Sắc Loạn Tiêu Dao

Chương 24: Khiển hồn du (2)




Khiển Hồn Du sau khi bực tức với Diệp Thiên Ân xong thì quay đầu đi, tuy nhiên lập tức thấy được gương mặt vị chủ nhân của thân thể mà mình điều khiển suốt mười mấy năm thì lập tức chuyển sang vẻ mặt áy náy, cúi thấp đầu nhận lỗi như một tiểu tinh linh trông đáng yêu vô cùng.

*(Chú thích: Đã hình thành Thực linh thể nên trở về cách gọi cũ là Khiển Hồn Du.)

Mà chuyện của nàng thật ra cũng chẳng có gì phức tạp, cũng chẳng có khúc mắc gì bên trong. Thật ra mười mấy năm trước bởi vì bản thân đang trong giai đoạn khẩn cấp sắp hình thành linh trí, ngưng tụ thực linh thể nên nàng đành phải nhập vào thân xác Bạch Tố Trinh. Mà nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì khoảng một tháng nữa nàng cũng sẽ trả lại thân xác cho Bạch Tố Trinh, bất quá giữa đường nhảy ra con hàng dùng gậy thọc bánh xe Diệp Thiên Ân.

Tuy vậy, cũng nhờ vào đoạn thân mật ngắn ngủi đó của Bạch Tố Trinh với Diệp Thiên Ân mà nàng đã ngưng tụ Thực linh thể sớm hơn dự định một chút. Cũng vì vậy nên mới có chuyện Bạch Tố Trinh ngồi bất động ở một bên nhìn Diệp Thiên Ân bị hi... à không, bị trói mà không làm ra hành động hay lời nói phản đối nào.

Mà vừa đúng đến khi đã ngưng ra thực linh thể thì lại bị con hàng này bức ép đem đi phong ấn, hỏi sao nàng không tức cho được?

Nhưng cũng không thể phản kháng a, nàng vừa ngưng tụ xong thực linh thể nên vẫn chưa ổn định. Nếu để hắn đạp cho một cước vào thì công sức ngàn năm của nàng lập tức đi bụi trong một phút a. Không thể vì một phút bốc đồng mà cả đời bốc… cơm được a.

Thế là hiện tại tất cả điều nàng có thể làm chính là biểu hiện sự phẫn nộ của mình bằng cách nâng lên phấn nộn nấm đấm, trừng mắt nhìn về phía Diệp Thiên Ân. Bất quá cũng vì hành động như thế mà nàng lại vô tình để lộ ra phấn nộn mông nhỏ về phía Diệp Thiên Ân để cho hắn chiếm tiện nghi a.

Bất quá còn tốt là nàng cũng không có phát hiện ta viết ra chi tiết này a. Ha Ha.

...

Không để ý tới thái độ của Khiển Hồn Du, Diệp Thiên Ân đột nhiên nhớ lại những lời Huyền Ngọc Trúc vừa nói lúc nảy, hắn nhìn về phía nàng, hỏi:

“Mẫu thân lão bà, tại sao ngươi lại nói nó có linh trí a? Mà tại sao nó lại có linh trí? Việc như vậy ta còn chưa từng nghe sư phụ nói tới a.”

Đúng như thế, trên thực tế thì linh thể là một dạng tồn tại rất đặc biệt, có thể nói nó là một dạng "khí" có mục đích cũng không sai biệt lắm. Nên theo như lời sư phụ hắn thì việc sinh ra linh trí là việc không thể mới đúng.

“Hừ” nghe được cách Diệp Thiên Ân gọi mình thì Huyền Ngọc Trúc không khỏi xấu hổ trắng mắt hạnh trừng hắn một cái. Bất quá sau đó cũng bắt đầu giải thích.

“Cũng không có chuyện gì, thật ra thì đây là một truyền thuyết được đồn đại trong làng mà thôi. Bởi từng có một người nào đó trong làng từng bị Khiển Hồn Du khống chế mấy năm, sau đó khi nó rời khỏi thì nàng ta thấy Khiển Hồn Du trước khi rời đi thì cúi đầu hướng về phía nàng cảm tạ.

Thế là có truyền thuyết Khiển Hồn Du tu luyện đến một mức nhất định sẽ sinh ra linh trí, nhưng lại giới hạn ở có linh trí mà thôi, nên dù vậy thì cũng không thể phát ra âm thanh hay lời nói. Còn tại sao mà chúng ta không truyền ra ngoài thì có trời mới biết bọn đàn ông các ngươi sẽ làm cái gì nếu biết được sự thật này. Hừ!”

“Bọn ta sẽ làm cái gì?”

Diệp Thiên Ân thật thật giả giả giả giả thật nhìn về phía Huyền Ngọc Trúc hỏi. Bất quá chỉ nhận lại được ánh mắt lạnh lùng từ nàng mà thôi.

“Có thể để cho ta giữ nó được không?”

Đúng lúc cả hai chấm dứt cuộc đối thoại thì Diệp Thiên Ân nghe được âm thanh rụt rè từ Bạch Tố Trinh. Nhìn nàng lúc này đang rưng rưng nước mắt thì Diệp Thiên Ân không khỏi đau lòng. Hắn hít sâu một hơi,(Warning!) “““““““““““liều mình bỏ qua việc... nơi đây vẫn còn một người phụ nữ khác”””””””””””.

Hắn nghiêng đầu qua hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn đang ủy khuất với hàm răng đang cắn chặt môi đào của nàng, rât không muốn nàng thương tổn bản thân. Mà Bạch Tố Trinh thì cũng hiểu rõ hắn muốn gì, nên lập tức nồng nàn hôn môi đáp lại. Nhưng không được bao lâu thì mới nhớ nơi đây vẫn còn một người nữa nên lập tức đỏ mặt đẩy hắn ra, sau đó dùng ánh mắt cảm kích rồi cười tươi như hoa nở nhìn về phía hắn.

Đó, hắn đoán có sai đâu a…

Nhưng có một điều không như dự đoán, đó là Huyền Ngọc Trúc ở một bên chỉ mỉm cười nhìn hành động vô thức của Diệp Thiên Ân mà không có giận dỗi. Chỉ có tự hào, nàng tự hào vì con trai nàng là một người biết quan tâm, chăm sóc những người phụ nữ của hắn, không để các nàng chịu tổn thương.

Đây không phải một điều khó, nhưng chủ yếu là ở cách làm mà thôi. Bởi sự bá đạo đối với sự thân mật ở nam nhân lun là thứ hấp dẫn nữ nhân mà.(Thứ đó ta nghe đồn rằng được gọi là "Cơ Hội" đó.)

Và tất nhiên những người phụ nữ của hắn cũng bao gồm cả…...



Sau khi trò chuyện một lúc nữa thì Huyền Ngọc Trúc rời khỏi phòng, lại ra hiệu cho hai người Diệp Thiên Ân và Bạch Tố Trinh cứ an tâm ở yên tại chỗ này vì đây là phòng riêng của mình(Quyền của người đẹp). Sau đó rời khỏi mua chút vài thứ để ăn bỏ vào phòng rồi tiếp tục công việc đang dang dở của mình.

Mà hai người một nam một nữ còn lại trong phòng thì bắt đầu hành trình… tâm sự của mình.

Sau khi tựa vào lòng ngực Diệp Thiên Ân, đồng thời cũng ôm lấy viên Hồn Thạch có một cái như tiểu tinh linh được phong ấn ở trong đang ‘y y nha nha’ tức giận dậm dậm chân chỉ trỏ về phía hắn như cảnh báo không được làm thứ gì quá mức thì Bạch Tố Trinh bắt đầu kể lại quá khứ của bản thân.

Và sau một buổi chiều thì rốt cuộc Diệp Thiên Ân biết được gia thế cùng hoàn cảnh mười bảy năm của Bạch Tố Trinh, một cách chi tiết.

Theo như lời Bạch Tố Trinh thì mười bảy năm trước, cũng đúng vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám của nàng thì nàng cùng gia đình gặp một tai nạn khiến toàn bộ chết đi. Mà nàng là người duy nhất còn sống nhờ sự giúp đỡ của Khiển Hồn Du, nhưng sau đó thì do hao tổn quá lớn nên nó bị buộc lâm vào ngủ say mất một đoạn thời gian.

Cùng với đó, do gia cảnh cũng khá giả nên Bạch Tố Trinh nhờ vào số tiền còn lại của gia đình mà học xong lớp 12, thậm chí học xong Đại học bằng số tiền còn lại.

Tưởng chừng như mọi thứ an ổn, nàng bắt đầu đi làm. Nhưng rồi đến một hôm, nhờ vào công đức ơn nghĩa "làm mẫu" được truyền lại của các tiền nhân đi trước. Nàng cuối cùng cũng dính phải Quy tắc ngầm của một cấp trên trong công ty mà mình đang làm việc. Bất quá lúc đó nàng lại được Tri Ngọc Đường cứu.

Nhưng tiếp đến cũng nhờ vào cái vận khí ‘bùn vàng’ của hắn mà con Khiển Hồn Du trong cơ thể nàng đột nhiên từ trong cơn ngủ say thức dậy rồi cũng bắt đầu từ đó tiếp nhận quyền điều khiển cơ thể nàng. Sau đó thì bắt đầu tiếp cận Tri Ngọc Đường rồi thu thập dương khí xung túc từ hắn.

Nhưng do sau đó nàng phát hiện ra vài “sự thật” về bản chất của Tri Ngọc Đường nên cũng không có yêu hắn như trong truyền thuyết “Bên nhau lâu ngày nảy sinh tình cảm”. Cũng rất tiếc là không thể thoát khỏi mối quan hệ này bởi cơ thể đã bị Khiển Hồn Du điều khiển.

Nhưng cũng nhờ đó mà nàng bảo vệ được sự trong trắng của mình.

Còn sau đó thì mọi chuyện bắt đầu diễn ra như một trình tự rập khuôn như nhau, Khiển Hồn Du khắc ký ức Bạch Tố Trinh vì thân thể yếu nhược nên không thể đi làm vào đầu Tri Ngọc Đường để lui về phía sau hậu trường tránh khỏi ánh mắt người đời.

Và cũng vì thế mà có câu chuyện một thương nhân thành đạt có siêu vận khí cưới được người vợ được biết đến như người phụ nữ có nhan sắc đẹp nhất thành phố Minh Hà lúc đó, còn thân hình đẹp nhất thì là thuộc về Diệp lão sư Diệp Ngọc Trúc với thân thế bí ẩn của trường trung học Thiên Lâm.