“Đại Thiếu Gia.” Người ra mở cửa là lão quản gia của nhà Thiệu Trí, thấy khuôn mặt Thiệu Khâm tràn đầy sát khí đứng ở ngoài cửa, thì khẽ sửng sốt một chút.
Thiệu Khâm đi thẳng vào bên trong, hoàn toàn không có thái độ lễ phép nho nhã như thường ngày: “Thiệu Trí đâu?”
Lão quản gia vừa nhìn thấy như vậy liền cho là Thiệu Trí lại gây họa lớn ở bên ngoài, cau mày chỉ chỉ trên lầu: “Tối hôm qua không biết đi đâu chơi, buổi trưa mới trở về, vẫn ngủ thẳng cẳng bây giờ còn chưa có dậy ——”
Lão quản gia vẫn chưa dứt lời, Thiệu Khâm đã quay lưng về phía ông chỉ, quản gia im lặng lo lắng khủng khiếp, cũng đành phải vẫn nói thêm một câu dài dòng: “Đại Thiếu Gia. . . . . . Phu nhân không có ở nhà, xin cậu có chừng mực chút.”
Thiệu Khâm không đáp lời, cất bước đi thẳng lên lầu, vừa đi vừa cởi áo vest khoác lên trên cánh tay, gương mặt đẹp trai đầy vẻ lạnh lùng hà khắc. Giày da bóng loáng giẫm lên tấm thảm dày, mỗi một bước đi cũng trầm ổn mạnh mẽ, anh đi tới phòng của Thiệu Trí, cố gắng khắc chế cơn giận đang bốc lên trong lòng, ngón tay đang băng bó chậm rãi vặn nắm cửa.
***
Hình ảnh Thiệu Trí ngủ vô cùng bừa bãi, tay chân đều lộ ra ngoài chăn, tóc tai rối tung, mơ mơ màng màng lật người.
Thiệu Khâm ném áo khoác lên ghế sofa, vén tay áo lên tiến lại gần——
Thiệu Trí đột nhiên bị đau đớn trên mặt đánh thức, trên gương mặt bị đánh một cú rất mạnh, ngay sau đó là cú thứ hai, cú thứ ba, cậu ta sợ hãi nhìn người anh họ kinh khủng như La Sát, quát ầm lên: “Anh điên rồi!”
Cánh tay dài của Thiệu Khâm duỗi ra, lôi Thiệu Trí đang ngủ chỉ mặc mỗi quần nhỏ ở trên giường, kéo đến góc tường, hung hăng ném mạnh lên sàn nhà.
Thân thể Thiệu Trí bị đập mạnh vào chân tường, đầu ” bùm” một tiếng đập vào vách tường sau lưng. Cậu ta hoa hết cả mắt, che lấy gáy của mình, cố gắng nhịn đau, bộ mặt tức giận gào thét: “Thiệu Khâm, con mẹ nó, anh muốn đánh gãy tay của em à !”
Biểu tình dữ tợn của Thiệu Khâm biến mất trong bóng tối, khớp xương ở mu bàn tay bóp vang lên răn rắc, giọng nói càng thêm lạnh băng: “Cậu đã đụng tới Giản Tang Du rồi hả?”
Thiệu Trí sửng sốt, trong nháy mắt, vẻ mặt trở nên sợ sệt, cậu ta quệt môi không nói lời nào, mái tóc che khuất tầm mắt.
Thiệu Khâm bị vẻ yên lặng của cậu ta làm cho sắp phát điên lên, mắt đỏ lừ, đạp vào bụng Thiệu Trí mấy cái, sau đó thấy chưa hết giận, tiến lên một bước túm lấy cổ Thiệu Trí, dồn cậu ta vào vách tường.
Trong mắt của Thiệu Khâm tóe lên ngọn lửa tức giận, bàn tay bóp cổ Thiệu Trí nổi hết gân xanh lên: “Cậu muốn chết hả?”
Thiệu Trí thở không ra hơi, trong nháy mắt mặt bị tụ máu đến đỏ bừng, trong cổ họng bật ra mấy chữ: “Buông tay, em không có đụng tới cô ta.”
Đáy mắt Thiệu Khâm cũng tràn đầy tia máu, không hề nhúc nhích.
Dù Thiệu Trí cũng là một người đàn ông trưởng thành cao tới 1m8, nhưng vẫn yếu thế hơn so với người luyện tập hàng năm như Thiệu Khâm. Hơn nữa Thiệu Khâm còn là kẻ chuyên đánh nhau, căn bản Thiệu Trí không phải đối thủ của anh. Đôi tay Thiệu Trí gắt gao giữ chặt lấy ngón tay cứng rắn của Thiệu Khâm, liều mạng thở: “Thật không có, không có đụng. . . . . .”
Tay Thiệu Khâm càng ngày càng bóp mạnh, giờ khắc này anh thật muốn giết chết Thiệu Trí.
Không ai có thể tổn thương tới Giản Tang Du như vậy, ai cũng không được!
Lão quản gia nghe thấy động tĩnh chạy tới, thấy tình cảnh như vậy, bị hoảng sợ, run run rẩy rẩy đi cứu Thiệu Trí, không ngừng khuyên can Thiệu Khâm: “Đại Thiếu Gia, cậu sẽ bóp chết cậu ấy mất, có chuyện gì từ từ nói không được sao?”
Ông vẫn thường thấy Thiệu Khâm dạy dỗ Thiệu Trí, từ trước tới giờ Thiệu Trí vốn không có tiền đồ, luôn gây họa. Chỉ có điều Thiệu Khâm đã thay mặt cậu ta giải quyết hết tất cả mọi chuyện, đừng nói chi là ba mẹ anh ở bên kia. Cũng có lúc Thiệu Khâm sẽ đánh Thiệu Trí mấy cái, nhưng dù sao cũng là người thân, chuyện cũng đã qua rồi. Hơn nữa bình thường Thiệu Trí cũng nhẫn nhịn không động thủ, cho nên cũng chưa hề có động tĩnh lớn như vậy .
Nhưng dưới tình huống này, trông thế nào cũng không giống sẽ kết thúc dễ dàng.
Trên trán lão quản gia cũng toát ra mồ hôi lạnh, chỉ sợ gây ra án mạng.
Mặt của Thiệu Trí đã bắt đầu xuất hiện màu sắc xám xanh, trên ót chảy xuống vài giọt mồ hôi hột, lão quản gia nhanh chóng xoay quanh, dậm chân ở bên cạnh.
Thiệu Khâm bỗng chốc thu tay lại, cả thân thể Thiệu Trí cũng tê liệt ngã xuống trên sàn nhà, sắc mặt xanh mét cố gắng hít không khí, rồi lại bởi vì đột nhiên hô hấp thuận lại mà nói không ra hơi, cả người trông buồn cười cực kỳ.
Thiệu Khâm từ từ sửa sang lại ống tay áo, kéo một chiếc ghé qua, ngồi đối diện cậu ta, hai chân bắt chéo nhau.
Lão quản gia vội vàng chăm sóc Thiệu Trí, không ngừng vuốt ngực giúp cậu ta.
Ánh mắt Thiệu Khâm tối lại, nhìn Thiệu Trí một hồi lâu, mới mở miệng: “Nói, chuyện gì đã xảy ra.” Lúc nãy anh nghe Trình Nam nói rõ đầu đuôi, cảm thấy chuyện này hơi quái lạ.
Nhưng trong mắt Thiệu Khâm, anh đâu còn phân rõ thị phi, lý trí của anh đã sớm bay mất, bất kể có phải là Thiệu Trí làm hay không, Giản Tang Du cũng bị cưỡng hiếp, đứa bé đáng yêu như vậy lại có thể là con của một trong ba kẻ khốn khiếp này. . . . . .
Thiệu Khâm chỉ nghĩ tới đây đã muốn nổi điên lên.
Thiệu Trí trì hoãn một lúc lâu, đã uống vài ngụm nước ấm quản gia bưng tới, sắc mặt dần dần bắt đầu trở lại trạng thái bình thường, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Thiệu Khâm.
Trên mặt cậu ta lại xuất hiện một nụ cười khó coi, đùa cợt nói: “Thế nào? Anh vẫn còn để ý tới đôi giày rách đó hay sao?”
Sắc mặt của Thiệu Khâm vừa trầm xuống, âm sắc đã giáng xuống 0 độ: “Hỏi lần nữa, năm năm trước, chuyện gì đã xảy ra.”
Một tay Thiệu Trí chống lên mặt đất, từ từ duỗi hai chân dài ra, lười biếng tựa vào vách tường, đôi mắt đen nhìn về phía Thiệu Khâm mang theo ý hơi khiêu khích: “Còn có thể có chuyện gì xảy ra, em không đụng tới cô ta, không biết cô ta đã bị người nào đó cưỡng hiếp… ” Cậu ta cười lạnh một tiếng, khinh thường nói, “Hình như còn mang thai, muốn đổ lên đầu tôi à, không có cửa đâu. Có lẽ là muốn chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, quấn lấy Thiệu gia chúng ta thôi.”
Trông sao Thiệu Khâm cũng cảm thấy dáng vẻ Thiệu Trí thật chói mắt, cố nén hận, gằn từng chữ một: “Cậu không có đụng tới cô ấy?”
Thiệu Trí khoa trương cười ra tiếng: “Em thiếu tình nhân sao? Có làm thì có làm, không có làm thì không có làm. Nếu em thật sự cưỡng hiếp cô ta em tuyệt đối sẽ không chối cãi.”
Đôi mắt Thiệu Khâm vẫn thâm trầm như cũ, đông lạnh kinh người: “Vậy sao? Vậy tại sao. . . . . . Cô ấy lại xuất hiện trên giường cùng cậu, Trình Doanh, còn có Hà Tịch Tranh? Hoặc là nói, ba người các cậu và cô ấy tại sao lại cùng xuất hiện ở khách sạn đó?”
Lời Thiệu Khâm nói thì rất bình tĩnh, nhưng Thiệu Trí vẫn nhìn thấy được sự tức giận của anh.
Thiệu Trí chống tay xuống sàn nhà, vênh cằm lên kiêu căng theo dõi anh: “Bởi vì, cô ấy là người phụ nữ của anh.”
Thiệu Khâm sửng sốt, lông mày cau chặt vào nhau.
Thiệu Trí nhếch môi, ngón cái quệt lên cánh mũi bị Thiệu Khâm đánh chảy máu: “Anh, anh biết không? Từ nhỏ tôi đã vô cùng ghét anh.”
Vẻ mặt Thiệu Khâm vẫn lạnh lùng không biến đổi, nhìn xuống cậu ta từ trên cao.
“Cái gì anh cũng tốt hơn tôi, tất cả người lớn trong nhà Thiệu gia, không có ai để ý tới tôi. Bọn họ đều chỉ biết tới Thiệu Khâm như thế này như thế kia, người Thiệu gia tự hào chỉ có một mình Thiệu Khâm anh! Không ai coi Thiệu Trí tôi ra gì.”
Sắc mặt Thiệu Khâm tái nhợt liếc nhìn cậu ta, mấy ngón tay đặt trên đầu gối không ngừng run lên.
Dáng vẻ Thiệu Trí không hề hối lỗi, dựa góc tường lạnh lùng nhìn Thiệu Khâm: “Đừng tưởng rằng mỗi lần anh giúp tôi khắc phục hậu quả là tôi sẽ cảm kích anh, trong lòng anh đang suy nghĩ gì tôi đều biết rõ. Không phải anh muốn tôi càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn sao? Giẫm đạp tôi dưới lòng bàn chân, để tất cả mọi người đều tâng bốc anh. Từ nhỏ anh đã có thói quen được người khác ngưỡng mộ, trong mắt anh làm sao chịu cuối xuống nhìn ai? Ngay cả đến Giản Tang Du cũng là bởi vì cô ta khinh thường anh, mới khiến anh quan tâm đến cô ta đúng không?”
Giọng châm chọc của Thiệu Trí khiến Thiệu Khâm cực kỳ không thoải mái, vẻ mặt của anh càng ngày càng lạnh, vẫn cố gắng khắc chế kích động bước đến. Anh muốn biết rõ chân tướng, anh muốn tìm lại công lý cho Giản Tang Du.
“Chẳng qua tôi lại không nghĩ tới anh đối với Giản Tang Du vẫn còn nặng tình như vậy, ” Thiệu Trí như chợt có hăng hái, giống như nhớ tới chuyện thú vị gì, “Cô ta ở trước lớp dám cho anh một bạt tai, thật là làm anh mất thể diện. . . . . . Lại vẫn nhớ mãi không quên cô ta, vì cô ta mà hằng ngày say xỉn.”
Thiệu Trí “Chậc” một tiếng, vẻ mặt nhăn nhó bỉ ổi, khàn giọng nói: “Tôi liền cảm thấy có hứng thú với cô ta, người phụ nữ có thể biến anh thành như vậy, tôi nhất định phải nếm thử mùi vị một chút.”
Quả đấm của Thiệu Khâm nắm lại thật chặt, gân xanh trên ót nhúc nhích từng sợi.
Thiệu Trí như cố ý muốn chọc tức anh, tiếp tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh: “Tôi muốn cho anh biết người phụ nữ anh yêu bị tôi và người đàn ông khác chiếm đoạt nhiều lần, biến đổi đủ dạng tư thế đùa bỡn, cảm giác trong lòng sẽ như thế nào? Khổ sở? Đau lòng? Loại người như anh liệu có thể hiểu tình cảm là gì sao?”
Bởi vì Thiệu Trí nói quá hưng phấn, nên bị sặc trong cổ họng, ho kịch liệt , lại vẫn không hề giảm bớt tâm tình phấn khởi của cậu ta: “Đáng tiếc, người phụ nữ này sớm đã bị người đàn ông khác đoạt lấy, còn muốn vu oan cho tôi, người phụ nữ anh coi trọng chẳng qua cũng chỉ có như thế——”
Thiệu Khâm không nghe nổi nữa, không để ý tới lão quản gia ngăn cản, đạp Thiệu Trí ngã xuống đất, mắt anh long lên, gần như muốn dùng hết sức đấm đá Thiệu Trí, cú sau còn hung ác hơn cả cú trước, mỗi cú đều đánh vào những điểm quan trọng trên cơ thể.
Anh không thể tiếp nhận nổi, tất cả chuyện này đều ngoài phạm vi chịu đựng của anh.
Anh cho rằng Giản Tang Du bị cưỡng bức là ngoài ý muốn. Cho dù là có dự mưu, có lẽ cũng là bởi vì bề ngoài xinh đẹp của Giản Tang Du mà tạo ra. Tóm lại, anh tuyệt đối không nghĩ tới đó là bởi vì anh!
Đời này Thiệu Khâm chưa từng làm chuyện gì mà phải hối hận, anh biết “Hối hận” là một từ vô dụng nhất trên thế giới này, cho nên chưa bao giờ suy nghĩ những chuyện mình đã làm là không đúng.
Nhưng đối mặt với Giản Tang Du, anh đã có hai lần suy nghĩ hối hận.
Khi còn bé bởi vì qúa lỗ mãng, nên anh trêu chọc Giản Tang Du, coi người như tiền đánh cuộc, làm một con rối, đây là chuyện rất không tôn trọng người khác. Cho nên sau khi Giản Tang Du đánh anh, anh cảm thấy đó là cái mình đáng phải nhận lấy, đáng đời anh.
Nhưng khi đó cảm giác hối hận không mãnh liệt như lúc này.
Vận rủi của Giản Tang Du chính là do anh mà ra.
Thời điểm anh bắt đầu trò chơi tình yêu của mình với Giản Tang Du, vẫn không ngờ mình đang mang đến số phận bận thỉu như vậy cho cô, mà sau khi cô gặp những chuyện này, thế nhưng anh cũng không biết gì hết. Anh ung dung tự tại năm năm, thậm chí năm năm sau gặp lại, anh còn có ý nghĩ ti tiện xấu xa muốn đến gần cô.
Thiệu Khâm nhớ tới những lần trêu ghẹo thiếu đứng đắn trước đây đối với Giản Tang Du, trái tim vô cùng đau đớn, giống như một lò thép nóng đổ bê tông vào trái tim anh, làm trái tim lạnh lẽo của anh bị phỏng nặng.
Anh rất đau, cảm giác trái tim của mình bị ai đánh vào từng roi từng roi vô cùng đau nhói.
Thân thể Thiệu Trí co rúc lại, những cú đá quá mạnh làm động tới miệng vết thương cũ, dạ dày quặn lên, trong nháy mắt trên mặt cậu ta đau đến tái mét, thế nhưng cậu ta lại cắn chặt hàm răng không lên tiếng, trong mắt vẫn khiêu khích.
Thiệu Khâm phát tiết đủ rồi, lạnh lùng ngồi xổm xuống nhìn cậu ta, giống như nhìn một thứ đồ bỏ đi: “DNA con của Giản Tang Du đều không giống của cậu và Trình Doanh, lúc ấy cảnh sát lấy được tinh dịch cũng không phải của ba người các cậu. Nhưng Giản Tang Du chắc chắn không nói láo, trước đó cô ấy . . . . . vẫn còn trong trắng.”
Thiệu Khâm nhìn trong mắt Thiệu Trí ẩn giấu một nụ cười xấu xa, hít một hơi: “Các cậu mua được mấy cảnh sát này sao? Hay là còn có ẩn tình khác.”
Thiệu Trí quật cường nhìn anh, không nói lời nào.
Thiệu Khâm lộ ra một cười tàn nhẫn: “Thiệu Trí, cậu không nên chọc tới cô ấy, bất kể chân tướng như thế nào, cậu đều sẽ vì ý nghĩ muốn tổn thương cô ấy. . . . . . Mà trả giá thật lớn.”
Thiệu Khâm nhìn thấy được gương mặt tàn nhẫn của anh trong con mắt của Thiệu Trí, từ từ anh đứng lên, hai tay lẳng lặng nhét vào túi, đứng trước mặt cậu ta: “Cậu cho rằng cậu không nói thì tôi không thể điều tra ra được sao? Chỉ cần có kết quả kiểm tra DNA của Hà Tịch Tranh và đứa bé, tôi sẽ biết được chân tướng. Đến lúc đó bất kể là cậu hay người nào mua chuộc được mấy tay cảnh sát đó tôi cũng sẽ không bỏ qua.”