Thiệu Khâm bồng Mạch Nha ra khỏi phòng ngủ, Giản Tang Du vẫn còn đang ở trong nhà bếp. Giản Đông Dục ngồi trước bàn ăn, mặc quần áo màu đen, nhìn có vẻ trầm tĩnh, anh ta ngước mắt ra khỏi tờ báo, bình tĩnh nói “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, cậu.” Mạch Nha vẫn còn không vui, vùng vẫy tuột xuống khỏi người Thiệu Khâm, chạy đến ngồi xuống bên cạnh Giản Đông Dục.
Nhìn bộ dáng Giản Đông Dục, Thiệu Khâm đoán rằng Giản Tang Du nhất định đã giải thích nguyên nhân tại sao mình ngủ lại cho anh ta, vì vậy cũng thản nhiên ngồi xuống đối diện anh ta, khẽ cúi đầu “Chào buổi sáng.”
Dù sao Giản Đông Dục và Thiệu Khâm cũng đã từng quen biết. Chẳng qua hai người đều biết rõ chuyện quá khứ, Thiệu Khâm không biết Giản Đông Dục có ghét mình nhiều không, có điều, anh cũng không để ý chuyện này.
Lúc sau, hai người cũng không nói gì với nhau, mạnh ai nấy ăn sáng.
Dường như Thiệu công tử nếm thử bữa sáng Giản Tang Du tự mình làm, lại thầm than trong lòng: năm đó, cô gái này ngay cả luộc trứng cũng không xong, bây giờ ngược lại, tiến bộ không ít.
Giản Đông Dục lột trứng gà đưa cho Mạch Nha, nhìn tiểu tử kia cắn từng miếng từng miếng vất vả, sờ sờ tóc Mạch Nha “ Ăn xong, cậu đưa con tới trường học.”
Thiệu Khâm lại bỗng nhiên mở miệng “Để em đưa đi.”
Giản Đông Dục có vẻ đăm chiêu, liếc anh một cái, ánh mắt sâu xa. Thiệu Khâm bình tĩnh nhìn lại anh ta, nhếch một bên môi “Dù sao cũng tiện đường, em và tiểu tử này rất ăn ý.”
Miệng Mạch Nha vẫn còn đang ngốn đầy sữa đậu nành trong miệng, quai hàm phình ra, ánh mắt cũng sa sầm, yếu ớt trừng Thiệu Khâm, giống như không đồng ý với quan điểm của anh.
Nhưng giờ phút này mấy người lớn đâu thèm lo lắng cảm giác của thằng bé, chẳng qua hai người chỉ lặng lặng nhìn nhau vài giây, sau đó, Giản Đông Dục nói lạnh nhạt “Vậy làm phiền cậu.”
Thiệu Khâm đang nói chuyện với Giản Đông Dục, trong nhà bếp bỗng nhiên vang lên âm thanh cái sạn bị rơi xuống đất, Giản Đông Dục cau cậu, chống mặt bàn chuẩn bị đứng dậy.
“Để em.”
Thiệu Khâm xải chân bước vào nhà bếp trước, thấy Giản Tang Du chống bên cạnh bàn bếp, há miệng thở dốc , giống như đang kiềm chế cơn đau nào đó, anh ôm eo cô từ phía sau, rũ mắt lo lắng “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Giản Tang Du không tốt, khi nhìn Thiệu Khâm, dừng lại một chút, nghiêng đầu qua chỗ khác, đưa lưng về phía anh “… Không sao, đầu hơi choáng váng thôi.”
Thiệu Khâm nghĩ là do tối hôm qua cô ngủ không ngon, khom lưng lượm cái sạn trên đất lên, đỡ lấy thắt lưng cô, nhẹ giọng nói “Mệt thì nghỉ ngơi đi.”
Giản Tang Du không hé răng, chỉ gỡ từng ngón tay của Thiệu Khâm đang đỡ thắt lưng cô ra “Đừng đụng vào em, ăn sáng đi, ăn xong thì đi đi.”
Thiệu Khâm nhìn cô ấm ức, trong lòng dâng lên một sự tức giận, cô gái này, thật đúng là cứng đầu cứng cổ mà! Nhưng nhìn lưng cô run run sợ hãi, cơn tức lại nhanh chóng bị ép xuống, Giản Tang Du như vậy, ngoài trừ anh đau lòng và bất đắc dĩ ra… sao còn có thể nổi giận được chứ?
Mạch Nha được Giản Đông Dục đốc thúc, rất khó khăn mới ăn xong bữa sáng, Giản Tang Du đưa túi xách của tiểu tử kia cho Thiệu Khâm, nghi ngờ nhìn anh muốn nói lại thôi “Nếu anh có việc vội, em có thể đưa nó đi.”
Thiệu Khâm nhìn Giản Đông Dục cách đó không xa, anh ta đang cúi đầu nói chuyện với Mạch Nha, hoàn toàn không chú ý tới bên này. Vì thế, Thiệu Khâm nghiêng người tới gần Giản Tang Du, nhẹ giọng nói “Em đã mệt lắm rồi, đi ngủ tiếp một chút đi…”
Lỗ tai Giản Tang Du nóng lên, quay đầu đi.
Trong mắt Thiệu Khâm ngập tràn niềm vui, nhìn theo gương mặt nghiêng nghiêng của cô, anh nhích đến gần, hôn một cái, đôi môi đặt trên gương mặt cô, tuy ngắn ngủi nhưng lại có khoái cảm tê dại giống như điện giật.
Giản Tang Du vội vàng nhìn về phía Mạch Nha và Giản Đông Dục, phát hiện không bị chú ý mới nhẹ nhàng thở ra, trừng mắt nhìn anh “Anh có thể đứng đắn một chút hay không!”
Vẻ mặt Thiệu Khâm trở nên nghiêm nghị, nhưng càng nói càng thêm ngả ngớn “Anh vẫn đứng đắn vô cùng, không đứng đắn sẽ lột sạch quần áo trên người em, rồi liếm khắp toàn thân rồi.”
Giản Tang Du nhìn anh u ám, lồng ngực Thiệu Khâm phát ra một tiếng cười khẽ, khàn giọng nỉ non “Sớm muộn gì anh cũng sẽ không đứng đắn một lần.”
Giản Tang Du : “…. Lưu manh!”
Giao con trai cho kẻ lưu manh như vậy, thật sự không sao ư?
Trên thực tế, lo lắng của Giản Tang Du là đúng.
Mạch Nha đang nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa xe, khẳng định đây không phải đường đi nhà trẻ, quay đầu nghi ngờ nhìn Thiệu Khâm “Chú ơi, chú lạc đường sao? Đi nhà trẻ phải đi hướng ngược lại kia, bây giờ chúng ta đang cách nhà trẻ càng ngày càng xa đó!”
Tay Thiệu Khâm vỗ vỗ đầu Mạch Nha, cười dỗ nó “Cục cưng, hôm nay chúng ta không đi nhà trẻ, chú dẫn con tới chỗ này.”
Mạch Nha chớp chớp mắt “Chỗ nào?” Nghĩ lại, vẫn cảm thấy không được ổn, lắc lắc khuôn mặt nhỏ, bày tỏ bất mãn “Không đi nhà trẻ, mẹ sẽ tức giận.”
“Chúng ta không nói cho mẹ biết.” Thiệu Khâm đã bội phục sự kiên nhẫn của mình, chắc là cả đời chỉ có thể cư xử như vậy với hai mẹ con này.
Mạch Nha ru rú ngồi trên ghế , nâng mí mắt “Đi đâu vậy?”
Thiệu Khâm thấy bộ dáng của bé, trong đáy lòng vô cùng êm ái, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn “Mạch Nha sợ chích sao?”
————————————
Khi Hà Tịch Tranh đến bệnh viện Bình An, lúc đó cảm giác trong lòng thật không nói nên lời, cậu ta ngồi trong xe một hồi lâu, thở ra thật dài mới mở cửa xe.
Thiệu Khâm đang dựa vào cạnh xe hút thuốc, nhìn thấy Tịch Tranh đang đi nhanh tới phía mình, nửa điếu thuốc còn lại vẫn còn đang cháy dở bị anh bóp trong lòng bàn tay, nhưng không hề cảm thấy nóng bỏng đau đớn gì.
Đáy mắt anh dâng lên lo lắng cuồn cuộn, đè nén lửa giận bốc cháy hừng hực.
Đương nhiên Hà Tịch Tranh cũng biết, năm đó, Thiệu Khâm và Giản Tang Du từng có một đoạn ân oán. Cậu ta biết được từ miệng của Thiệu Trí, sau khi Thiệu Khâm bị Giản Tang Du tát một cái trước mắt mọi người, đã làm ra một loạt các hành vi khác thường. Cho nên Hà Tịch Tranh gần như có thể xác định, trong lòng Thiệu Khâm có Giản Tang Du, giờ phút này đối mặt với Thiệu Khâm, thì càng thêm chột dạ.
“Anh Thiệu Khâm.”
Sau khi Hà Tịch Tranh đứng lại mới phát hiện trong xe còn có đứa bé, dáng vẻ chừng bốn năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ghé vào phía trên cửa kính, tò mò đánh giá bọn họ.
Hà Tịch Tranh nhíu cậu, kinh ngạc, nhìn về phía Thiệu Khâm “Đứa nhỏ này?”
Thiệu Khâm dựa lưng vào cửa xe, xòe bàn tay để trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Nha, đẩy tiểu tử kia vào trong xe, trầm giọng dặn dò “Trở vào, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được nhìn.”
Mạch Nha tuy là một đứa trẻ, dường như cũng cảm nhận được không khí giữa hai người lớn này đang căng thẳng, cắn môi nghiêng đầu qua chỗ khác, cúi đầu mở đồ chơi Thiệu Khâm đưa cho bé ra, nhưng trong lòng vẫn hơi tò mò, quay đầu nhìn.
Thiệu Khâm kéo cửa kính xe lên cao hơn một nửa, lộ ra một khe hở nhỏ để bé thở.
Anh sắp không khống chế được ngọn lửa trong lòng, nhưng nghĩ tới đứa bé sau lưng, lại không thể vượt quá giới hạn, vì thế túm áo Hà Tịch Tranh, hung hắn đẩy cậu ta ngã trên đuôi xe.
Trong mắt Thiệu Khâm long lên, Hà Tịch Tranh như thấy được sự giận dữ trong tâm hồn anh. Cánh tay anh cường tráng mạnh mẽ, mu bàn tay trên cổ áo Hà Tịch Tranh đã nổi gân xanh, như mãnh thú âm thầm quan sát Hà Tịch Tranh.
Thiệu Khâm u ám gằn từng chữ “Biết tôi tìm cậu tới làm gì không?”
Hà Tịch Tranh thẹn trong lòng, năm đó tuổi còn nhỏ, lại bị bọn Thiệu Trí giựt dây, nói đến cùng, vẫn là chơi lầm bạn xấu. Mấy năm nay, cậu ta vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, đối mặt với chất vấn của Thiệu Khâm, cũng không hề lùi bước “Anh Thiệu Khâm, mặc kệ anh có tin hay không, thực sự em chưa làm gì cả. Nhưng ngấm ngầm bày mưu với cô ấy năm đó là sự thật, mang cô ấy đang mê man tới khách sạn cũng là sự thật. Anh đánh em, em tuyệt đối không đánh lại.”
Thiệu Khâm hung hăn đánh mấy đấm vào bụng cậu ta, Hà Tịch Tranh nhíu cậu kêu rên hai tiếng, ngược lại, thật sự không có phản kháng hay vùng vẫy, thậm chí cũng không hề la lớn tiếng.
Thiệu Khâm rất muốn đánh cho cậu ta nằm viện mười ngày nửa tháng giống như Thiệu Trí, nhưng anh vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm “ Tại sao tôi phải tin tưởng cậu, Giản Tang Du chắc chắn không nói oan cho các cậu.”
Hà Tịch Tranh mở miệng thở phì phò, vất vả giải thích “Có lẽ cô ấy không nói láo, nhưng em thực chưa chạm qua cô ấy, em là đàn ông, làm hay chưa làm còn không biết sao?”
Thiệu Khâm bị lời này của cậu ta chạm vào điểm yếu, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh ba người hèn hạ Thiệu Trí cưỡng hiếp Giản Tang Du, nhất thời, máu dồn lên não, túm lấy thân thể nặng nề của Hà Tịch Tranh, lên gối vài cái vào bụng cậu ta.
Hà Tịch Tranh bị anh quăng trên đất, chật vật nằm sấp.
“Ý cậu là, cậu không làm, hai thằng kia làm?” Thiệu Khâm nhìn xuống từ trên cao, theo dõi cậu ta, lời nói ra giống như âm thanh từ địa ngục truyền đến, u tối đáng sợ.
Hà Tịch Tranh nhíu nhíu cậu, giống như hơi không chắc chắn “Có lẽ, bọn họ cũng không làm…”
Thiệu Khâm giận quá hóa cười, ngồi xổm bên cạnh cậu ta, nói “Mẹ nó, giỡn với tôi hả? Thiệu Trí nói không đụng vào cô ấy, đứa bé cũng không có quan hệ với Thiệu Trí, rồi Trình Doanh, ngay cả cậu cũng không thừa nhận, chẳng là đứa bé của Giản Tang Du là từ trên trời rơi xuống?”
Hà Tịch Tranh khó tin ngẩng đầu “Đứa bé?”
Cậu ta ra nước ngoài năm năm, cũng khó trách, căn bản là không biết chuyện của Giản Tang Du, cậu ta chậm nửa nhịp, quay đầu nhìn về phía thùng xe, kiếng xe tối không nhìn thấy bên trong.
Hà Tịch Tranh gian nan nuốt nước miếng “Anh Thiệu Khâm, đứa bé này và em tuyệt đối không hề có quan hệ, anh không tin, chúng ta lập tức đi làm kiểm tra DNA.”
Thiệu Khâm cười lạnh nói “Đương nhiên tôi muốn dẫn cậu đi làm kiểm tra DNA, đứa bé là của ai, lập tức sẽ biết được.”