Editor: Chang + Beta: Tnhii, Amouriel, Linh
Sau này Giang Ninh mới biết được.Làm cô giật mình.Là muốn dùng cả đời để trả lại.
Mùa hè năm đó, Chu Liệt tốt nghiệp trung học cơ sở.Ngón tay vừa trắng vừa mịn màng, cầm một miếng dưa hấu.
Với thành tích đứng đầu, anh thi đậu vào trường trung học số 1 trong quận.[ Hồi ức rất nhiều, không chỉ có một đoạn này ]
Nhưng bố mẹ anh đã mất nên anh không thể trả học phí.Chu Liệt ngoéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Ngoéo tay”
Giang Hải đưa anh về, cho anh ăn mặc, trả lại tiền công, rồi cho anh đi học.…“A Liệt, em muốn ăn dưa hấu.”Mới cho một chút tiền như vậy, đã khiến Chu Liệt nợ nhà họ Giang một ân tình khổng lồ
Sau đó…Chu Liệt gật đầu, đồng ý.Giang Ninh nhìn quả dưa hấu trong suối, nhỏ giọng nói một câu, “Anh trai, em muốn ăn dưa hấu. ”
Rất nhiều người trong thôn đều nói ánh mắt Giang Hải rất tinh quái, có thể nhìn ra Chu Liệt một cách dễ dàngMột bóng người rơi xuống trước mắt Giang Ninh.Hạt dưa hấu đen, nhẹ nhàng được nhổ ra ngoài.
Mới cho một chút tiền như vậy, đã khiến Chu Liệt nợ nhà họ Giang một ân tình khổng lồGiang Ninh vươn ngón tay út ra, tủi thân nói, “Ngoéo tay với em.”Hai vợ chồng Chu Liệt và Giang Ninh đứng dưới bóng râm cách xa đám đông, một người cầm một miếng dưa hấu trong tay, cắn một miếng, môi và răng vừa ngọt ngào vừa lạnh lẽo
Ân tình.Anh cắt cho Giang Ninh một miếng, để lại một miếng cho mình.
Là muốn dùng cả đời để trả lại.Nhưng bố mẹ anh đã mất nên anh không thể trả học phí.
Bao gồm cả cuộc hôn nhân của Chu Liệt, cuộc đời của Chu Liệt.Sau khi ăn xong, anh lau miệng.
Giang Ninh còn nhớ rõ, ngày Chu Liệt rời đi, Giang Hải nhét cho anh không ít đồ, còn có hai quả dưa hấu vừa to vừa tròn.Giang Ninh nhìn về phía Chu Liệt, lại nói một lần nữa.
Cô khóc kéo tay Chu Liệt, không muốn để anh đi, không ngừng gọi “Anh trai”.Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm mại.
Giang Hải vừa tức vừa cười, ôm Giang Ninh vào trong lòng nhẹ nhàng dỗ dành.Nhanh như chớp Giang Ninh đã bị đè lên thân cây, sau lưng là lớp vỏ cây gồ ghề .
“Bé ngốc, khóc cái gì mà khóc? Anh Chu Liệt của con phải đi học, học trường cấp 3 để có tương lai, sau này còn có thể trở về thăm chúng ta’’Anh bị phơi nắng đến khô.Sau đó…
Giang Ninh rưng rưng nước mắt, nhìn Chu Liệt, “Anh ơi, anh có về không? ”Với thành tích đứng đầu, anh thi đậu vào trường trung học số 1 trong quận.Vỏ dưa hấu trong tay rơi trên mặt đất.
Chu Liệt gật gật đầu, nói với cô, “Anh hứa sẽ về.”Trình độ chọn dưa của Chu Liệt vẫn rất tốt, lưỡi đao vừa mới cắt xuống, dưa hấu bèn cạch một tiếng nứt ra.
Giang Ninh vươn ngón tay út ra, tủi thân nói, “Ngoéo tay với em.”Chu Liệt vẫn giống như lúc còn nhỏ, ăn cái gì cũng rất nhanh.
Chu Liệt ngoéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Ngoéo tay”Kỉ niệm vừa ngọt ngào vừa cay đắngGiang Hải đưa anh về, cho anh ăn mặc, trả lại tiền công, rồi cho anh đi học.
Móc đã kéo, một trăm năm không được thay đổi.Chu Liệt đứng dưới ánh mặt trời, trong lồng ngực ngột ngạt nóng bừng.
…Chỉ là đầu ngón tay nắm chặt.Nhưng anh đã nói thêm một câu.
Kỉ niệm vừa ngọt ngào vừa cay đắngBóng dáng cao lớn cao ngất, trong nháy mắt tới gần.
Giang Ninh nhìn quả dưa hấu trong suối, nhỏ giọng nói một câu, “Anh trai, em muốn ăn dưa hấu. ”
Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm mại.Bao gồm cả cuộc hôn nhân của Chu Liệt, cuộc đời của Chu Liệt.
Nhẹ đến mức Chu Liệt không nghe thấy.Anh vừa mới ăn dưa hấu xong, cổ họng nhất thời khô rát trở lại.
Một tiếng ‘’anh trai’’ kia, đã nhiều năm rồi cô chưa từng gọi
Giang Ninh nhìn về phía Chu Liệt, lại nói một lần nữa.
“A Liệt, em muốn ăn dưa hấu.”Sau này Giang Ninh mới biết được.
“Được.”
Chu Liệt gật đầu, đồng ý.Vừa hôn vừa cắn dưa hấu.
Nhưng anh đã nói thêm một câu.Giang Ninh rưng rưng nước mắt, nhìn Chu Liệt, “Anh ơi, anh có về không? ”
Nghiêm túc nói, “Em chỉ có thể ăn một miếng.”Ngay sau đó, cổ tay cô bị bàn tay nóng bỏng nắm chặt.Rất lâu sau.Móc đã kéo, một trăm năm không được thay đổi.
Trình độ chọn dưa của Chu Liệt vẫn rất tốt, lưỡi đao vừa mới cắt xuống, dưa hấu bèn cạch một tiếng nứt ra.Anh muốn ăn dưa hấu…
Dưa hấu bên trong, vừa đỏ vừa mọng nước.
Anh cắt cho Giang Ninh một miếng, để lại một miếng cho mình.
Dưa hấu còn lại, được chia cho những người khác trong ruộng.Cơ thể giống như bốc cháy.
Hai vợ chồng Chu Liệt và Giang Ninh đứng dưới bóng râm cách xa đám đông, một người cầm một miếng dưa hấu trong tay, cắn một miếng, môi và răng vừa ngọt ngào vừa lạnh lẽoĐôi môi Giang Ninh ướt sũng do nước ép dưa hấu dính.
Chu Liệt vẫn giống như lúc còn nhỏ, ăn cái gì cũng rất nhanh.Cô không thể không ngẩng đầu, kề sát cánh môi Chu Liệt, ngậm đầu lưỡi anh, cũng nuốt từng miếng từng miếng.
Sau khi ăn xong, anh lau miệng.
Anh đứng ở một bên, đôi mắt đen láy yên lặng nhìn Giang Ninh ăn dưa hấu.
Khuôn mặt Giang Ninh trắng nõn đôi môi đỏ mọng, ngũ quan quyến rũ.Chu Liệt nhìn Giang Ninh cắn một miếng dưa hấu cuối cùng, nước ép bắn ra ướt át môi cô.
Ngón tay vừa trắng vừa mịn màng, cầm một miếng dưa hấu.
Đôi môi đỏ thẫm, chậm rãi cắn từng cái từng miếng.“Bé ngốc, khóc cái gì mà khóc? Anh Chu Liệt của con phải đi học, học trường cấp 3 để có tương lai, sau này còn có thể trở về thăm chúng ta’’
Mỗi lần cô há miệng ra, luôn lộ ra đầu lưỡi ẩm ướt, bao bọc thịt quả đỏ thẫm.Chu Liệt đã hôn lại một lần nữa.
Hạt dưa hấu đen, nhẹ nhàng được nhổ ra ngoài.Khuôn mặt Giang Ninh trắng nõn đôi môi đỏ mọng, ngũ quan quyến rũ.
Dưa hấu mát lạnh, biến thành nước ép dưa hấu ngọt ngào, tràn ngập mọi ngóc ngách trong miệngNhư vậy cô và Chu Liệt ăn cùng nhau.
Đôi môi Giang Ninh ướt sũng do nước ép dưa hấu dính.
Chu Liệt đứng dưới ánh mặt trời, trong lồng ngực ngột ngạt nóng bừng.Dưa hấu mát lạnh, biến thành nước ép dưa hấu ngọt ngào, tràn ngập mọi ngóc ngách trong miệng
Yết hầu nặng nề trượt lên trượt xuống.Một tiếng ‘’anh trai’’ kia, đã nhiều năm rồi cô chưa từng gọi“Được.”
Anh vừa mới ăn dưa hấu xong, cổ họng nhất thời khô rát trở lại.Rất nhiều người trong thôn đều nói ánh mắt Giang Hải rất tinh quái, có thể nhìn ra Chu Liệt một cách dễ dàngDưa hấu bên trong, vừa đỏ vừa mọng nước.
Anh bị phơi nắng đến khô.Mùa hè năm đó, Chu Liệt tốt nghiệp trung học cơ sở.
Cơ thể giống như bốc cháy.Giang Ninh còn chưa kịp thở dốc.
Rất lâu sau.
Chu Liệt nhìn Giang Ninh cắn một miếng dưa hấu cuối cùng, nước ép bắn ra ướt át môi cô.
Bóng dáng cao lớn cao ngất, trong nháy mắt tới gần.
Một bóng người rơi xuống trước mắt Giang Ninh.
Ngay sau đó, cổ tay cô bị bàn tay nóng bỏng nắm chặt.
Làm cô giật mình.
Vỏ dưa hấu trong tay rơi trên mặt đất.Giống như một lớp son môi trong suốt bôi lên nơi mềm mại đó.
Nhanh như chớp Giang Ninh đã bị đè lên thân cây, sau lưng là lớp vỏ cây gồ ghề .
Hơi thở của Chu Liệt phả lên môi cô.Giang Ninh bị hôn đến choáng váng không phân biệt được.Giang Ninh thở dốc.
Chu Liệt hôn vừa mạnh mẽ vừa hung dữ.Hay anh muốn ăn thịt cô?
Môi vừa dán vào, đầu lưỡi đã nhanh chóng xâm nhập vào miệng nhỏ của Giang Ninh, đầu lưỡi móc lấy miếng dưa hấu cô còn chưa kịp nuốt, cướp vào khoang miệng anh.
Vừa hôn vừa cắn dưa hấu.Editor: Chang + Beta: Tnhii, Amouriel, Linh
Giang Ninh còn chưa kịp thở dốc.Ảo giác thân mật này, làm cho cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.
Chu Liệt đã hôn lại một lần nữa.Giang Hải vừa tức vừa cười, ôm Giang Ninh vào trong lòng nhẹ nhàng dỗ dành.
Chiếc lưỡi to lớn của anh lại đi sâu vào.
Lần này, không chỉ có hơi thở nóng hổi của người đàn ông mà còn có nước dưa hấu ngọt ngào.
Giang Ninh thở dốc.
Cô không thể không ngẩng đầu, kề sát cánh môi Chu Liệt, ngậm đầu lưỡi anh, cũng nuốt từng miếng từng miếng.
Như vậy cô và Chu Liệt ăn cùng nhau.Chu Liệt gật gật đầu, nói với cô, “Anh hứa sẽ về.”
Ảo giác thân mật này, làm cho cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.
Đầu ngón tay ướt sũng, không biết đã túm lấy quần áo Chu Liệt từ lúc nào.
Không đẩy người đàn ông ra.
Chỉ là đầu ngón tay nắm chặt.
Anh muốn ăn dưa hấu…
Hay anh muốn ăn thịt cô?
Giang Ninh bị hôn đến choáng váng không phân biệt được.
[ Hồi ức rất nhiều, không chỉ có một đoạn này ]