Sắc Loạn Tiêu Dao

Chương 21: Ủy Khuất




Giật giật mí mắt, Bạch Tố Trinh khó khăn mở ra cặp mắt trong suốt như sao trời của mình. Đột nhiên nhớ lại tất cả sự việc hôm qua làm thân thể nàng hơi run rẩy một chút, lập tức bật người dậy nhìn lại quang cảnh xung quanh.

Nơi đây xung quanh là một mảnh tươi tốt, với đủ loại cây cối và rất nhiều loại hoa cỏ tuyệt đẹp khoe sắc.

Lại nhìn phía trên, nơi đó là một mảnh tán cây với bóng râm rộng lớn phủ xuống che chở thân thể yêu kiều của nàng, mà khi nhìn xuyên qua tán cây thì có thể thấy được bầu trời xanh cao rộng vô ngần với hai vệ tinh và một nguồn sáng quen thuộc.

Và cùng với khung cảnh xinh đẹp đó là những tia nắng ấm áp tinh nghịch xuyên qua tán cây chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ đang khẩn trương của Bạch Tố Trinh.

Còn phía trước mặt là một vùng hồ nước xanh lục bích trong vắt, với những gợn sóng lăn tăn và những cơn gió nhẹ như vô tình lại như cố ý bay đến vuốt ve hai gò má hồng hào của nàng như muốn bảo nàng hãy yên tâm.

“Này… có hay không... ta xuyên không rồi?”.

Nhớ đến những quyển tiểu thuyết đã từng đọc lúc nhỏ, Bạch Tố Trinh không khỏi ngơ ngác một chút, trong đầu thầm nói.

Đúng lúc này, những sự việc hôm qua như một bộ phim chiếu chậm dần dần hiện lên trong đầu nàng, lại cảm nhận được như bản thân vừa mất đi thứ gì đó quan trọng thì một cơn đau đột nhiên dâng lên trong lòng ngực Bạch Tố Trinh, đôi mắt nàng chợt đỏ, nước mắt nhẹ rơi, vừa định khóc lên thì chợt nghe một âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía bên cạnh.

“Ở đây có nước, không cần phải dùng nước mắt để rửa mặt đâu a, mèo lười.”





Trở lại tối hôm qua, Diệp Thiên Ân sau khi ra khỏi phòng thì bắt đầu suy nghĩ mình cần phải làm gì.

Thế là hắn lấy ra một xấp bùa từ trong balo, kẹp một sợi tóc của Bạch Tố Trinh ở giữa, lại dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại xấp bùa rồi đưa lên trán, miệng niệm vài câu chú ngữ rồi vung tay ném đi.

Sau đó thì tất cả những thứ có liên quan đến Bạch Tố Trinh đều biến mất một cách kỳ dị, mà những lá bùa kia sau khi bay trở về trên tay hắn thì cháy lên rồi biến mất mà không để lại tí tro bụi nào.

Tiếp đến, Diệp Thiên Ân lại ra lệnh, hoặc nói đúng hơn là uy hiếp con Khiển Hồn Du Yêu bị phong ấn bên trong viên Phong Hồn Thạch xóa sạch những ký ức mà trước đó nó đưa vào đầu Tri Ngọc Đường, sau đó lại đem những ký ức khác khắc vào trong.

Bất quá theo hắn nghĩ thì đây cũng chỉ có thể gọi là một biện pháp tạm thời, vì cách để xác nhận lại thông tin về sự tồn tại của Bạch Tố Trinh thì nhiều lắm, mà hắn thì lại mới lười làm nhiều như vậy.

Bởi vì trong mắt Diệp Thiên Ân thì những thường nhân như Tri Ngọc Đường này cũng không gây nên nổi thể loại sóng gió gì cho hắn.

Cuối cùng, Diệp Thiên Ân lại thu toàn bộ đồ vật trong phòng riêng của Bạch Tố Trinh vào nhẫn không gian của mình rồi bế nàng ra một cái ghế nào đó ngoài công viên gần đó rồi nhắm mắt lại thiếp đi.

Bất quá trước khi đi cũng không có quên hỏi thăm số tiền trong két sắt của Tri Ngọc Đường. Dù sao hiện tại cũng có thù a, với lại hiện tại hắn nhận ra một điều là, mặc dù tiền đối với hắn không phải là thứ quan trọng, nhưng không có tiền thì nửa bước cũng khó đi a…

Mà còn cái vụ cái nhẫn không gian, thứ này là đồ của sư phụ hắn, hoặc nói đúng hơn là thứ hắn chôm từ sư phụ hắn. Tuy là giữ nhưng rất tiếc chỉ có tác dụng thu đồ vào mà không thể lấy ra, nên bức thiết lắm hắn mới sử dụng cái này để làm mà thôi.

...

...

Trở lại hiện tại, đột nhiên nghe được âm thanh quen thuộc thì Bạch Tố Trinh chợt ngẩn người một lúc, lập tức quay đầu tìm kiếm. Đến khi thấy được Diệp Thiên Ân đang ở một bên cười mà không phải cười nhìn mình thì tinh thần nàng lập tức chấn động, hai mắt mắt đỏ thấu, nước mắt như suối bắt đầu tuôn rơi.

Sau đó nàng đột nhiên khóc thét lên rồi nhào vào lòng Diệp Thiên Ân, hoàn toàn không có cái gì gọi là trở ngại tâm lý hay ngượng ngùng.

Mười mấy năm bị điều khiển, mọi việc hầu như chỉ nghe theo Khiển Hồn Du Yêu mà hành động, hiện tại đột nhiên cảm giác trói buộc đó không còn nữa làm nàng không thích ứng, phản phất trở lại cái lúc nàng là một cô gái tuổi mười tám chưa hiểu hết sự đời.

Tuy cảm giác này rất tốt, nhưng lúc này Bạch Tố Trinh lại cảm giác mình đột nhiên trở nên yếu đuối. Vì lúc trước nàng biết nó sẽ bảo vệ nàng, còn hiện tại…

Nên nàng khóc, khóc thương tâm, cứ như một cô bé chịu sự ủy khuất đã lâu. Hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh, hiện tại trong nàng chỉ còn lại một thứ đó chính là mong muốn được giải tỏa mà thôi...

Diệp Thiên Ân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen tuyền thẳng tắp như thác nước cùng tấm lưng ngọc ngà trơn nhẵn của Bạch Tố Trinh, cố gắng an ủi nàng.

Tuy nhiên hắn lại không có lên tiếng trấn định nàng, mà là cứ để mặc cho nàng khóc. Tuy hắn không hiểu cái cảm giác bị điều khiển suốt mười mấy năm là như thế nào, nhưng hắn lại hiểu cảm giác đó chắc chắn cũng không phải dễ chịu gì.

Cho nên hắn cứ để mặc cho nàng khóc, mà ánh mắt của hắn lúc này cũng trở nên nhu hòa, hoàn toàn không có chút tạp niệm nào.

...

Một lúc sau, đến khi đã phát tiết đầy đủ, Bạch Tố Trinh mệt mỏi từ trong lòng ngực Diệp Thiên Ân ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, nhìn về phía chính mình nam nhân, người mà nếu so về tuổi thì còn nhỏ hơn nàng rất nhiều này. Nhưng lúc này trong nội tâm nàng không tồn tại một chút khinh thị nào, mà chỉ có cảm giác ấm áp cùng an tâm, cùng với một sự an bình khó diễn tả.

Nó là một loại cảm giác đặc biệt mà trước giờ nàng chưa từng cảm giác được, kể cả từ người phụ thân quá cố của nàng.

Nhìn Diệp Thiên Ân một chút, cuối cùng không biết mở lời như thế nào, mắt Bạch Tố Trinh một lần nữa đỏ lên, ủy khuất nhìn về phía hắn. Trông đáng yêu vô cùng.

Hít Hà...

Diệp Thiên Ân đột nhiên nhìn thấy biểu cảm này của Bạch Tố Trinh thì lập tức bị ngẩn người, sau đó thật sâu hít một hơi.

Nếu nhìn theo vẻ bề ngoài, Bạch Tố Trinh tuổi cũng đã tầm ba mươi mốt ba mươi hai tuổi. Nhưng nếu tính về mặt tâm lí thì nàng cũng chỉ vừa mới hơn hai mươi tuổi một chút.

Và với thân thể trưởng thành đó, hiện tại nàng lại làm ra những cử chỉ hệt như một đứa trẻ vừa đánh rơi viên kẹo sau lại ủy khuất khóc sướt mướt như thế làm hắn có chút nhịn không được.

Bởi dù hắn trên núi mà sư phụ hắn cũng không muốn hắn quá lạc hậu nên cũng thường xuyên dẫn hắn xuống núi để phổ cập kiến thức, thêm nữa là cũng có mua một ít thư tịch cùng tiểu thuyết về cho hắn đọc giải trí, cũng như học hỏi thêm kiến thức.

Dù sao lúc đó hắn chỉ là một đứa con nít a. Mà sư phụ hắn thì cũng không có ý định nuôi ra một tên dã nhân nên mới cố gắng cho Diệp Thiên Ân học tập những kiến thức hiện đại, giúp hắn dễ hòa nhập hơn sau khi xuống núi.

Nên dù hắn không có theo học hệ thống chính thống nhưng lượng kiến thức mà hắn biết cũng chẳng thua kém bất kỳ người học sinh cùng tuổi hay hơn tuổi nào, đó là chưa kể đến những phương diện khác.

Bởi vì thật ra môn phái nào cũng như vậy, cũng có sử dụng một ít đồ điện tử để cho môn đồ không quá lạc hậu sau khi đi ra thế giới bên ngoài. Bất quá vì hoàn cảnh của hắn và sư phụ hắn khác biệt nên cũng chỉ có thể học tập những thứ đó thông qua những cuốn sách cùng các cuộc du ngoạn.

Mà bây giờ thì đã đến lúc mà những kiến thức đó lên ngôi phát huy tác dụng a.