Editor: Chao + Beta: Amouriel, Linh
Đó là lần đầu tiên Giang Ninh nhìn thấy Chu Liệt.Bữa trưa rất đơn giản.Anh rất gầy, nhưng cũng rất cao.Chu Liệt giẫm lên một đống cỏ dại, giấu cái lỗ trên giày vải.
Ấn tượng duy nhất là gầy.Tất cả đều có một chút mặn.
Không phải là vóc dáng gầy của những chàng trai bình thường .Nói xong Giang Hải dặn dò Giang Ninh ở một bên chơi, đừng đi xa quá, cũng đừng đi ra bờ sông, sau đó ông đi theo Chu Liệt xuống ruộng.Cơm nắm dẻo thơm, canh trứng cũng rất thơm
Là kiểu gầy gò, khô khốc, da bọc xương.Không phải là vóc dáng gầy của những chàng trai bình thường .
Anh rất gầy, nhưng cũng rất cao.Bàn tay của cô rất nhỏ, cái cô cầm là cục cơm nắm lớn nhất.
Giang Ninh phải ngẩng đầu lên nhìn anh.Là kiểu gầy gò, khô khốc, da bọc xương.
Lúc đó đang nghỉ hè, trên người Chu Liệt còn mặc đồng phục học sinh trung học cơ sở.Chu Liệt nhìn thấy con chuồn chuồn từ ngón tay trắng nõn của Giang Ninh bay đi, cô lại phát ra tiếng cười khúc khích.
Đồng phục học sinh rất bẩn, có quá nhiều vết bẩn không thể giặt sạch.Anh như vậy làm sao xứng làm anh trai của cô.
Giang Ninh rất lâu sau mới biết rằng đó là bộ quần áo duy nhất mà Chu Liệt đang có, là của người khác sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở vứt bỏ không cần.Rảnh rỗi thì cô dùng những chiếc lá xanh để làm ra những chú châu chấu nhỏ. Lúc thì cô bắt chuồn chuồn trong đống cỏ bên cánh đồng. Nếu mệt mỏi, cô sẽ ngồi quạt mát dưới gốc cây lớn.
Quần áo hơi nhỏ. Giọng nói giòn tan vang lên. Còn mang theo một chút âm thanh mềm mại.
Mặc trên người Chu Liệt thật bó, lộ ra cánh tay và đôi chân dài.Giữa trưa.
Nếu Giang Ninh cúi đầu xuống.Đó là lần đầu tiên Giang Ninh nhìn thấy Chu Liệt.Editor: Chao + Beta: Amouriel, Linh
Còn có thể nhìn thấy giày vải bạt trên chân Chu Liệt cũng bị rách.Hai người đàn ông chia nhau ra trên ruộng dưa hấu rộng lớn.
Phía trước lộ ra một cái lỗ, loáng thoáng có thể nhìn thấy ngón chân.Ngày hôm đó.Chu Liệt một mình ăn bốn cơm nắm.
Chu Liệt giẫm lên một đống cỏ dại, giấu cái lỗ trên giày vải.Nếu Giang Ninh cúi đầu xuống.
Anh nhìn Giang Ninh trắng trẻo trước mắt.Khuôn mặt mang theo nét em bé mập mạp, tròn như ngọc trai.Sau giờ ngọ là thời gian nắng nhất trong ngày.
Đầu óc anh mơ mơ màng màng.Chu Liệt vốn không muốn đưa tay, nhưng anh nhìn Giang Ninh, anh vẫn nhận lấy.Lúc đó đang nghỉ hè, trên người Chu Liệt còn mặc đồng phục học sinh trung học cơ sở.Cô dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy cơm nắm, đem phần cơm còn lại, tất cả đều thành một nắm cơm rất lớn.
Cho tới bây giờ anh cũng không biết, thì ra trên thế giới này còn có người “Sạch sẽ” như vậy.“Anh trai”
Lúc đó Giang Ninh còn chưa có dáng vẻ thiếu nữ trổ mã xinh đẹp.Nào là hái dưa, di chuyển dưa.
Khuôn mặt mang theo nét em bé mập mạp, tròn như ngọc trai.Chu Liệt dưới ánh mặt trời chói chang kia vẫn đi ra ruộng.
Lúc bắt gặp đôi mắt trong suốt của Giang Ninh.Giang Hải ngượng ngùng mỉm cười, “Chú không biết nấu cơm, gần đây bận rộn không có thời gian đi chợ, chờ ngày khác chúng ta ăn thịt kho tàu nhé!”Đồng phục học sinh rất bẩn, có quá nhiều vết bẩn không thể giặt sạch.
Trong lòng chàng trai Chu Liệt vừa xấu hổ vừa mãnh liệt không có chỗ giấu.
Anh như vậy làm sao xứng làm anh trai của cô.Anh nhìn Giang Ninh trắng trẻo trước mắt.
“Anh trai”Chỉ mất mười phút.Giang Hải trước tiên dạy Chu Liệt làm thế nào để phân biệt dưa hấu có chín hay không, chờ Chu Liệt học xong.
Giọng nói giòn tan vang lên. Còn mang theo một chút âm thanh mềm mại.Từ nhỏ Giang Ninh rất dính Giang Hải, vẫn luôn đi theo bố, thậm chí cũng không thích chơi đùa với bạn bè cùng tuổi
Vậy nên Giang Ninh gọi anh một tiếng “anh trai”.
‘’Anh trai, anh cao thật đấy, sau này lớn lên em cũng muốn cao giống như anh ~’’
Trong mắt Giang Ninh, anh không gầy trơ xương như que củi khô, không thấy vết bẩn trên quần áo không thể giặt được, không khinh thường đôi giày rách nát kia.Trong suốt mùa hè, có thể nói nó là một kiểu hương vị thơm ngon, dẻo, mềm mại rung động lòng người.Giang Ninh cầm băng ghế nhỏ, đứng bên bếp lò.
Trong mắt cô, Chu Liệt là chàng trai cao gầy khỏe khoắn.Ấn tượng duy nhất là gầy.
Đây là điều Chu Liệt mười lăm năm qua chưa từng cảm nhận được.Trong mắt cô, Chu Liệt là chàng trai cao gầy khỏe khoắn.Lúc đó Giang Ninh còn chưa có dáng vẻ thiếu nữ trổ mã xinh đẹp.
Giang Hải ở một bên sờ sờ đỉnh đầu Giang Ninh, “Muốn cao thì phải ăn nhiều cơm vào đấy.”
Nói xong Giang Hải dặn dò Giang Ninh ở một bên chơi, đừng đi xa quá, cũng đừng đi ra bờ sông, sau đó ông đi theo Chu Liệt xuống ruộng.Rất cẩn thận, như thể nó sẽ rơi xuống.
Chu Liệt là do Giang Hải mang từ thôn bên cạnh về. Ban ngày chuyển dưa hấu, buổi tối trông chừng ruộng dưa hấu, tính tiền công trong hai tháng.
Giang Hải trước tiên dạy Chu Liệt làm thế nào để phân biệt dưa hấu có chín hay không, chờ Chu Liệt học xong. Giang Hải vỗ vỗ bả vai anh, cảm khái nói “Thân thể già vẫn là không giống thanh niên trai tráng, có thể ăn được là có phúc lắm rồi’’
Hai người đàn ông chia nhau ra trên ruộng dưa hấu rộng lớn.Đây là điều Chu Liệt mười lăm năm qua chưa từng cảm nhận được.
Nào là hái dưa, di chuyển dưa.
Tất cả đều đặt lên chiếc xe ba bánh của Giang Hải.Giang Ninh ngẩng đầu nói, “Cho anh trai ăn ạ! Anh trai lợi hại như vậy thì phải ăn cái lớn nhất. ”
Mỗi lần Chu Liệt mang dưa đến bên cạnh bờ ruộng, đều liếc mắt nhìn Giang Ninh một cái.Giang Ninh phải ngẩng đầu lên nhìn anh.Còn có thể nhìn thấy giày vải bạt trên chân Chu Liệt cũng bị rách.
Từ nhỏ Giang Ninh rất dính Giang Hải, vẫn luôn đi theo bố, thậm chí cũng không thích chơi đùa với bạn bè cùng tuổi
Rảnh rỗi thì cô dùng những chiếc lá xanh để làm ra những chú châu chấu nhỏ. Lúc thì cô bắt chuồn chuồn trong đống cỏ bên cánh đồng. Nếu mệt mỏi, cô sẽ ngồi quạt mát dưới gốc cây lớn.Cái gọi là cơm nắm, là dùng nồi lớn, đem cơm nấu ra độ mềm dẻo vừa đủ. Lấy một cục cơm nhỏ nắm lại cho thành hình, rắc ít muối lên phía trên.
Một người an an tĩnh tĩnh, cũng có thể chơi đến vui vẻ.Giang Hải nhét cơm nắm vào tay Chu Liệt, thúc giục “Ăn đi, cháu đừng khách khí, cứ việc mà ăn. Cơm nhà chúng tôi ăn cho đủ no lắm.”
Chu Liệt nhìn thấy con chuồn chuồn từ ngón tay trắng nõn của Giang Ninh bay đi, cô lại phát ra tiếng cười khúc khích.
Giữa trưa.
Giang Hải đưa hai đứa nhỏ về nhà ăn cơm.
Bữa trưa rất đơn giản.
Dưa muối, dưa chuột trộn rau, một bát canh trứng còn có cơm nắm.
Cái gọi là cơm nắm, là dùng nồi lớn, đem cơm nấu ra độ mềm dẻo vừa đủ. Lấy một cục cơm nhỏ nắm lại cho thành hình, rắc ít muối lên phía trên.Anh tới đây để kiếm tiền, còn ăn cơm của người ta thì phải nên làm việc.
Tất cả đều có một chút mặn.
Giang Hải ngượng ngùng mỉm cười, “Chú không biết nấu cơm, gần đây bận rộn không có thời gian đi chợ, chờ ngày khác chúng ta ăn thịt kho tàu nhé!”
Chu Liệt không cần thịt kho tàu.
Anh nhìn cục cơm nắm thơm ngào ngạt kia, đã điên cuồng nuốt nước miếng.
Giang Hải nhét cơm nắm vào tay Chu Liệt, thúc giục “Ăn đi, cháu đừng khách khí, cứ việc mà ăn. Cơm nhà chúng tôi ăn cho đủ no lắm.”
Giang Ninh hai tay cầm một cái cơm nắm, cũng học cách nói chuyện, “Anh trai, anh ăn đi ạ ~”Chờ anh phản ứng lại, trên mặt chàng trai hiện lên vẻ mặt xấu hổ.
Trưa hôm đó.Anh nhìn cục cơm nắm thơm ngào ngạt kia, đã điên cuồng nuốt nước miếng.
Chu Liệt một mình ăn bốn cơm nắm.
Chỉ mất mười phút.
Chờ anh phản ứng lại, trên mặt chàng trai hiện lên vẻ mặt xấu hổ.Lúc bắt gặp đôi mắt trong suốt của Giang Ninh.
Dưới làn da ngăm đen, vẻ mặt âm thầm đỏ bừng lên.
Giang Hải vỗ vỗ bả vai anh, cảm khái nói “Thân thể già vẫn là không giống thanh niên trai tráng, có thể ăn được là có phúc lắm rồi’’
Giang Ninh đưa tay nắm lấy một cái cơm nắm, “Anh trai, anh thật lợi hại, anh ăn thêm một cái nữa đi ạ ~”Phía trước lộ ra một cái lỗ, loáng thoáng có thể nhìn thấy ngón chân.
Bàn tay của cô rất nhỏ, cái cô cầm là cục cơm nắm lớn nhất.Một người an an tĩnh tĩnh, cũng có thể chơi đến vui vẻ.
Rất cẩn thận, như thể nó sẽ rơi xuống.Chu Liệt không cần thịt kho tàu.
Chu Liệt vốn không muốn đưa tay, nhưng anh nhìn Giang Ninh, anh vẫn nhận lấy.
Anh làm chậm tốc độ và cắn từng miếng nhỏ.
Giang Hải vừa nhắc nhở anh nhớ ăn thêm thức ăn, vừa cầm thìa, chia một nửa canh trứng cho Chu Liệt và Giang Ninh.
Ngày hôm đó.Cho tới bây giờ anh cũng không biết, thì ra trên thế giới này còn có người “Sạch sẽ” như vậy.Dưới làn da ngăm đen, vẻ mặt âm thầm đỏ bừng lên.
Cơm nắm dẻo thơm, canh trứng cũng rất thơmGiang Hải hỏi, “Tại sao con làm lớn như vậy?”
Trong suốt mùa hè, có thể nói nó là một kiểu hương vị thơm ngon, dẻo, mềm mại rung động lòng người.
Sau giờ ngọ là thời gian nắng nhất trong ngày.
Giang Hải nói không cần đến ruộng dưa hấu, lúc này cũng không có người nào ngốc đi trộm dưa hấu.
Chu Liệt dưới ánh mặt trời chói chang kia vẫn đi ra ruộng.‘’Anh trai, anh cao thật đấy, sau này lớn lên em cũng muốn cao giống như anh ~’’
Anh tới đây để kiếm tiền, còn ăn cơm của người ta thì phải nên làm việc.Giang Ninh rất lâu sau mới biết rằng đó là bộ quần áo duy nhất mà Chu Liệt đang có, là của người khác sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở vứt bỏ không cần.Dưa muối, dưa chuột trộn rau, một bát canh trứng còn có cơm nắm.
Giang Ninh cầm băng ghế nhỏ, đứng bên bếp lò.
Cô dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy cơm nắm, đem phần cơm còn lại, tất cả đều thành một nắm cơm rất lớn.Vậy nên Giang Ninh gọi anh một tiếng “anh trai”.Giang Hải ở một bên sờ sờ đỉnh đầu Giang Ninh, “Muốn cao thì phải ăn nhiều cơm vào đấy.”
Giang Hải hỏi, “Tại sao con làm lớn như vậy?”
Giang Ninh ngẩng đầu nói, “Cho anh trai ăn ạ! Anh trai lợi hại như vậy thì phải ăn cái lớn nhất. ”