Thiệu Khâm nhìn thấy cái tên trên điện thoại lóe lên liên tục, trái tim anh đập cuồng loạn, tay run rẩy không ngừng, giọng nói cũng run lên: “Alo?”
“Ba…..”
Trong điện thoại vang lên giọng giòn giã của con nít kèm theo âm điệu uất ức, lồng ngực Thiệu Khâm quặn đau từng cơn, giọng nói ấm áp an ủi con cưng của mình: “Con trai, nhớ ba à?”
Mạch Nha ồm ồm “Dạ” một tiếng, lúc nói chuyện nó cố ý giảm âm lượng xuống thấp: “Ba ở nhà một mình có sợ không? Gấu bông Mạch Nha còn ở nhà đó, ba có thể ôm nó đi ngủ.”
Thiệu Khâm thấy chua chát, mấp máy khóe môi, chần chừ hỏi con trai: “Mẹ đâu rồi? Mẹ có khỏe không?”
Như dự đoán của anh, Giản Tang Du cắt đứt không cho anh goi điện thoại, mỗi ngày anh chỉ có thể soạn tin nhắn nhưng chẳng dám nói sai chuyện gì. Chỉ là, mỗi lần viết chữ rồi lại xóa bỏ, cuối cùng chỉ còn vỏn vẹn ba chữ _ anh nhớ em.
Có lẽ ngay từ đầu, Giản Tang đã không thèm xem mà trực tiếp xóa luôn.
Mặc dù Mạch Nha mới năm tuổi, nhưng do hoàn cảnh gia đình như vậy khiến cho nó nhạy cảm, trưởng thành sớm. Vì vậy nó mới nghiêm túc để ý ba nó như thế, thằng nhóc đó làm như người lớn an ủi anh: “Ừm, mấy ngày nay mẹ bận lắm, giúp cậu đi bệnh viện.”
Thiệu Khâm bị lời nói nghiêm túc của con trai khiến trong lòng sinh ra lo lắng. Anh biết bác sĩ mà Giản Đông Dục hẹn chưa có về nước. Lúc trước, Giản Tang Du nói cái gì muốn đưa con ra nước ngoài đều là gạt anh. Nhưng con trai hiểu lòng người như vậy nhất thời làm cho anh vừa vui vừa buồn: “Cục cưng hãy ngoan ngoãn nghe lời mẹ bảo, không được nghịch ngợm, tâm tình mẹ không vui, con hãy ngoan ngoãn một chút.”
Mạch Nha nhíu mày, chợt nhớ đến mục đích mà mình gọi điện thoại cho nên vừa liếc ra cửa vừa nói nhỏ: “Ba, ngày mai chúng ta gặp mặt đi, Mạch Nha nhớ ba lắm.”
Thiệu Khâm cũng rất nhớ con trai, mỗi ngày đều nhìn về căn phòng trống trải, tưởng tượng hai mẹ con họ đang ở trong nhà mình, cảm thấy mỗi nỗi nhớ là một niềm đau.
“Được, ba nhất định sẽ tới.”
Mạch Nha nói địa chỉ, là một quãng trường ở trung tâm thành phố, Thiệu Khâm không có suy nghĩ nhiều, Mạch Nha nói nó sẽ nhờ Trình Nam giúp dẫn nó đi dạo phố. Đến lúc đó, nó sẽ âm thầm đến gặp Thiệu Khâm.
Thiệu Khâm nghĩ việc hai cha con gặp nhau giống như cấu kết bè phái trong bí mật, trong lòng thấy vừa bất đắc dĩ vừa chua chát, nhưng chẳng còn cách nào, anh không thể ép buộc Giản Tang Du quá.
***
Buổi tối ngày hôm sau sẽ xuất phát nhưng hiện tại chân anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, đi đường không được nhanh nhẹn, bất tiện và còn không thể tự mình lái xe nữa. Đón xe đến trước Quảng Trường gần đài phun nước lại chẳng thấy Trình Nam và Mạch Nha đâu.
Thiệu Khâm đứng tại chỗ đợi, lấy điện thoại ra gọi vào số máy của Trình Nam.
Gọi mấy lần nhưng không có người bắt máy, trong lòng Thiệu Khâm sinh nghi _ Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Anh nhìn xuống điện thoại tiếp tục gọi điện, đi tới đi lui, hai phút sau có một vật mềm mại nhẹ nhàng đụng vào lưng anh.
Anh nghĩ là Mạch Nha, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn thì ngơ ngẫn lần nữa.
Giản Tang Du cũng ngẩng đầu ngước mắt nhìn, khi thấy anh thì sắc mặt của cô thay đổi liên tục.
Thiệu Khâm tha thiết nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn của cô đã gầy đi nhiều, kiềm chế xúc động và suy nghĩ muốn ôm cô vào trong lồng ngực, ánh mắt anh nhìn cô chan chứa nhưng mặt của Giản Tang Du vẫn hờ hững.
Thiệu Khâm cố nén cảm giác bất lực phát sinh: “………. Tìm Mạch Nha sao?”
Giản Tang Du nghe Thiệu Khâm nói như vậy, có thể đoán ra đại khái là Mạch Nha cũng hẹn anh ra đây, hèn chi tối hôm qua, Trình Nam gọi điện thoại cho cô làm ra vẻ thần thần bí bí hẹn cô hôm nay ra trước Quảng Trường gặp mặt.
Lúc này, hai người đã hiểu chung chung mưu đồ của đứa con trai, trong lòng càng thấy không được tự nhiên. Nói không chừng Mạch Nha và Trình Nam đang núp ở một góc nào đó quan sát họ, hai người đứng sóng đôi với nhau ngượng ngùng, không ai nói lời nào.
Vẫn là Thiệu Khâm mở miệng trước: “Khoảng thời gian trước anh đều nằm bệnh viện, nên không thể đi tìm em.”
Giản Tang Du đã lấy lại lý trí, lạnh nhạt nhìn thẳng về phía xa xa, hoàn toàn không rãnh để ý đến lời giải thích của anh: “Không sao cả, em và Mạch Nha sống rất tốt, không hy vọng bị quấy rầy.”
Thiệu Khâm im lặng nhìn cô, nhìn bộ dạng cự tuyệt người ngàn dặm của cô mà mắt đau đớn: “Chúng ta có cần phải như vậy không? Bình tĩnh nói chuyện một chút có được không, coi như vì con đi.”
Giản Tang Du khẽ nhăn lông mày lại, khẽ ngước mắt lên: “Nói chuyện gì? Nếu là chuyện ly hôn thì em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Nét mặt Thiệu Khâm bình tĩnh lẳng lặng nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
Giản Tang Du đi qua một bên gọi điện thoại cho Trình Nam, lập tức có người bắt máy, hai người một lớn ấu trĩ một nhỏ quỷ quái quả nhiên núp ở đâu đó nhìn lén. Giản Tang Du cảm thấy bất lực, xoay người đưa lưng về phía Thiệu Khâm: “Các người đang ở đâu, lập tức đến đây ngay.”
Là Mạch Nha tiếp điện thoại, nó bị lời nói lạnh như băng của mẹ cảm thấy đau lòng, vì vậy hạ quyết tâm nói: “Con và Dì Trình Nam đang ở quán rượu Thịnh Đình, mẹ đến đón con đi.”
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Giản Tang Du dở khóc dở cười, trong đầu thằng nhóc này không biết nghĩ cái gì, trẻ con không hiểu thì thôi, tại sao cả Trình Nam cũng hùa theo nó quậy phá đây. Giản Tang Du cất điện thoại vào, xoay người đi khỏi.
Nhưng Thiệu Khâm bắt lấy cổ tay cô lại.
Gió đêm phất qua, bỗng nhiên Giản Tang Du quay đầu lại nhìn Thiệu Khâm, tóc đen xỏa trước ngực, chỉ thấy được con ngươi đen tuyền bên trong đều là sự lạnh lùng: “Buông tay.”
Thiệu Khâm cảm nhận được độ ấm trên mặt cô, nắm chặt tay: “Để cho anh nhìn thấy con một lần.”
Giản Tang Du nắm tay lại thật chặt, vụt mạnh khỏi tay anh, im lặng kéo chặt áo khoác ngoài lại đi thẳng về phía trước.
Thiệu Khâm cất từng bước từng bước đi theo sau cô, nói: “Em không có tư cách ngăn cản anh gặp Mạch Nha, nó đã không có cha năm năm rồi. Cho dù em có ghét anh như thế nào đi nữa, cũng không thể nào thay đổi được sự thật anh chính là cha ruột của nó.”
Bỗng chốc, Giản Tang Du ngừng bước lại, giọng nói còn lạnh hơn so với nhiệt độ ban đêm: “Anh nghĩ rằng tôi tự nguyện sinh con cho anh à? Nếu như thân thể tôi có bệnh, không thể nào sinh sản nữa, nếu như tôi không đi tìm hung thủ là ai…..”
Cô tức giận trừng mắt với Thiệu Khâm: “Tôi tuyệt đối sẽ không sinh con cho kẻ đã cưỡng hiếp người khác.”
Thiệu Khâm híp mắt lại, sắc mặt đột biến, anh nhìn Giản Tang Du không thể tưởng tượng nổi: “Tại sao em có thể…… Mạch Nha là do em vất vả mang thai mười tháng, mà em lại ví nó như vậy? Không lẽ từ nhỏ nó đã tiếp thu loại tư tưởng này? Giản Tang Du, tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy!”
Giản Tang Du cố ý muốn làm cho Thiệu Khâm tức giận, anh càng khó chịu, trong lòng cô càng sinh ra thích thú sung sướng.
Mặc dù đang trong cảm giác đắc chí nhưng cô cảm thấy lồng nhực của mình càng ngày càng trống rỗng, như có vật gì vỡ vụng ra từng mảnh nhỏ…..
“Bây giờ đã biết rõ chưa?” Giản Tang Du tiến một bứơc đến gần anh, ngẩng khuôn mặt trắng nõn, thuần khiết lên nhìn anh gần hơn: “Em ác hơn anh sao? Lúc anh gạt em, nhìn em áy náy, tự trách bản thân mình, không phải anh vui vẻ lắm sao?”
Ngữ điệu của cô không mạnh mẽ, không hét toáng đau thắt ruột gan, nhưng điệu bộ bình tĩnh này thậm chí khóe miệng mang ý cười lại làm cho Thiệu Khâm khó chịu hơn.
Anh bị bức đến suýt nữa đứng không vững, trong mắt tràn đầy nỗi bi thương, lặng lẽ nhìn cô: “Anh nghĩ nếu như anh thẳng thắng nói với em, thì anh sợ em sẽ rời bỏ anh, Giản Tang Du à, mặc dù biết em không quan tâm….. nhưng anh vẫn muốn nói, anh thật sự rất yêu em và Mạch Nha.”
Những ngón tay của Giản Tang Du run lên, nhanh chóng quay mặt đi. Cô không thể nhìn nét ưu thương thể hiện trên mặt anh được. Đôi mắt sáng long lanh tựa như dòng xoáy sâu không thấy đáy kia bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn hút cô vào trong đó.
Đời đời kiếp kiếp không thể trở lại nữa.
Cô bước mạnh trên đôi giày cao gót đi thật nhanh về phía trước, bỏ mặc Thiệu Khâm ở phía sau.
Tuy chân Thiệu Khâm vẫn còn đau, nhưng với thân hình cao lớn của anh đủ nhanh để bắt kịp cô: “Em muốn trốn tránh sao?”
Giản Tang Du liếc anh một cái giễu cợt, đồng thời chân cũng bước nhanh hơn: “Trốn? Đúng là chuyện cười.”
Thiệu Khâm tiếp tục đi theo đuôi, giọng nói trầm thấp cắt ngang tiếng gió, từng chữ từng chữ lọt vào tai cô: “Giản Tang Du, rõ ràng là em yêu anh mà, em giả vờ như vậy không cảm thấy đau khổ sao? Chẳng phải em muốn chúng ta sống chung với nhau sao, chỉ cần em nói đúng, thì dù cho bắt anh đợi cả đời này, anh cũng chấp nhận.”
Giản Tang Du cắn chặt răng, dường như muốn bỏ chạy để lại anh ở phía sau, bỏ lại những lời nói như bùa chú phía sau lưng.
Thiệu Khâm bị cô bỏ lại cách một khoảng ngắn, nhưng vẫn kiên trì đuổi theo cô như cũ, Giản Tang Du băng ngang qua Quảng Trường chặn lại xe taxi, nói địa chỉ rồi hối thúc xe nhanh chóng chạy đi.
Cuối cùng Thiệu Khâm cũng không có đuổi kịp.
Giản Tang nhìn bóng dáng cao ngất của Thiệu Khâm ở ven đường, màu đen của chiếc áo gió càng khiến cho cả người anh như phủ thêm một tầng khí lạnh, dần dần hòa vào bóng đêm. Cô từ từ quay đầu đi, lẳng lặng cười khổ: Giản Tang Du, mày thật là vô dụng!
***
Đến quán Thịnh Đình, Giản Tang Du hỏi số phòng lập tức đi lên lầu, đúng là có người phục vụ đứng chờ cô ở trước cửa, căn phòng to như vậy nhưng lại không có một bóng người.
Gọi lại số điện thoại của Trình Nam thì đã tắt máy, nhìn căn phòng trăng mật ngọt ngào, đây là tâm tư của con trai và Trình Nam đã làm cho Giản Tang Du xúc động thật lâu.
Con trai chỉ mới năm tuổi thôi….. Cô có thể tưởng tưởng con trai mình nhíu mày lo lắng, hao tốn sức lực, cùng với bộ dạng quan tâm chạy lên chạy xuống an bài của Trình Nam. Đứa nhóc kia rất khát khao tình thương của cha và tình thương của mẹ, điều này khiến cho cô càng thêm áy náy và đau khổ.
Chuông cửa vang lên, cô nhanh chóng mở cửa phòng ra.
Thấy dáng người lạnh lùng của Thiệu Khâm trước cửa, cô nghĩ muốn đóng sầm cửa ngay.
Thiệu Khâm cố chống đỡ, một tiếng “rầm” cánh cửa văng vào vách tường, Giản Tang Du lui về sau một bước, vừa đề phòng vừa hờ hững nhìn anh: “Anh theo dõi em?”
Thiệu Khâm im lặng không nói, bứơc từng bước chậm rãi đi đến.
Anh khóa lại cửa, một tiếng”cạch” vang lên, thần kinh Giản Tang Du căng thẳng, run sợ. Toàn thân cô cảnh giác cách anh xa hơn một chút, sắc mặt lạnh hơn: “Mạch Nha không có ở đây, anh ở đây đợi một mình đi, em đi trước.”
Dù sao con trai đi chung với Trình Nam, chắc chắn là không có chuyện gì.
Thiệu Khâm vẫn một mực im lặng nhìn cô, lúc cô muốn bước chân vượt qua anh thì anh đưa tay ra ngăn lại: “Chúng ta cần phải nói chuyện một chút, anh không muốn ép em, nhưng có một số chuyện anh phải nói rõ ràng với em.”
Giản Tang Du nhìn ngón tay thon dài của anh gần trong gang tấc, muốn tránh như tránh loài rắn rết lui vào góc tường, thái độ đó khiến Thiệu Khâm nhăn lại mi tâm: “Bà xã.”
Sắc mặt Giản Tang Du từ đầu đến cuối vẫn xám xịt.
Thiệu Khâm kiềm chế từng cơn lạnh lẽo trong lòng, bị cô nhìn thù hận như vậy, thậm chí anh không bước nổi chân: “Anh không biết Thiệu Trí đã nói gì với em, nhưng vì cái gì em lại tin lời của nó? Chẳng lẽ từ đầu đến giờ anh không cho em một chút cảm giác an toàn nào sao?”
Giản Tang Du lui đến không thể lui được nữa, giận dữ nhìn anh không ngừng tiến đến gần mình: “Đương nhiên em không tin tưởng Thiệu Trí hoàn toàn, nhưng với em mà nói, chỉ cần một chuyện là sự thật thì đã đủ rồi.”
“Đó chính là thủ phạm là anh, bi kịch của cả nhà em nguyên nhân đều do anh gây ra.”
Thiệu Khâm dừng lại, đứng ở vị trí gần cô trong gang tấc.
Hai người nhìn nhau chăm chú, anh đè nén bi thương và đau lòng. Cô ngấm ngầm chịu đựng sự giận dữ, nhưng giấu ở bên trong, vẻ ngoài kiên cường làm hai trái tim đau đớn dữ dội.
Hơi thở Thiệu Khâm tăng nhanh, đưa tay ôm cô vào lồng ngực: “Thật xin lỗi.”
Giản Tang Du vùng vẫy mạnh, cắn vào phần da thịt lộ ra từ cổ áo lông hình chữ V, từ vết cắn chảy ra vệt màu đỏ thẩm, chảy dọc xuống sống lưng bền chắc của anh, cắn mạnh đến nỗi cô cũng cảm thây răng của mình bắt đầu đau.
Nhưng người đàn ông này vẫn đứng yên vững vàng.
Anh càng ôm chặt hơn, bộ ngực nóng bỏng cũng không thể làm cho cả thân thể lạnh run của cô ấm áp hơn.
“Quay lại có được không?” Thiệu Khâm chôn mặt sâu vào cổ cô, hơi thở ấm áp phả trên da thịt trắng mịn của cô, giọng nói hết sức nặng trĩu, nhưng lại mang theo thương cảm nồng nàn.
“Em hận anh cũng được, không yêu anh cũng không sao, nhưng đừng có trốn, không nên trốn, để anh được sống bên cạnh em và con. Em không muốn quan tâm anh như thế nào không quan trọng, anh không thể xa em và con được.”
Một người đàn ông cao 1m85,bình thường mang bản tính kiêu ngạo, bây giờ lại nói những lời này mà không thấy mất thể diện, Thiệu Khâm ôm cô chặt hơn, sợ nếu buông lỏng tay cô sẽ tiếp tục né tránh.
Toàn thân Giản Tang Du đều run rẩy, miệng cắn chặt răng đến rỉ ra một ít mùi vị màu đỏ, cô chịu đựng đau đớn trong lòng, nói gằn từng chữ: “Thiệu Khâm, chúng ta không thể nào. Chuyện đó và chuyện anh có yêu em hay không cũng chẳng hề liên quan. Em không thể chung sống với anh dưới một mái nhà, điều này làm cho em cảm thấy chính mình là hung thủ gián tiếp, làm em cảm thấy ghê tởm chính mình.”
Sống lưng Thiệu Khâm cứng đờ, cánh tay ôm chặt cô cũng cứng ngắt.
Giản Tang Du đưa tay đè lên lồng ngực của anh, cố gắng đẩy anh ra từng chút, từng chút một, con ngưoi đen tuyền sáng như ngọc thật đẹp mắt bị làn nước mỏng manh che lại: “Anh có biết em hận bao nhiêu không? Không chỉ có quá khứ mà còn có hiện tại, anh lợi dụng danh nghĩa tình yêu làm em rơi vào con đường bất hiếu, bất nghĩa. Em thật có lỗi với cha mẹ đã mất, thật có lỗi với anh trai em. Anh biến em trở thành người tự khinh thường bản thân mình, vậy mà anh còn muốn dùng tình yêu giam cầm em lại sao? Nếu như anh muốn là một Giản Tang Du hoàn toàn không có linh hồn…”
Thiệu Khâm sững người đứng im tại chỗ, kinh hoảng không nói thành lời.
Anh biết trước con đường này không dễ dàng gì, nhưng không biết….. Giản Tang Du hận anh đến như vậy, chống đối anh đến như vậy.
“Anh…” yết hầu Thiệu Khâm trượt lên xuống thật khó khăn, lại thấy xót xa vì chính mình đuối lý.
Giản Tang Du nắm tay thành quyền, xoay người muốn chạy, nhưng Thiệu Khâm ôm lại vòng eo mềm yếu của cô từ phía sau, đặt mạnh môi mình vào bên tai trắng nõn của cô.
Tim anh đập rất nhanh, rõ ràng được ngăn cách bởi vải áo khoác dày cộm lại như cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, Giản Tang nghe được giọng nói cô đơn của anh: “Bắt ép bản thân mình hận anh không thấy đau khổ sao? Thay vì thừa nhận một người mà chịu áp lực đau đớn một mình, không bằng lôi kéo anh theo, muốn xuống địa ngục thì chúng ta cùng xuống.”
Hô hấp Giản Tang Du ngừng lại, nội tâm cô bị tình cảm chân thật này xuyên thấu, sự xấu hổ làm cô giận dỗi, cúi đầu cắn mạnh vào bàn tay xương khớp rõ ràng kia, thừa cơ hội tránh thoát khỏi anh, tiện tay cầm lấy gạt tàn quăng mạnh vào người anh.
Gạt tàn bay vào bờ ngực cường tráng, có một tiếng rên vang lên, Giản Tang Du không biết anh có đau hay không, cô chỉ biết bản thân mình rất đau.
Cô bắt buộc mình phải hận Thiệu Khâm, một giây cũng không cho phép mình nhớ đến kỷ niệm ngọt ngào của hai người, những kỷ niệm đó thật đáng sợ giống như cây thuốc phiện để cô sa vào nghiện ngập.
Cho nên cô cố hết sức nhớ về khuôn mặt của cha mẹ, rồi nhớ đến ký ức gương mặt Giản Đông Dục trắng xanh chảy đầy mồ hôi, nằm trên giường bệnh, những ký ức đau khổ, bi thương này hành hạ cô, làm thần kinh đau đớn….
Cô làm như vậy để tìm lấy niềm vui vì tự ngược chính mình.
Cô nên hận anh, không thể để anh tiếp tục mê hoặc.
Giản Tang Du tức giận đỏ cả mắt, giọng nói khàn khàn như con thú bị thương: “Đừng tự cho mình là hiểu rõ con người em, em không có hèn hạ đến mức trắng đen cũng không phân biệt được, đi yêu một tên hung thủ.”
Bộ dạng Thiệu Khâm bị những lời đả kích của cô không còn cảm giác đau nhức nữa, thân thể giống như bị mất hết cảm giác, chỉ còn lại trái tim chảy ra từng vệt tơ máu.
Giản Tang Du liếc anh một cái, oàn hận, độc ác nói: “Quả báo sẽ nhanh đến thôi.”
***
Tông cửa ra trong nháy mắt, tầm nhìn trước mắt chỉ là mơ hồ, hành lang dài không một bóng người, Giản Tang Du chạy điên cuồng đến cửa thang máy.
Khi cửa thang máy khép lại, cuối cùng không còn nhìn thấy người đàn ông đó, cô suy sụp ngồi bệch bên trong thang máy.
Không ngăn được dòng nước mắt, trái tim càng lúc càng đau đớn hơn, Giản Tang Du căm hận bản thân mình dễ mềm lòng, càng hận chính mình đã yêu người đàn ông này,loại cảm giác tự trách và bất an này luân phiên nhau hành hạ cô, không ai có thể hiểu trong lòng cô đau khổ bao nhiêu.
Giản Tang Du giơ tay lên tát mạnh mình một cái, trên mặt rát buốt: “Giản Tang Du, mày có lương tâm không? Sao mày có thể….. tại sao có thể…..”
Âm thanh càng ngày càng giảm, cúi đầu chôn giữa hai đầu gối, cô tự nói với chính bản thân mình nhiều lần , đó là vũng bùn nhơ đen tối, không thể rơi vào đó.
Thiệu Khâm đứng ở cửa thật lâu, đến khi vết thương trên đùi xuất hiện cảm giác đau nhức anh mới hoàn hồn, chống lên vách tường từ từ ngồi trên mặt thảm, thật lâu cũng không muốn cử động.
Điện thoại trong túi áo kiên nhẫn rung lên.
Anh như vô hồn lấy ra để bên tai, lập tức nghe tiếng thở hổn hển của Hà Tịch Thành: “Thiệu Khâm, mẹ kiếp, điên rồi phải không! Tống Thiệu Trí vào tù, cậu không biết trong tay nó có chứng cứ của cậu! Chẳng lẽ cậu muốn bị giam trong ngục để chuộc tội ư? Não của cậu, thật là mẹ kiếp, bị nhũn rồi à.”
Giọng nói lo âu của Hà Tịch Thành vẫn còn gầm thét, Thiệu Khâm đã từ từ để điện thoại qua một bên trên mặt thảm… Anh không biết như vậy có phải là điên không, chỉ biết là phải liều chết một phen.
Mà đây còn là món nợ anh thiếu của Giản Tang Du, tất nhiên phải trả .