xinh đẹp. Họ với tôi cũng chẳng khác gì nhau, có khác chỉ là khác ở lúc đầu mới vào đây, có người bị ép buộc, có người thì tự nguyện thế thôi. Tôi cũng chẳng dại mà tỏ vẻ mình nhận thức được họ. Biết họ làm gì để sinh sống…

Chẳng phải gã đã một cú trí mạng rồi bỏ đi là hết chuyện. Gã biết sẽ có người gọi điện thoại, sẽ có người lại đến thay ca cho hắn để hắn được đi điều trị.

Lúc chiếc xe cấp cứu đến, những vị thiên thần áo trắng cho hắn lên cáng, đưa lên xe đi khỏi, thì “hàng xóm” của tôi sang chơi. Điều rất đặc biệt! Và tôi cũng hiểu, từ giờ gã đẹp mã này sẽ lại nghe mấy câu chửi rủa cùng tôi. Sẽ cùng tôi suốt ngày như hình với bóng. Chỉ có điều tôi vô cùng ghét những cái bóng này của mình.

Nhưng mà cái bóng này có vẻ sẽ khác…

-Oa… Người vừa rồi là bị làm sao thế?

-Hắn dám leo lên giường của tôi!

Cậu ta hơi đỏ mặt. Hiển nhiên là không tin câu nói kia của tôi. Đến tôi còn chẳng muốn tin nữa là.

-Gan nhỉ? Như vậy mà cũng dám leo lên giường của anh! –Hắn biết tôi nói chẳng ra làm sao cũng hùa theo.

Tôi nhìn hắn, khuôn mặt cũng thực đẹp, khẳng định nghề nghiệp trước kia…

-Anh nhìn tôi gì chứ? Có muốn nhìn đẹp trai thì cũng chỉ có thể nhìn anh thôi!

Khuôn mặt tôi toàn bộ những vết cắt lớn nhỏ, có gì đẹp?

Tôi tên là Đạt!

-Tôi còn tưởng anh tên Báo!

-Sao lại thế chứ? Chắc anh đã nhận ra xóm này không bình thường từ lâu đúng không?

Tôi chẳng thèm đáp.

-Anh đừng nghĩ rằng có thể lừa tôi. Tôi nhìn phản ứng của anh một cái liền biết anh nhận ra xóm này có vấn đề. Tôi…

Mặc kệ hắn nói, tự biên tự diễn một mình đi. Tôi mệt lắm, cần ngả lưng một chút. Cử tên nào đến không cử, cử một cái tên lắm mồm hơn cả con gái. Thế này thì có gì hay, phải chi là cái tên Hổ thì tốt rồi, lâu lâu không có người đến “nhắc nhở” mình còn tồn tại thì lại cần đến vài lời của hắn nhắc mình còn tồn tại…

-Anh không nghe cũng được thôi, nhưng có một người chiều nay đến nhờ tôi chuyển lời cho anh nha… Cô ta nói, chỉ cần nói với anh: Đó là một bé trai

Tôi mới không thèm mắc bẫy bọ họ. Nằm cũng không nằm yên, lưng đều truyền đến chút cảm giác đau. Mấy vết cắt ở lưng cũng tương đối sâu mà. Tôi đành nằm ghé người quay lại lưng lại với hắn.

Tên khốn này vừa xuất hiền liền làm tôi biết mình còn có thể biết đau.