"Kêu cái gì...Em kỳ thật thích muốn chết đúng không? Phía dưới cắn tới khẩn như vậy, thiếu chút nữa kẹp chết anh. Tiểu dâm đãng...Tiểu yêu tinh...Ân, tiếp tục kẹp...Xem anh làm thế nào thao chết em..."
Đái Luật Mậu giống như chỗ kỳ quái nào đó bị kích động, những lời nói dâm ngữ thô tục cứ liên tục vang lên, Thẩm Quân nghe tới đỏ tai hồng mặt, lại nhịn không được phụ họa hắn vài lời. Phải biết rằng, Đái Luật Mậu là người chưa có bất luận thứ gì có thể làm hắn mất khống chế, hôm nay Thẩm Quân được hưởng thụ đãi ngộ này, là Thẩm Quân độc nhất vô nhị.
Thẩm Quân ngày thường cũng ngụy trang mình thành cao lãnh thanh tao, nhưng bị hắn trêu chọc một hồi, cả người liền phát lãng, Đái Luật Mậu càng nói càng hăng hái, dẩu mông lên bị hắn thao, dương v*t đĩnh vào cái bụng nhỏ, dễ dàng đâm vào bên trong, chỗ sâu nhất, làm cô sướng tới tinh thần nhộn nhạo.
"Dâm đãng."
Đái Luật Mậu không biết xấu hổ, động tác dục hỏa tăng vọt, hừng hực thiêu đốt: "Bang!" một tiếng, bàn tay to đánh vào lên cái mông đào mật của cô, lưu lại một vết hồng lớn.
Thẩm Quân kêu: "A a", đau đớn cộng với khoái cảm, cô hờn dỗi: "Muốn nữa....A Luật...Em tới...."
Cổ khí này làm Đái Luật Mậu sướng phát điên, hai mắt đỏ đậm, thật mạnh đâm vào trong: "Con mẹ nó dâm đãng!"
Nói xong, lại đánh một phát lên mông cô, khi thì vuốt ve, khi thì đánh, cánh mông trắng nõn trở nên đỏ bừng, hồng thấu như quả đào, Đái Luật Mậu chỉ hận không thể hái xuống ăn vô bụng.
Sớm biết rằng hai người hợp phách như vậy, mấy năm nay hắn nên làm cô từ sớm, không quản Bạch Liên Họa gì đó nữa.
Đái Luật Mậu than thở trong lòng, cũng may bình thường cô đều mang cái kính dày, chỉ có thể để hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, nếu không chừng lại dùng nó đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cả người cô run rẩy không ngừng, hai chân nhũn ra, đôi mắt luyến tiếc rời khỏi cái gương trước mặt, nóng rát nhìn chằm chằm người điên không kìm chế được Đái Luật Mậu. Hắn cả ngũ quan tuấn mỹ vô cùng, hô hấp thô nặng, vân da hiện rõ lên dáng người cường tráng làm cô mê muội, đương nhiên, cô thích nhất vẫn là côn th*t to lớn tô ngạnh kia.
Cảm tạ trời đất Bạch Liên Họa có mắt không tròng, không biết nhìn hàng, nếu không làm sao cô nhặt được một bảo bối lớn như vậy.
Hai người mỗi lần làm tình đều cuồng phong hung mãnh, Đái Luật Mậu bắn tinh xong, lại dùng tay cô sờ soạng dương v*t của mình mấy lần, nó lại cương lên, lần này, Thẩm Quân cuối cùng cũng hiểu rõ cái gương trước mặt có tác dụng gì, hắn bế cô lên, trực tiếp đè cô lên gương, dũng mãnh thao cô.
Thẩm Quân quỳ gối trên mặt bàn, mặt kiếng lạnh lẽo gợi lại ý trí cuối cùng, đầu v* bị hắn đè hẳn lên gương, lạnh như băng, hắn kiềm hai tay cô sau lưng, điên cuồng trừu động, làm cô hoàn toàn trầm luân, nửa người sống trong nhục dục.
dương v*t to lớn ở trong âm đ*o cô thô lỗ thọc vào rút ra, giống như cái máy không biết mệt mỏi, mỗi lần ra vào lại chảy thêm một đống dâm dịch làm ướt cả mặt bàn, mà hiển nhiên, hắn là cố ý đem cái chất lỏng này mở rộng diện tích.
"A! Thoải mái...Sướng quá....A Luật....dương v*t anh đâm em thoải mái quá....Ha...Ha....Ân...."
Thẩm Quân hai mắt chưa sương mù, cả mặt đều hồng, môi đỏ hé mở, thỉnh thoảng nói ra tiếng lòng và lời yêu, thân hình trắng nõn giờ đây trở nên hồng rực, trên người còn có vết xanh tím bí ẩn, đặc biệt là cánh mông mê người, trên đó lưu đầy năm ngón tay nóng rát.
Đái Luật Mậu mỗi lần cùng Thẩm Quân làm tình đều có một ý tưởng, chính là hắn mong giải quyết Bạch Liên Họa cho sớm, sau đó đem Thẩm Quân đi Mạc Tây Đô, bao hạ cả trang viên, thao cô ba ngày ba đêm, thẳng đến khi hắn bắn không ra nữa mới thôi.
Thẩm Quân ngoài dự đoán, dục vọng độc chiếm của hắn lại bay nhanh bạo trướng tới vậy, hiện tại chỉ cần một người nam nhân xuất hiện gần Thẩm Quân, hắn liền nhịn không được hoài nghi, nam nhân kia có phải đối với Thẩm Quân có mưu đồ gây rối hay không.
"Tiểu dâm đãng, em là của anh."
Đái Luật Mậu cường ngạnh nói xong, thở hổn hển, trên trán có đầy mồ hôi, lôi kéo tay cô, banh thẳng thân thể, gầm nhẹ, mạnh mẽ va chạm thêm vài cái, đè nặng Thẩm Quân lên gương, bắn ra tinh dịch.
"A a...Không được..." Thẩm Quân cao trào, thân mình co rút, dự vị tiêu tán nhịn không được thoát ra, không xương không cốt rúc hẳn vào người hắn.
Trong lúc hai người bọn họ đang thỏa mãn yêu nhau, triền miên không dứt, Lữ Xá Tiêu cũng vì yêu mà trở nên điên khùng, làm ra những hành động kinh người.
Thẩm Quân cho rằng mình luôn luôn đánh giá rất cao Lữ Xá Tiêu, cũng đánh giá quá thấp tình yêu của cô ta và Giải Bàn Hạ. Thẳng tới ngày hôm sau, cô mới phát hiện, cô gái này so với tưởng tượng của cô còn điên cuồng hơn gấp trăm ngàn lần.
Lữ Xá Tiêu là ví dụ tốt nhất, chính là vì yêu mà cuồng điên.