Editor: Chang + Beta: Amourie, Linh
Lúc Chu Liệt và Giang Ninh kết hôn, là vào mùa hè.Năm đó. Chu Liệt 25 tuổi. Giang Ninh 20 tuổi.Chuyện sửa sang nhà cửa, trong đó Chu Liệt bỏ ra không ít công sức. Thế nên anh cũng được mời, còn ngồi ở bàn chính, không ngừng bị người ta mời rượu.
Năm đó. Chu Liệt 25 tuổi. Giang Ninh 20 tuổi.Đề tài xoay chuyển một vòng như vậy nhưng chuyển đến trên người Chu Liệt.
Vừa vặn đủ tuổi để kết hôn.Bữa tiệc đến hơn chín giờ mới kết thúc“Anh cầm lấy đi, sau khi về nhà ăn cùng Giang Ninh, ăn cái này rất may mắn đấy!”Chu Liệt đưa tay nhận bánh bao, giọng nói có chút khàn khàn.
Sau khi lĩnh chứng, thì làm tiệc rượu cũng không phô trương, mọi thứ đều đơn giản.Vừa vặn đủ tuổi để kết hôn.Nhưng khi mặt Chu Liệt rũ xuống, không mang theo ý cười chút nào, làm cho người ta muốn nhượng bộ.
Nhưng vì một số lý do nào đó, đêm tân hôn chính thức của hai người họ là vào mùa đông nửa năm sau.
Và trong khoảng thời gian nửa năm đó.…
Cặp vợ chồng mới cưới, mỗi đêm nằm trên cùng một giường… Nhưng lại chưa chạm vào nhau.Gần đây Giang Ninh gầy đi, tinh thần cũng không tốt. Chu Liệt bảo cô ở lại trong phòng, ít ra ngoài.Nhưng vì một số lý do nào đó, đêm tân hôn chính thức của hai người họ là vào mùa đông nửa năm sau.
…Gió bắc hiu quạnh.
Vào cuối năm.“Mấy người có biết gì chưa? Đứa con trai nhà họ Từ đi học đại học về, năm nay đã thi đỗ vào làm chức cao ở thôn đấy, sắp trở về thôn rồi.”Lúc ấy Chu Liệt vừa ở trong thôn nửa năm, mọi người xung quanh đều quen biết, nhưng rốt cuộc vẫn là người xứ khác, còn chưa có tình cảm với thôn. Người trong thôn bội phục Chu Liệt, cũng kính trọng Chu Liệt, liên tiếp muốn uống rượu cùng anh.
Gió bắc hiu quạnh.Trong tiếng ồn ào, cũng không biết ai nói trước một câu.
Thị trấn phía nam không có tuyết, nhưng độ ẩm nặng, lạnh thấu xương.Mấy người đàn ông nhao nhao quay đầu nhìn Chu Liệt, phát hiện Chu Liệt lúc trước còn một giọt rượu nhỏ cũng không uống, bây giờ trong tay thế nhưng cầm ly rượu.Lúc Chu Liệt và Giang Ninh kết hôn, là vào mùa hè.Ngày hôm đó trong thôn có người chuyển vào một căn nhà mới sửa sang, xem như ở nhà mới, nói muốn mời hàng xóm và bạn bè xung quanh đến ăn tiệc.
Gần đây Giang Ninh gầy đi, tinh thần cũng không tốt. Chu Liệt bảo cô ở lại trong phòng, ít ra ngoài.“Cảm ơn.”
Ngày hôm đó trong thôn có người chuyển vào một căn nhà mới sửa sang, xem như ở nhà mới, nói muốn mời hàng xóm và bạn bè xung quanh đến ăn tiệc.‘’Đúng là người học đại học lợi hại thật, mới hơn hai mươi tuổi đã có thể trở thành một viên chức rồi’’. Cuối cùng, trên một bàn toàn đàn ông, Chu Liệt ăn đồ ăn của mình, đám đàn ông còn lại uống rượu ồn ào.
Chuyện sửa sang nhà cửa, trong đó Chu Liệt bỏ ra không ít công sức. Thế nên anh cũng được mời, còn ngồi ở bàn chính, không ngừng bị người ta mời rượu.Và trong khoảng thời gian nửa năm đó.
Lúc ấy Chu Liệt vừa ở trong thôn nửa năm, mọi người xung quanh đều quen biết, nhưng rốt cuộc vẫn là người xứ khác, còn chưa có tình cảm với thôn. Người trong thôn bội phục Chu Liệt, cũng kính trọng Chu Liệt, liên tiếp muốn uống rượu cùng anh.Trong lòng lẩm bẩm, sao ra ngoài không mang theo khăn quàng cổ vậy…Anh đi từng bước về phía nhà, theo sau là một cái bóng dài hoặc ngắn.
Nhưng khi mặt Chu Liệt rũ xuống, không mang theo ý cười chút nào, làm cho người ta muốn nhượng bộ.
Cuối cùng, trên một bàn toàn đàn ông, Chu Liệt ăn đồ ăn của mình, đám đàn ông còn lại uống rượu ồn ào.Bàn tay Chu Liệt dùng sức cầm ly rượu, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.“Ai mà biết được! Dù sao lớn hay nhỏ, đều là một chức vụ lớn. Sau này những người như chúng ta, tất cả đều do anh ta quản.”Anh hừ lạnh, uống rượu lạnh, uống cạn từng ngụm. Trên mặt chết lặng không chút thay đổi.
Trong tiếng ồn ào, cũng không biết ai nói trước một câu.
“Mấy người có biết gì chưa? Đứa con trai nhà họ Từ đi học đại học về, năm nay đã thi đỗ vào làm chức cao ở thôn đấy, sắp trở về thôn rồi.”Thay vì nói anh uống rượu. Chi bằng nói là đang cảm nhận rượu mạnh kia chảy qua trong cổ họng, cảm giác nóng rát.
“Ông đang nói Từ Thụ à. Tôi biết tôi biết, bố của anh ta đã khoe khoang trước mặt tôi nhiều lần rồi, nói rằng con trai ông ấy đã có tiền đồ, không chỉ là sinh viên đại học, bây giờ là một nhân viên công vụ, sau này có thể ăn lương công chức.”Thị trấn phía nam không có tuyết, nhưng độ ẩm nặng, lạnh thấu xương.
“Còn có chuyện như vậy sao? Tại sao tôi không biết gì vậy? Chức lớn thôn này… Rốt cuộc là chức gì vậy? Cũng không phải so với trưởng thôn còn lớn hơn đấy chứ?”Người đàn ông đó, sẽ quay về đây.Những người đàn ông ở một bên thấy thế, không ai nhìn ra tâm trạng Chu Liệt biến hóa, ngược lại còn cười ha hả.
“Ai mà biết được! Dù sao lớn hay nhỏ, đều là một chức vụ lớn. Sau này những người như chúng ta, tất cả đều do anh ta quản.”Editor: Chang + Beta: Amourie, Linh
‘’Đúng là người học đại học lợi hại thật, mới hơn hai mươi tuổi đã có thể trở thành một viên chức rồi’’.
“Hừ, nói đến lợi hại, có thể so Chu Liệt của chúng ta lợi hại hơn sao! Năm đó Chu Liệt chính là Trạng nguyên của thôn chúng ta đấy, Chu Liệt, anh nói xem có đúng không—–.”Có lẽ là từ khi nghe được tên Từ Thụ…
Đề tài xoay chuyển một vòng như vậy nhưng chuyển đến trên người Chu Liệt.Chu Liệt uống cạn, phảng phất như không hề có cảm giác. Tửu lượng của anh rất tốt, trời sinh thế nào cũng uống không say.
Mấy người đàn ông nhao nhao quay đầu nhìn Chu Liệt, phát hiện Chu Liệt lúc trước còn một giọt rượu nhỏ cũng không uống, bây giờ trong tay thế nhưng cầm ly rượu.Chu Liệt không nói gì, chỉ gật gật đầu, lấy rượu trong tay, buồn bực uống hết.
Thật ra ngay cả Chu Liệt cũng không biết anh đưa tay cầm ly rượu từ lúc nào.
Có lẽ là từ khi nghe được tên Từ Thụ…
Có lẽ là từ khi biết Từ Thụ muốn về quê…“Chu Liệt, cái này đúng rồi! Làm gì có đàn ông nào không uống rượu chứ! Hãy đến đây uống cùng tôi một ly nào.”
Người đàn ông đó, sẽ quay về đây.Cách nơi đó khoảng 5-6 mét, Chu Liệt nhìn thấy Giang Ninh.
Bàn tay Chu Liệt dùng sức cầm ly rượu, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.Có lẽ là từ khi biết Từ Thụ muốn về quê…
Anh hừ lạnh, uống rượu lạnh, uống cạn từng ngụm. Trên mặt chết lặng không chút thay đổi.Rượu trắng nhà ủ, vừa cay vừa nồng.
Những người đàn ông ở một bên thấy thế, không ai nhìn ra tâm trạng Chu Liệt biến hóa, ngược lại còn cười ha hả.
“Chu Liệt, cái này đúng rồi! Làm gì có đàn ông nào không uống rượu chứ! Hãy đến đây uống cùng tôi một ly nào.”
“Tôi nói cho anh biết, bây giờ anh đã cưới Giang Ninh rồi, thì là người trong thôn của chúng ta! Ly rượu này, anh phải uống với tôi. ”
“Chu Liệt, nếu như không có anh giúp đỡ, phòng nhà tôi vẫn là một đống rách nát luôn, tôi phải cảm ơn anh!”
Hết ly này đến ly khác, không ngừng đưa tới.
Chu Liệt không nói gì, chỉ gật gật đầu, lấy rượu trong tay, buồn bực uống hết.
Rượu trắng nhà ủ, vừa cay vừa nồng.Hết ly này đến ly khác, không ngừng đưa tới.
Chu Liệt uống cạn, phảng phất như không hề có cảm giác. Tửu lượng của anh rất tốt, trời sinh thế nào cũng uống không say.
Thay vì nói anh uống rượu. Chi bằng nói là đang cảm nhận rượu mạnh kia chảy qua trong cổ họng, cảm giác nóng rát.Đèn đường trong thôn rất tối, đến mùa đông càng thêm ảm đạm mờ mịt.
Bữa tiệc đến hơn chín giờ mới kết thúcGiang Ninh mặc một chiếc áo lông màu đen, đứng trước cửa nhà.
Chu Liệt đứng lên giống như một người không có việc gì, chung quanh ngã xuống, tất cả đều nằm sấp trên bàn.
Chủ nhân yến tiệc nhét một gói bánh bao lớn in chữ đỏ vào trong ngực Chu Liệt.Chủ nhân yến tiệc nhét một gói bánh bao lớn in chữ đỏ vào trong ngực Chu Liệt.
“Anh cầm lấy đi, sau khi về nhà ăn cùng Giang Ninh, ăn cái này rất may mắn đấy!”Chóp mũi nhỏ nhắn, bị gió lạnh thổi đến có chút đỏ bừng.
“Cảm ơn.”Cặp vợ chồng mới cưới, mỗi đêm nằm trên cùng một giường… Nhưng lại chưa chạm vào nhau.
Chu Liệt đưa tay nhận bánh bao, giọng nói có chút khàn khàn.
Đèn đường trong thôn rất tối, đến mùa đông càng thêm ảm đạm mờ mịt.
Anh đi từng bước về phía nhà, theo sau là một cái bóng dài hoặc ngắn.“Chu Liệt, nếu như không có anh giúp đỡ, phòng nhà tôi vẫn là một đống rách nát luôn, tôi phải cảm ơn anh!”
Cách nơi đó khoảng 5-6 mét, Chu Liệt nhìn thấy Giang Ninh.Chu Liệt bắt được điểm này, nhíu mày.
Giang Ninh mặc một chiếc áo lông màu đen, đứng trước cửa nhà.
Áo lông vũ rất lớn rất bồng bềnh, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.“Tôi nói cho anh biết, bây giờ anh đã cưới Giang Ninh rồi, thì là người trong thôn của chúng ta! Ly rượu này, anh phải uống với tôi. ”
Chóp mũi nhỏ nhắn, bị gió lạnh thổi đến có chút đỏ bừng.
Chu Liệt bắt được điểm này, nhíu mày.
Trong lòng lẩm bẩm, sao ra ngoài không mang theo khăn quàng cổ vậy…Thật ra ngay cả Chu Liệt cũng không biết anh đưa tay cầm ly rượu từ lúc nào.
Bước chân của anh vừa muốn bước ra, do dự một chút, mới nhìn thấy trước mặt Giang Ninh còn có một người đang đứng.