Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ

Chương 28: Kỳ kinh nguyệt (2)




Editor: Chang + Beta: Amouriel, Linh

Năm đó, Chu Liệt mười tám tuổi.Giang Hải uống đến hồ đồ, còn ép Chu Liệt cũng uống một cốc.Là người đầu tiên thi tuyển sinh đại học.

Anh tốt nghiệp cấp 3, vẫn đứng đầu như cũ.Sau khi nói chuyện với Giang Hải, anh trở về nhà họ Giang.

Nhưng lần này vị trí đầu tiên thì khác.Trong tay anh cầm dưa hấu, ánh mắt nhìn về phía cánh đồng nhiều lần.Nếu đã bị Chu Liệt nhìn thấy, Giang Ninh cũng mở miệng nói chuyện.

Là người đầu tiên thi tuyển sinh đại học.Giang Ninh hoàn toàn không biết nói chuyện với Chu Liệt như thế nào, trong lúc hoảng hốt, không biết mở cửa như thế nào.

Trường học coi anh là học sinh ưu tú, trong thị trấn coi anh là Trạng Nguyên thi đại học, người trong thôn khen tổ tiên bọn họ đã hiển linh.Giang Ninh cắn đũa, nhìn về phía anh cười híp mắt, mang theo giọng nói ngưỡng mộ nói, “Anh Chu, anh thật lợi hại. Giáo viên của chúng em đều nói về anh đó, chúng em phải học hỏi anh nhiều hơn!”

Chu Liệt nghe được lời khen ngợi nhiều nhất từ trước đến nay.Chu Liệt nhẹ giọng nói, “Mau đi đi.”Chu Liệt nhìn dấu vết trước mắt, khuôn mặt chàng trai âm thầm đỏ lên. Vết đỏ từ cổ anh, đỏ đến mang tai.

Không chỉ khen ngợi, mà còn có tiền thưởng.Yết hầu Chu Liệt giật giật, tiếp tục bình tĩnh nói, “Em cầm quần áo đi vào phòng wc thay đi, nơi này anh sẽ dọn dẹp cho.”

Một xấp tiền dày cộp nhét vào tay anh.Vết máu đỏ sẫm kia, cái gì cũng thấy được.Chu Liệt vừa đẩy cửa ra, đánh giá Giang Ninh từ trên xuống dưới một vòng.Giọng nói trầm xuống đột ngột.

Anh có thể chọn trường tốt nhất, có một tương lai tốt nhấtAnh hỏi, “Em… Em đã rửa sạch chưa?”Anh cau mày, đôi mắt quét sạch phòng một vòng.Giang Ninh muốn ngăn cản anh, nhưng đã quá muộn rồi.

Nhưng tất cả những điều này, tất cả đều kém một câu nói của hai cha con nhà họ Giang.Giang Hải vẫn sảng khoái như vậy, vỗ vai anh cười vui vẻ, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên nếp nhăn.

Giang Hải vẫn sảng khoái như vậy, vỗ vai anh cười vui vẻ, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên nếp nhăn.

Đêm đón Chu Liệt về nhà, ông uống nửa bình rượu trắng.Chu Liệt có chút không yên lòng.Năm đó, Chu Liệt mười tám tuổi.

Mơ mơ màng màng nói, “Chú hạnh phúc lắm, thật vui vẻ! Từ sau khi mẹ của A Ninh đi rồi, còn chưa vui vẻ như lúc này!”Trong phòng lúc này mới truyền đến một ít tiếng động rất nhỏ.Cô xấu hổ mở miệng, “Anh Chu, lúc em tỉnh dậy đã như vậy rồi, thật bẩn… Tất cả đều bẩn… Em không biết phải làm sao nữa…”

Giang Hải uống đến hồ đồ, còn ép Chu Liệt cũng uống một cốc.

Chúc cuộc sống sau này của anh, từng bước thăng tiến.Nhưng lần này vị trí đầu tiên thì khác.“Anh Chu, đừng.”

Giang Ninh cắn đũa, nhìn về phía anh cười híp mắt, mang theo giọng nói ngưỡng mộ nói, “Anh Chu, anh thật lợi hại. Giáo viên của chúng em đều nói về anh đó, chúng em phải học hỏi anh nhiều hơn!”Anh xoay người nhìn Giang Ninh, không dám nhìn nửa người dưới của cô.Đêm đón Chu Liệt về nhà, ông uống nửa bình rượu trắng.

Câu “Anh thật lợi hại’’ Này, khiến Chu Liệt ba năm vất vả, càng thêm có ý nghĩa.Editor: Chang + Beta: Amouriel, Linh

Chu Liệt không thiếu tiền, nhưng vẫn bận rộn với ruộng dưa hấu như những năm trước.Cô ấp úng nói, “Anh Chu, sao anh lại ở đây?”

Ngày hôm đó, anh không nhìn thấy bóng dáng Giang Ninh.

Giang Hải u sầu nói, “Đứa nhỏ này đã lớn rồi, không dính người như trước nữa. Nó nói muốn ngủ muộn, hôm nay nó không đến. Thật là…”Mơ mơ màng màng nói, “Chú hạnh phúc lắm, thật vui vẻ! Từ sau khi mẹ của A Ninh đi rồi, còn chưa vui vẻ như lúc này!”Cô đứng trong phòng, luống cuống tay chân.

Chu Liệt có chút không yên lòng.Phòng bếp, phòng tắm, nhà vệ sinh tất cả đều ở ngoài trong sân, một căn nhà nhỏ do Giang Hải tự mình xây dựng sau khi ông học thợ xây.

Trong tay anh cầm dưa hấu, ánh mắt nhìn về phía cánh đồng nhiều lần.Nhà họ Giang lúc đó là một ngôi nhà ba gian nhỏ. Ở giữa là phòng khách, bên trái là phòng Giang Hải, bên phải là phòng Giang Ninh.

Nghĩ đi nghĩ lại.

Sau khi nói chuyện với Giang Hải, anh trở về nhà họ Giang.Trong phòng gọn gàng ngăn nắp, bài tập về nhà nghỉ hè của Giang Ninh đang viết một nửa đặt trên bàn học.

Nhà họ Giang lúc đó là một ngôi nhà ba gian nhỏ. Ở giữa là phòng khách, bên trái là phòng Giang Hải, bên phải là phòng Giang Ninh.Chăn bông được vén lên

Phòng bếp, phòng tắm, nhà vệ sinh tất cả đều ở ngoài trong sân, một căn nhà nhỏ do Giang Hải tự mình xây dựng sau khi ông học thợ xây.Ngày hôm đó, anh không nhìn thấy bóng dáng Giang Ninh.Giang Hải u sầu nói, “Đứa nhỏ này đã lớn rồi, không dính người như trước nữa. Nó nói muốn ngủ muộn, hôm nay nó không đến. Thật là…”

Chu Liệt đứng trước phòng của Giang Ninh, nhẹ nhàng gõ cửa.Một xấp tiền dày cộp nhét vào tay anh.Đôi mắt đen láy, nhìn vào mắt Giang Ninh.

Giang Ninh không lên tiếng.

Anh nói, “A Ninh, là anh đây.” Chu Liệt nhìn hai mắt run rẩy của Giang Ninh, cũng mơ hồ nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô sau cánh cửa

Trong phòng lúc này mới truyền đến một ít tiếng động rất nhỏ.Chu Liệt nghe tiếng bước chân Giang Ninh, mới đỏ mặt, thở hổn hển mấy hơi, rồi cúi đầu sắp xếp lại đồ.Anh lo lắng, “Em làm sao vậy? Có chuyện gì thế?”

Giang Ninh thoáng mở ra một khe cửa, từ trong khe hở lộ ra đôi mắt to đen nhánh, run lên, bối rối nhìn Chu Liệt.

Cô ấp úng nói, “Anh Chu, sao anh lại ở đây?”Câu “Anh thật lợi hại’’ Này, khiến Chu Liệt ba năm vất vả, càng thêm có ý nghĩa.

Chu Liệt nhìn hai mắt run rẩy của Giang Ninh, cũng mơ hồ nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô sau cánh cửaGiang Ninh theo bản năng dựa dẫm vào chàng trai có thể tin tưởng nhất.

Giọng nói trầm xuống đột ngột.Tay chân trắng nõn của thiếu nữ lộ ra bên ngoài, da thịt vô cùng mịn màng, ngay cả một cái túi chống muỗi cũng không có.

Anh lo lắng, “Em làm sao vậy? Có chuyện gì thế?”

Giang Ninh hoàn toàn không biết nói chuyện với Chu Liệt như thế nào, trong lúc hoảng hốt, không biết mở cửa như thế nào.

Cô đứng trong phòng, luống cuống tay chân.

Chu Liệt vừa đẩy cửa ra, đánh giá Giang Ninh từ trên xuống dưới một vòng.

Tay chân trắng nõn của thiếu nữ lộ ra bên ngoài, da thịt vô cùng mịn màng, ngay cả một cái túi chống muỗi cũng không có.Chúc cuộc sống sau này của anh, từng bước thăng tiến.

Anh cau mày, đôi mắt quét sạch phòng một vòng.

Trong phòng gọn gàng ngăn nắp, bài tập về nhà nghỉ hè của Giang Ninh đang viết một nửa đặt trên bàn học.Cũng chỉ có giường, hơi lộn xộn một chút.

Cũng chỉ có giường, hơi lộn xộn một chút.

Chu Liệt liếc nhìn một cái, anh đột nhiên vươn tay ——Giang Ninh không lên tiếng.

“Anh Chu, đừng.”

Giang Ninh muốn ngăn cản anh, nhưng đã quá muộn rồi.

Chăn bông được vén lên

Vết máu đỏ sẫm kia, cái gì cũng thấy được.

Giang Ninh giẫm lên chân dép lê, bất an vặn vẹo.

Chu Liệt nhìn dấu vết trước mắt, khuôn mặt chàng trai âm thầm đỏ lên. Vết đỏ từ cổ anh, đỏ đến mang tai.

Nếu đã bị Chu Liệt nhìn thấy, Giang Ninh cũng mở miệng nói chuyện.

Cô xấu hổ mở miệng, “Anh Chu, lúc em tỉnh dậy đã như vậy rồi, thật bẩn… Tất cả đều bẩn… Em không biết phải làm sao nữa…”

Luống cuống, hoảng loạn, đối với chuyện này vô cùng sợ hãi.

Giang Ninh theo bản năng dựa dẫm vào chàng trai có thể tin tưởng nhất.Chu Liệt không thiếu tiền, nhưng vẫn bận rộn với ruộng dưa hấu như những năm trước.

Chu Liệt hít sâu một hơi, đè yết hầu nói, “Không sao, giặt sạch sẽ là được. ”

Anh xoay người nhìn Giang Ninh, không dám nhìn nửa người dưới của cô.Nhưng tất cả những điều này, tất cả đều kém một câu nói của hai cha con nhà họ Giang.

Đôi mắt đen láy, nhìn vào mắt Giang Ninh.Anh có thể chọn trường tốt nhất, có một tương lai tốt nhất

Anh hỏi, “Em… Em đã rửa sạch chưa?”Không chỉ khen ngợi, mà còn có tiền thưởng.

Giang Ninh ngẩn người, sau đó lắc đầu, khuôn mặt sáng ngời cũng đỏ bừng.

Yết hầu Chu Liệt giật giật, tiếp tục bình tĩnh nói, “Em cầm quần áo đi vào phòng wc thay đi, nơi này anh sẽ dọn dẹp cho.”Cứ như vậy, Giang Ninh nghe Chu Liệt nói xong, cầm quần áo thay để giặt, đi vào phòng tắm.

Giang Ninh nhìn Chu Liệt, không nhúc nhích.

Chu Liệt nhẹ giọng nói, “Mau đi đi.”Anh tốt nghiệp cấp 3, vẫn đứng đầu như cũ.Giang Ninh ngẩn người, sau đó lắc đầu, khuôn mặt sáng ngời cũng đỏ bừng.

Cứ như vậy, Giang Ninh nghe Chu Liệt nói xong, cầm quần áo thay để giặt, đi vào phòng tắm.

Chu Liệt nghe tiếng bước chân Giang Ninh, mới đỏ mặt, thở hổn hển mấy hơi, rồi cúi đầu sắp xếp lại đồ.