Editor: Chang + Beta: Linh, Amouriel
Ngay khi Giang Hành và Chu Điềm đi ra khỏi nhà trẻ, chúng lập tức nhìn thấy Giang Ninh đang cầm một bông hoa hồng đỏ.“Giữa bố và mẹ, đã xảy ra một chút chuyện… Cho nên tạm thời không ở cùng một chỗ… Nhưng đây không phải là ly hôn, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm cả nhà chúng ta…”
Bởi vì bó hoa hồng đỏ đó thật sự quá lớn, cũng quá bắt mắt.Muốn làm cho người ta không nhìn thấy cũng không được.Một lúc sau, cô bé ngủ thiếp đi.
Muốn làm cho người ta không nhìn thấy cũng không được.Giang Hành hỏi, “Mẹ ơi, mẹ có ly hôn với bố không ạ?” Cậu bé thân là anh trai, lại là một đứa trẻ trưởng thành rất sớm, so với tính cách vui vẻ ha hả của Chu Điềm, phải suy nghĩ nhiều hơn.
Càng đừng nói, trên cổ tay Giang Ninh còn có hai quả bóng bay lơ lửng.Giang Ninh quay đầu định nói chuyện, nhưng khi ánh mắt rơi vào trên mặt Giang Hành, có chút ngưng trọng.Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Hành, khẽ cau mày.
Hầu như tất cả những đứa trẻ đi ra đều nhìn thoáng qua cô.Ngay cả trẻ em cũng vậyMà ở một bên.
Mà Giang Ninh rất nhanh đã hiểu được tại sao Chu Liệt không chỉ tặng hoa, mà còn phải buộc cho cô hai quả bóng bay.Giang Ninh lúc này mới đột nhiên hiểu thấu.Khuôn mặt trắng nõn, dưới ánh sáng lờ mờ, tràn đầy vẻ dịu dàng và yêu thương.
Hai quả bóng bay kia, thật ra là đưa cho Giang Hành và Chu Điềm.Ba người, hài lòng về nhà.
Hai mắt Giang Hành và Chu Điềm vẫn nhìn chằm chằm vào bóng bay đang lơ lửngGiang Hành gật đầu, lúc này mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khi Giang Ninh ngồi xổm xuống, buộc dây bóng bay cho hai người, hai đứa trẻ càng cười vui vẻ hơn.Editor: Chang + Beta: Linh, AmourielChu Điềm còn đang lẩm bẩm, “Điềm Điềm cũng rất vui…”Dáng vẻ này.
Hai quả bóng bay, một bó hoa hồng đỏ.Cô nhẹ nhàng ôm đứa bé, trong đầu lại nghĩ… Chu Liệt và Từ Thụ?
Ba người, hài lòng về nhà.“Tiểu Hành, mẹ yêu con, bố cũng yêu con, chúng ta mãi mãi đều là gia đình.”Giữa hai hàng lông mày, mang theo một ít cảm xúc nhỏ không được tự nhiên.
Tất cả mọi thứ dường như bình thường như thể không có gì thay đổi.Giang Ninh lấy ngón tay từ trong miệng cô bé nhẹ nhàng lấy ra.Lúc này Giang Ninh đã có thể nói dị thường kiên định.
Giang Ninh không nhịn được tò mò hỏi Chu Điềm có nhớ bố con không?
Chu Điềm nói, “Con đã gặp bố rồi, sáng nay bố đến trường mẫu giáo thăm con, còn nói chuyện với con rất lâu rồi ạ ~’’Khoảnh khắc im lặng gần như khiến Giang Hành không kìm được nước mắt.
Giang Ninh lúc này mới đột nhiên hiểu thấu.Dùng vòng tay, cho Giang Hành cảm giác an toàn.
Buồn bã, nhưng mang theo một chút kiêu ngạo nhỏ.Hai quả bóng bay, một bó hoa hồng đỏ.
Người đàn ông mà cô thích luôn luôn là như vậy, tưởng sẽ cách xa cô hơn một chút, nhưng lại làm rất nhiều.Khi Giang Ninh ngồi xổm xuống, buộc dây bóng bay cho hai người, hai đứa trẻ càng cười vui vẻ hơn.
…Cô bé giơ lên ngón tay của mình và mơ hồ hỏi, “Mẹ ơi, hôm nay mẹ có vui không ạ?” ”
Đêm khuya.Chu Điềm nói, “Con đã gặp bố rồi, sáng nay bố đến trường mẫu giáo thăm con, còn nói chuyện với con rất lâu rồi ạ ~’’Giang Ninh hết lần này đến lần khác, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu bé.
Vẫn là ba mẹ con nằm trên giường lớn.Giang Ninh có một khoảnh khắc thất thần.
Giang Ninh ngủ ở giữa, một trái một phải hai đứa con.Nhưng Giang Ninh vẫn không buông tay.
Cũng là sau khi yên tĩnh, cảm xúc của con người ta dường như luôn hiện lên một chút lo lắng.Hầu như tất cả những đứa trẻ đi ra đều nhìn thoáng qua cô.
Ngay cả trẻ em cũng vậyCàng đừng nói, trên cổ tay Giang Ninh còn có hai quả bóng bay lơ lửng.Chu Điềm dán lên ngực Giang Ninh, mềm mại dựa vào người cô.
Chu Điềm dán lên ngực Giang Ninh, mềm mại dựa vào người cô.
Cô bé giơ lên ngón tay của mình và mơ hồ hỏi, “Mẹ ơi, hôm nay mẹ có vui không ạ?” ”Người đàn ông mà cô thích luôn luôn là như vậy, tưởng sẽ cách xa cô hơn một chút, nhưng lại làm rất nhiều.
Giang Ninh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Mẹ rất vui. ”
Chu Điềm còn đang lẩm bẩm, “Điềm Điềm cũng rất vui…”
Một lúc sau, cô bé ngủ thiếp đi.Ngay khi Giang Hành và Chu Điềm đi ra khỏi nhà trẻ, chúng lập tức nhìn thấy Giang Ninh đang cầm một bông hoa hồng đỏ.
Giang Ninh lấy ngón tay từ trong miệng cô bé nhẹ nhàng lấy ra.Tất cả mọi thứ dường như bình thường như thể không có gì thay đổi.
Khuôn mặt trắng nõn, dưới ánh sáng lờ mờ, tràn đầy vẻ dịu dàng và yêu thương.…
Mà ở một bên.
Lại truyền đến một giọng nói rất nhỏ.Giang Ninh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Mẹ rất vui. ”
Giang Hành hỏi, “Mẹ ơi, mẹ có ly hôn với bố không ạ?”
Giang Ninh quay đầu định nói chuyện, nhưng khi ánh mắt rơi vào trên mặt Giang Hành, có chút ngưng trọng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Hành, khẽ cau mày.
Giữa hai hàng lông mày, mang theo một ít cảm xúc nhỏ không được tự nhiên.Đêm khuya.
Dáng vẻ này.
Cùng với lúc Chu Liệt nói anh không thích Từ Thụ, gần như giống nhau như đúc.
Giang Ninh có một khoảnh khắc thất thần.
Khoảnh khắc im lặng gần như khiến Giang Hành không kìm được nước mắt.Cũng là sau khi yên tĩnh, cảm xúc của con người ta dường như luôn hiện lên một chút lo lắng.
Giang Ninh lập tức ôm chặt cậu bé, an ủi, “Bố mẹ sẽ không ly hôn đâu. Sẽ không bao giờ.”
Lúc này Giang Ninh đã có thể nói dị thường kiên định.
“Giữa bố và mẹ, đã xảy ra một chút chuyện… Cho nên tạm thời không ở cùng một chỗ… Nhưng đây không phải là ly hôn, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm cả nhà chúng ta…”
“Tiểu Hành, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách ra…”Buồn bã, nhưng mang theo một chút kiêu ngạo nhỏ.
Giang Hành nằm sấp trên người Giang Ninh, có tiếng khóc nức nở loáng thoáng truyền ra.
Cậu bé thân là anh trai, lại là một đứa trẻ trưởng thành rất sớm, so với tính cách vui vẻ ha hả của Chu Điềm, phải suy nghĩ nhiều hơn.
Giang Ninh hết lần này đến lần khác, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu bé.
Dùng vòng tay, cho Giang Hành cảm giác an toàn.
“Tiểu Hành, mẹ yêu con, bố cũng yêu con, chúng ta mãi mãi đều là gia đình.”
Giang Hành gật đầu, lúc này mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhưng Giang Ninh vẫn không buông tay.
Cô nhẹ nhàng ôm đứa bé, trong đầu lại nghĩ… Chu Liệt và Từ Thụ?