Sắc Loạn Tiêu Dao

Chương 2: Hồi thôn (2)




Trở lại với hiện thực, tên thiếu niên đạo sĩ đi đến chỗ chiếc xe đang đậu, gõ gõ vài cái vào cửa kính xe, rồi…chờ đợi.

Cũng không lâu lắm, Trần Đại Lực sau khi thất thần vì một vài lý do như vẻ đập chai của người thiếu niên nọ hay người đi đến thật sự là người thì vội vàng kéo xuống cửa kính xe. Sau đó chìa ra một cánh tay như muốn bắt tay, nhưng rất tiếc không có hồi âm, thầm ngượng một lúc, rụt tay về, hắn nói:

“Vị tiểu ca này, nhìn tiểu ca giống như một đạo sĩ vừa xuống núi a, vậy chắc là tiểu ca đây đã tu thành...chính quả, hay tu luyện đến bình cảnh nên sư phụ cho đi hồng trần lịch luyện a? Vậy tiểu ca có hay rủ lòng thương chỉ cho tiểu đệ đây cách nào thoát khỏi đám sương mù này hay không a? Đệ lạc ở đây cũng ba ngày hai đêm rồi, đồ ăn cũng sắp hết mà…”

Trần Đại Lực đang giải thích thì bỗng nhiên chú ý đến gương mặt tựa cười mà không phải cười như hiện lên chữ “Thật?” của tên thiếu niên đạo sĩ thì hắn dừng lại, lập tức thay đổi sang hướng khác mà giải thích, trực tiếp hơn:

“Ta dù sao ở đây cũng có chút địa vị, sau này gặp lại tất có hậu báo? Mong tiểu ca giúp đỡ!”

Hắn nói xong liền chấp hai tay lại, cung cung kính kính cúi đầu làm lễ, gương mặt nghiêm túc y đúc như trong phim kiếm hiệp của Tung Của đi ra. Bất quá sau lại thấy vẻ mặt nghi ngờ của tên thiếu niên đạo sĩ thì hắn mới lại ngượng ngùng rụt tay về.

Tên thiếu niên đạo sĩ tuy một mực thắc mắc tại sao người đối diện lại làm như vậy, nhưng cũng không có hỏi, mà thật ra lý do làm cho vẻ mặt hắn trở nên kì dị như vậy lại không phải điều này. Hắn nói:

“Được rồi, ta có thể trợ giúp ngươi…các ngươi ra khỏi đây. Nhưng trước đó các ngươi có thể trả lời cho ta vài vấn đề được chứ?”

“Được, chỉ cần tiểu ca đây có thể giúp hai người chúng ta ra khỏi đây thì tiểu ca có thể hỏi ta bất cứ điều gì. Thậm chí sau này gặp lại còn chắc chắn có hậu báo, điều này thì tiểu ca có thể tin tưởng ở tiểu đệ đây, tiểu đệ xưa nay làm việc chưa thất hứa bao giờ.”

Trần Đại Lực một mặt hạo nhiên chính khí vỗ vỗ ngực đảm bảo, hồn nhiên đã hoàn toàn quên mất tình trạng hiện tại của mình.

Mà tên thiếu niên đạo sĩ thì cũng không có lập tức nhắc nhở, mà dùng một ánh mắt quái dị nhìn về phía Trần Đại Lực một chút, sau đó có chút e ngại bắt đầu dò hỏi:

“Ngươi...không có vấn đề nào về mặt tâm lí chứ?

“Ách…”

Đột nhiên nghe được câu hỏi một chút cũng không liên quan từ phía người đối diện thì Trần Đại Lực chợt sửng sốt một chút, sau lại thầm nghĩ có thể hành động vừa nãy của mình gây nên hiểu lầm gì đó nên cũng không có tức giận, dù sao mình vẫn có việc nhờ người khác.

“Không a! Tại sao tiểu ca lại hỏi như vậy?”

Có vẻ như hắn hồn nhiên không biết về tính cách của mình, hoặc có vẻ như hắn nghĩ như thế là bình thường. Mà chuyện này cũng không liên quan, nên bỏ qua vậy.

Tên thiếu niên đạo sĩ nói tiếp:

“Không có gì, đó là chuyện của ta. Vậy, điều thứ hai, tại sao ngươi lại gọi ta là tiểu ca?

“…”

Lần này tới phiên Trần Đại Lực dùng ánh mắt kì dị nhìn về phía tên thiếu niên đạo sĩ, cũng không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ một chút, hắn ngượng ngùng đáp:

“Tại, tại tiểu ca nhìn khá là…‘trẻ’(con) a!”

“À…”

Như hiểu ra điều gì tên thiếu niên đạo sĩ có chút ngượng ngùng gật gật đầu.

Đúng thật như Trần Đại Lực nói, hắn đúng thật hàng thật giá chuẩn tiểu đạo sĩ vừa mới từ trên núi tu đạo học nghệ xuống, mà ở trên đó tiên thiên tiên cảnh, kỳ hoa dị vật rất nhiều, linh khí dùng để tu luyện cũng cực kỳ dồi dào nên có vẻ như bề ngoài của hắn nhìn trẻ hơn một chút so với tuổi thật. Nên có vẻ việc gây hiểu lầm cũng là điều đương nhiên, lúc này nhìn hắn như thiếu niên 15-16 tuổi là cùng.

Trầm ngâm một lúc, hắn lại hỏi, ‘một chút’ cũng không có để tâm cách gọi của Trần Đại Lực.

“Tại sao lúc nãy ngươi không hạ kính xuống khi gọi ta? Đây chỉ là tò mò thôi nên ngươi có thể không trả lời.”

“Ặc…”

Lại một phen ngượng ngùng, Trần Đại Lực vội giải thích:

“Ta sợ sương mù có độc a…”

“À…”

Như hiểu ra mọi chuyện, tên thiếu niên đạo sĩ cũng không có tiếp tục truy cứu, lại hỏi vấn đề tiếp theo:

“Dây thần kinh xấu hổ của hai người các ngươi còn chứ?”

Trần Đại Lực:”???”

Bỗng nhiên nghe được câu hỏi vô cùng là gợi đòn từ tên thiếu niên đạo sĩ làm cả hai người ngồi trong xe đều dâng lên một cỗ bực tức, cau mày, cả hai cùng nhìn nhau một lát, vừa định quay đầu sủa lại một quen thì đột nhiên cả hai đều nhìn ra trong mắt đối phương có một cỗ dị quang.

Cùng cúi đầu xuống nhìn một lát, sau đó, hai tiếng hét thất thanh cùng đồng thời vang lên từ trong màn sương mù dày đặc, cùng với tấm kính xe đang được nâng lên một cách từ từ.

2 phút sau…

Cửa kính xe lại một lần nữa hạ xuống. Với gương mặt đỏ như lửa, Trần Đại Lực nhìn về phía tên thanh niên đạo sĩ, nói hai câu “Xấu hổ, xấu hổ.”

Kiên nhẫn là một đức tính của đạo gia, nên cũng không để ý việc chờ đợi, tên thiếu niên đạo sĩ lại lên tiếng:

“Vấn đề cuối cùng, tại sao các ngươi lại dừng xe ở chỗ này a? Không phải muốn tìm cảm giác kích thích hay gì chứ?”

Lại một trận xấu hổ, nhưng lần này là cả hai người bên trong, cùng cúi đầu, cả hai lí nhí nói:

“Thật vậy!”

“Thật vậy!”

Tuy không hiểu rõ lời hắn nói nhưng có vẻ như cả hai đều tự động hiểu rằng lời của hắn nói là chỉ việc họ đi đánh “dã ngoại”, thậm chí còn trong sương mù, mà họ thì cũng không có muốn thêm xấu hổ nên cũng không có nói bản thân bị lạc.

Mà nếu tính ra thì số của họ cũng khá là may mắn, nếu như chỉ cần nhích thêm vài phân nữa thì có trò hay để xem rồi.

“Đây!”

Cũng không muốn nói nhiều nữa, còn có việc mà hắn cần phải làm. Tên thiếu niên đạo sĩ trực tiếp lấy ra từ trong balo ra một mảnh giấy màu vàng hình chữ nhật, bên trên có vẽ một đống ký tự như giun nhìn không ra chữ gì màu đỏ.

Đúng vậy, một là bùa, đây là một trong những thứ mà hắn học được trên núi từ vị sự phụ thần bí sống không biết bao lâu vừa tọa hóa một thời gian trước của hắn.

“Lấy lá bùa này dán lên tấm kính trước mặt, sương mù sẽ tự động tách ra khỏi tầm nhìn của các ngươi. À mà ta muốn nhắc các ngươi một chút, tốt nhất các ngươi nên lùi lại thay vì tiến lên phía trước. Nếu không thì hối hận cũng không kịp đâu.”

Nói rồi cũng không để ý nữa hai người, tên thiếu niên đạo sĩ bước tiếp về cái phía mà hắn vừa cảnh báo hai người nọ rằng không nên đi. Bất quá vì không gian khá yên tĩnh nên hầu như cả hai người đều nghe được điều mà hắn lầm bầm khi bỏ đi, mặc dù cái hiểu cái không.

“Haizz, mặc dù hơi thất vọng nhưng ít ra cũng có thể nói là mở rộng tầm mắt, mà đúng là bọn trẻ thời nay đúng là ngưu thật, thậm chí còn có sở thích làm chuyện đó ngay phía trước…vực…thẳm...nữa……”

Như có như không nghe được đoạn cuối, Trần Đại Lực và Hoa Tiểu Hoa nhìn nhau một chút, tự hỏi người không bình thường ở đây là ai a.

Nhưng cũng không phải lúc, cả hai lại chuyển ánh mắt về trên lá bùa, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao thì cũng đã ở cùng đường, nếu không được thì chỉ cần dùng cách của bản thân thôi là được.

...