Từ An Châu cho tới kinh thành gần mười ngày đi đường, từ lúc đó, A Tùng cũng không hề bắt gặp Thẩm Quân rời khỏi xe để xuống dùm cơm, đều là Thẩm Ảm cầm đồ ăn lên xe cho nàng.
Kể từ đó, vài người đi theo cảm thấy Thẩm Quân chơi trò tiểu thư đỏng đảnh, không khỏi thấy nàng bất mãn. Thế nhưng nàng lại dám sai bảo tướng quân của bọn họ, vì nàng mà bưng trà rót nước. Cái giá phải trả quả thật rất lớn.
A Tùng nghe xong, nội tâm âm thầm cuộn sóng, đều là tướng quân của mọi người làm cho cô nương người ta không thể bước xuống xe, nhưng mà điều này, có cho vàng hắn cũng không dám nói ra miệng.
Nhưng mà cái tội này không thể để một mình hắn chịu, mười ngày lộ trình, ba ngày đầu là A Tùng lái xe, lúc sau hắn cưỡng chế bắt Ám Nhất và Ám Tam cùng hắn trao đổi thay phiên, có thể cho hắn thời gian an tĩnh thở dốc.
Trong lúc người người bất mãn Thẩm Quân, thì có vài tướng sĩ tình cờ tới gần xe ngựa của Thẩm Quân, Thẩm Ảm, đừng một hồi liền ngây dại cả người, trước khi rời khỏi còn nhìn ném cho A Tùng một ánh mắt vô cùng thương hại. Sau đó, những từ ngữ không tốt về Thẩm Quân hoàn toàn bị thay thế, người người đều thấy nàng thập phần đáng thương, nửa cái mạng hầu như cũng không nguyên vẹn.
Đoàn quân của họ sau khi tiến vào kinh thành, đám tướng sĩ kia lại nhìn thấy Thẩm Quân một lần nữa, trên mặt đều mang theo không đành lòng thần thái. Nhìn đi nhìn đi, một cô nương đáng thương mềm mại bị tướng quân hành hạ thành người không ra người ma không ra ma. Đi đứng cũng không thể, toàn bộ quá trình đều được tướng quân ôm, ai ơi, thật là đáng thương hết sức.
Mà nhóm hán tử này quên mất ngày đầu tiên bọn họ khởi hành, Thẩm Quân cũng là được Thẩm Ảm bế lên, lúc ấy, có người còn nói tiểu cô nương đúng là có phúc khí. Hiện giờ toàn bộ đều biết được sự tình, thêm một chút dâm ý bịa đặt, Thẩm Quân lập tức bị mọi người biến thành một đoá hoa yếu ớt bị tàn phá.
Thẩm Ảm ở kinh thành có nhà riêng, nhưng cũng chỉ để thân thích ở lại, các tướng sĩ đi theo đều tự động đi đến quân doanh, yên ổn ở đó mà đợi lệnh.
Dọc đường đi, Thẩm Quân cơ hồ mơ mơ tỉnh tỉnh, tuy nói Thẩm Ảm ở phương diện kia rất tài đại khí thô, nhưng mà hắn đem nàng lăn lộn chết đi sống lại, đúng là trong lúc đó có kích tình tư vị, nàng cũng có thích thú.
Nhưng mà vị tướng quân nào đó đúng là túng dục quá độ, Thẩm Ảm đem nàng làm đến thoi thóp, cũng chỉ cho nàng nghỉ ngơi hai ngày, chưa tới mức mất hết nhân tính ngày nào cũng động dục.
Lâm Nguyên đi theo phía sau Thẩm Ảm, A Tùng cầm theo hành lý, trừ bỏ Thẩm Quân còn ngủ động, đúng là bốn bề yên lặng hết sức.
"Tướng quân, ngài đã đến kinh thành, nơi đây xung quanh đều là người của Hoàng Thượng, việc tứ hôn...."
"Đến tối rồi nói."
Thẩm Ảm nghe được từ tứ hôn, theo bản năng đánh gãy lời Lâm Nguyên định nói, cúi đầu nhìn Thẩm Quân, thấy nàng như cũ ngủ say, mới yên tâm.
Như này là có tật giật mình hay sao?
Thẩm Ảm hành động như vậy, Lâm Nguyên ý thức được Thẩm Quân đúng là có thể trở thành một cái tai hoạ ngầm cho bọn họ, tướng quân, ngài không thể bởi vì tư tình với một nữ nhi mà lầm lỡ quốc gia đại sự được.
"Tướng quân, để cho ta bế nàng đi."
Lâm Nguyên vươn tay, bị Thẩm Ảm trừng mắt, một ánh mắt bất thiện căm tức: "Không cần."
Ám Nhất, Ám Tam gần đó âm thầm lắc đầu.
Lâm tiên sinh, hành động này của ngài hoàn toàn muốn cho bình dấm chua của tướng quân ném đi sao?
Bên trong nhà ở có hai khu lớn được chia ra một khi là Đông Khoá Viện, khu còn lại là Tây Khoá Viện.
Lâm Nguyên bị phân đến Tây Khoá Viện xa xôi. Thẩm Ảm ôm Thẩm Quân nghênh ngang mà đi về hướng Đông, dường như sợ Lâm Nguyên đuổi kịp bọn họ, lòng bàn chân như có gió, phi một cái rời xa khỏi Tây Khoá Viện.
Đêm khuya tĩnh lặng, trăng sáng sao thưa.
Thẩm Quân lay động thân mình, cuối cùng cũng tỉnh ngủ. Cố gắng xoa xoa cái cổ tê mỏi, nàng đứng dậy, xung quanh là một căn phòng xa lạ, nhưng đúng với phong cách của Thẩm Ảm, đơn giản nhưng thanh thoát, không có trang trí dư thừa, trên bàn có một ngọn đèn Bát Tiên được thắp sáng, an tĩnh có phần đáng sợ.
"Tướng quân đâu rồi?" Nàng đối với không khí nói chuyện.
Trên nóc nhà, Ám Nhất và Ám Tam liếc nhìn nhau, do dự không lên tiếng.
"Ám Nhất."
"Tướng quân ở Tây Viện." Ám Nhất bay xuống bên dưới, quỳ gối trên mặt đất.
Thẩm Ảm đã phân phó hắn, nếu Thẩm Quân muốn biết gì cứ nói cho nàng biết, hoàn toàn thành thật, không có lời dấu diếm, trừ bỏ hắn ở đây, thì Thẩm Quân trong nhà chính là lớn nhất.
"Ân." Thẩm Quân mang giày vào: "Các ngươi tiếp tục núp đi, tự ta đi tìm hắn."
"Dạ."
Sảnh chính Tây Khoá Viện.
Vẫn như cũ là bốn người bọn họ, Thẩm Ảm, Lâm Nguyên, Trần Hồ và Đinh Hoà Tỉnh.
Khó có được lúc nhìn thấy Đinh Hoà Tỉnh hoàn toàn nghiêm túc, vài người còn lại đều ủ mặt mày chau.
"Tướng quân, biện pháp của ngài có phải có quá nhiều sơ hở hay không? Thẩm cô nương thật sự có thể đồng ý mỗi ngày đều ngây ngốc ở trong viện, đóng cửa không rời khỏi sao?" Đinh Hoà Tỉnh hỏi.
Thẩm Ảm: "Biện pháp chắc chắn là có, nhưng nếu để Sở Gia bắt được sơ hở, tìm cách đối phó Vân Vân, ta mới lo lắng."
Lúc chạng vạng, Thẩm Ảm có vào cung một chuyến, Lâm Nguyên báo cho hắn Thánh Thượng đã đưa ra thánh chỉ tứ hôn. Đối tượng không ai khác chính là Binh Bộ Thị Lang Sở Hà Đông, con gái Sở Tuyết.
Nếu Hoàng Thượng đã có ý như thế cũng đành, nhưng mà Sở Hà Đông lại vội vội vàng vàng đem nữ nhi tới gặp hắn, trực tiếp nói với bệ hạ, hai ngày nữa Sở Tuyết kia sẽ tới phủ, cùng với Thẩm Ảm giao lưu tình cảm.
Thánh chỉ đã hạ, Thẩm Ảm không thể làm trái.
Hắn chỉ hận không thể một chưởng giết chết con cáo già Sở Hà Đông kia.
Cái gọi là tới giao lưu tình cảm chỉ là cái cớ, không chừng sau lưng có điều gì đó, mong cho hắn sống không được yên ổn.
Điều làm cho Thẩm Ảm lo lắng, chính là Sở Hà Đông và Đinh Hoà Tỉnh đều có ý nghĩ này, lập tức tìm cách đem Sở Tuyết đưa lên giường hắn, làm hắn mắc mưu, nhưng như thế nào mới là phải?
"Tướng quân, ngài cũng đừng nghĩ nhiều, Thẩm cô nương bề ngoài là cháu gái bên ngoại của ngài, chỉ sợ Sở Tuyết lôi kéo Thẩm tiểu thư làm quen còn không kịp. Ngài đừng để lộ chân tướng liền có thể." Lâm Nguyên nói.
Thẩm Ảm chỉ cần hảo hảo kìm nén nữa thân dưới của mình, đừng để cho toàn bộ Thẩm Phủ đều nghe được động tĩnh của bọn họ, hẳn là không có gì đáng ngại.
Nhưng muốn Thẩm Ảm cấm dục, nói dễ nhưng làm thì quá khó.
Bốn nam hán tử ngồi vây quanh, nhưng bàn luận là làm sao để hai nữ tử có thể hoà bình sống chung, cùng với cách làm sao để bảo hộ một nữ tử được an toàn, nhân tiện còn muốn cho dục vọng của Thẩm Ảm có thể thỏa mãn...
Thẩm Quân tay chân nhanh lẹ đã tới được Tây Khoá Viện, ra vẻ thần bí hướng vào một góc tối mà đi, khẽ meo mẽo tới gần cánh cửa.
Nàng biết được so với võ công của Thẩm Ảm, hắn chắc chắn nhận biết được nàng đang tới gần, nhưng mà Thẩm Ảm một lòng tập trung vào cuộc đối thoại, không có nửa điểm phát hiện Thẩm Quân tới, đến nỗi nàng nghe hết toàn bộ "đại sự" của bọn họ.
Trần Hồ nói một câu: "Trước mắt cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Sở Tuyết kia hai ngày nữa là tới đây, nàng ở Tây Viện. Lâm Nguyên cũng ở đây, nếu nàng có đi loạn cũng có thể dễ dàng phát hiện. Chúng ta âm thầm phái người theo giám thị, sẽ không làm thêm cái gì nhiễu loạn. Chỉ hy vọng Thẩm tiểu thư không nên để ý, dù sao tướng quân ngài một tháng nữa cũng đại hôn. Đến lúc đó, toàn bộ Thẩm Phủ đều giăng đèn kết hoa, giấu cũng không giấu được nữa. Tướng quân, ta nghĩ ngài vẫn nên nói qua với Thẩm tiểu thư một tiếng."
Một tháng sau đại hôn?
Thẩm Quân nghe xong lời này, tức khắc giống như bi đánh một đòn đau đớn, việc này có phần tới sớm hơn nàng dự kiến.
Lúc đầu nàng nghĩ nghe xong tin này có thể sẽ khó chịu một hồi, nhưng giờ đây lại phẫn nộ đến không thở nổi.
Tưởng tượng đến cảnh bên cạnh Thẩm Quân sẽ có một nữ tử khác, cùng hắn nói chuyện vui vẻ, cùng hắn ân ái triền miên.
Hình ảnh kia làm Thẩm Quân hận không thể biến mất để khỏi ghen ghét, hận không thể giết chết nữ tử kia.
Nhưng điều làm nàng lo lắng nhất chính là, đêm động phòng hoa chúc của hắn, cũng chính là ngày chết của Thẩm Ảm.