Thẩm Quân trong lúc đang đứng trong phòng pha trà ở công ty, vô tình nghe được một vài người đồn đãi không hay về cô. Nhất thời hiếu kỳ cũng ở lại nghe họ nói.
"Nè, cô không biết đâu trợ lý sinh hoạt của tổng giám đốc, là một người rất có thủ đoạn đó, hôm trước có người nhìn thấy cô ta trong phòng hội nghị lại dám dùng chân ve vãn tổng giám đốc. Thật đúng là dâm đãng."
Cái, cái gì? Thẩm Quân dùng chân ve vãn Chúc Cẩm Thành khi nào?
Người phụ nữ bên cạnh cũng phụ họa thêm: "Chưa đâu, tôi nghe nói cô ta còn dám cưỡng hôn tổng giám đốc, cô biết ở chỗ nào không?"
"Chỗ nào?"
"Bãi đậu xe đó, cô nàng Thẩm Quân đó còn không chờ được vào trong xe cơ."
"Tổng giám đốc không đẩy cô ta ra sao?"
"Tổng tài dù sao cũng là nam nhân trẻ tuổi, có một cô gái xinh đẹp yêu thích như vậy. Làm sao lại đẩy ra. Suy cho cùng đàn ông đều là cùng một loại thôi. Bất quá sau một thời gian sẽ giống như người lúc trước. Bị đuổi đi."
"Đúng đúng, tổng giám đốc nếu mà thích cô Thẩm Quân kia chắc chắn là bị ma nhập."
"Chính xác."
...
Người nổi tiếng đều nhiều thị phi, trợ lý tổng giám đốc thật không dễ làm. Thẩm Quân không muốn vô duyên vô cớ bị người khác vấy nước bẩn lên người, cô quyết định phải làm ra lẽ một lần.
Vì thế, những ngày tiếp theo ở công ty, Chúc Cẩm Thành cảm giác cả người như bị kim chích, không được tự nhiên, khi mà hắn nhìn đến Thẩm Quân, sẽ thấy cô nhìn mình cười đến chân thành đáng yêu.
Cho tới khi, tham dự hội nghị. Cô nàng kia cứ vậy mà dám dùng chân cọ người hắn.
Chúc Cẩm Thành âm thầm liết Thẩm Quân một cái, muốn cô tự kiểm điểm. Kết quả không những cô không sợ, còn không kiêng nể hướng lên trên, cuối cùng còn lớn mật tới nổi ấn vào côn th*t của hắn.
Chúc Cẩm Thành rên một tiếng, trong mắt hiện lên tia âm trầm. Lúc này trưởng phòng kế hoạch đang thuyết trình dự án sắp tới, thấy tổng giám đốc không vui, cứ nhìn mình chằm chằm, âm thanh của ông có chút sợ hãi run rẩy: "Hôm nay tới đây thôi."
Chúc Cẩm Thành chau mày, cố gắng thể hiện vẻ mặt đúng đắn, nhìn rất không hài lòng. Mọi người sợ hãi bỏ chạy khỏi phòng họp, nếu còn chậm trễ sợ là bát cơm cũng không giữ được.
"A~" Thẩm Quân bị ấn ngã vào trên bàn hội nghị, hai chân quấn lấy hông Chúc Cẩm Thành: "Anh rể, ai chọc giận anh sao?"
"Vừa rồi quậy phá cái gì?" Hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.
"Còn không phải là tại anh?"
"Hửm?" Chúc Cẩm Thành híp mắt.
Thẩm Quân hai tay chống lên ngực hắn, có chút ngượng: "Tại anh rể câu dẫn em trước, chẳng lẽ anh không biết anh có bao nhiêu soái sao? Cố tình làm ra vẻ đứng đắn, là muốn câu dẫn người khác phạm tội." Mặc dù là lời trách móc, nhưng lại giống như là hướng hắn bày tỏ tình yêu.
Thẩm Quân thật lòng muốn làm mạnh một phen, không những lấy chân cọ hắn, cô còn muốn cưỡng hôn hắn, kích thích hắn cuối cùng làm chết hắn. Như vậy mới đi đúng với lời đồn, không phải sao?
Cái vật cứng rắn kia rõ ràng đã có phản ứng, một đống thịt ngủ say bây giờ đã thức tỉnh. Không uổng công cô cố gắng một tháng nay.
Thẩm Quân chớp chớp mắt: "Anh rể, hôm nay vừa đúng một tháng, là ngày trị liệu cuối. Anh xem, có phải đã có phản ứng rồi không?"
"Nếu có thì sao?" Chúc Cẩm Thành làm sao không hiểu được ý xấu của cô, vuốt ve khuôn mặt Thẩm Quân.
"Anh rể hư." Thẩm Quân cười, sau đó nâng mặt hôn hắn.