Bên này, Thẩm Quân và Đái Luật Mậu đã là củi khô đang bốc lửa lớn.
Còn Bạch Liên Họa thì cứ hoài nghi trong lòng, cả ngày nhìn Thẩm Quân không biết nên tin tưởng hay ngờ vực.
Cuối cùng, Bạch Liên Họa nhờ người điều tra một chút, xem Thẩm Quân dạo gần đây đang làm những gì, gặp gỡ những ai, sau đó liền bắt gặp được cảnh Thẩm Quân hẹn Lữ Xá Tiêu ra ngoài.
Không biết sau này Lữ Xá Tiêu sẽ làm ra điều gì làm cô nhọc lòng nữa hay không.
"Chẳng lẽ, Lữ Xá Tiêu muốn Thẩm Quân nhường Đái Luật Mậu cho cô ta? Sau đó quang minh chính đại ở trước mặt mình diễu võ dương oai."
Bạch Liên Họa suy nghĩ đến thẩn thờ, tự lẩm bẩm một mình, dạo gần đây có vài việc vượt qua khỏi tầm với của cô. Tựa như có một tiết mục xuất sắc sắp diễn ra vậy.
Tốt nhất, Bạch Liên Họa cô nên đánh một đòn phủ đầu.
##
Từ sau khi xuống xe đi vào khu ký túc xá, một quá trình bước đầu cũng xem như thuận lợi thông qua.
Thẩm Quân cả người vui vẻ không thôi, tuy là dọc đường đi không ai nói với ai câu nào. Nhưng mà có vài chuyện không cần nói cũng biết, chắc chắn Đái thiếu tướng củi khô đang bị thiêu cháy rồi. Thẩm Quân đột nhiên nhớ tới một sjw kiện, làm cô không thể nào buông lỏng mà tận hưởng nữa, đành phải tạm thời dừng lại cái việc không an phận sắp diễn ra.
Đái Luật Mậu nhìn chằm chằm Thẩm Quân, nhìn đến nỗi cô cả người tê dại. Hắn cởi áo khoác, thấy Thẩm Quân không nói lời nào, đành hỏi: "Em sao vậy?"
Thẩm Quân quay đầu nhìn hắn, từ đầu đến chân có phần quyến luyến, hơi mỉm cười: "Em nhớ có việc phải làm, anh đợi một chút."
"Có việc gấp thì cứ làm đi, anh tắm trước." Vốn là diều đã lên dây không thể thu hồi, nhưng mà Đái Luật Mậu cũng không muốn bản thân nhìn quá gấp gáp, dùng cường đại ức chế áp lực xuống, không thì sẽ mất mặt.
Thẩm Quân nhìn hắn hơi mất tự nhiên, trong lòng hơi áy náy: "Được, em sẽ nhanh hoàn thành."
Đái Luật Mậu vào phòng tắm, Thẩm Quân lập tức gọi điện cho Lữ Xá Tiêu.
Ước chừng cô ta cũng đang nghĩ tới mình, mà rất nhanh đã bắt điện thoại.
"Xá Xá, mình có việc muốn nói với cậu."
"Chuyện gì? Nghe giọng cậu hơi gấp gáp."
Thẩm Quân đi đến bên cửa sổ, gió nhẹ quất vào mặt, ngữ khí vững vàng: "Nếu...Ngày hôm nay...Không...Mấy ngày nữa Liên Họa sẽ mời cậu tới khách sạn Thiên hải...Cậu...Tuyệt đối không được đi...Nếu lỡ như đã đáp ứng rồi...Cũng không nên đi một mình..."
Sự tình liên quan tới Bạch Liên Họa, Lữ Xá Tiêu đương nhiên coi trọng, nghe lời Thẩm Quân, cô cũng cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề.
"Nếu như...Mình đi thì thế nào?" Cô phát hiện âm thanh của bản thân không tự giác mà run rẩy, cũng không biết từ khi nào mình lại biến thành thỏ đế, nhìn Bạch Liên Họa một thân quyền thế, có thể dễ dàng mà giết chết cô.
Thẩm Quân nhìn ra xa, ngữ khí có phần khiến người ta không lạnh mà run: "Có khả năng...Đi rồi không về nữa."
Bên kia điện thoại im lặng một hồi, Lữ Xá Tiêu trả lời: "Được, mình biết rồi."
Cúp điện thoại, Thẩm Quân nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn tâm tình, nhưng mà không tự giác mà nhớ tới hình ảnh tử vong đầy thê thảm của Đái Luật Mậu.
Mấy ngày nữa sẽ diễn ra Kiến Quân Tiết, một ngày mà quân nhân khắp cả nước vô cùng coi trọng, bản thân Đái Luật Mậu cũng vậy, nhưng mà kiếp trước, Đái Luật Mậu chết đi, lại chết sau một cuộc vui đùa tình ái, Đái Gia ảnh hưởng rất nhiều, quân đội trong quốc gia thế lực suy giảm hầu như tất cả, bản thân những người ở lại cũng bị Diệp Thị chèn ép.
Trong lúc nhất thời, cây đổ thì bầy khỉ tan, Đái Gia từng phồn vinh hưng thịnh lại bị sập đổ hoàn toàn.
Mà Đái Luật Mậu một đời anh minh, bây giờ lại bị thế gian khinh thường phỉ nhổ, càng bị một số người trong Đái Gia căm hận vô cùng, trở thành một sự sỉ nhục lớn của gia tộc. Nghĩ đến đây, cả người Thẩm Quân đau đớn vô cùng.
Nếu như Đái Luật Mậu vẫn một thân một mình, sợ là hắn cũng sẽ giống như nguyên bản cốt truyện.
Mấy ngày nay ra sức củng cố Bạch Liên Họa, có thể cô ta tạm thời không trả thù Đái Luật Mậu nữa, cũng sẽ không xem hắn là đối tượng trút giận. Nhưng mà Lữ Xá Tiêu thì, cô ta lại trở thành vật hi sinh tốt nhất. Bởi vì cô ta biết quá nhiều bí mật tai họa ngầm của Bạch Liên Họa, đương nhiên không thể sống sót, phải diệt trừ cho sảng khoái.
Nội tâm bất an, Thẩm Quân không có thời gian thưởng thức Đái Luật Mậu, nhanh chóng đi vào phòng ngủ, đi tới bên cạnh nhà tắm, đúng như dự kiến là hắn không có khóa trái cửa, cô không gõ đã trực tiếp đi vào, Đái Luật Mậu bên trong hơi kinh ngạc một chút.
"A Luật..."
Cô rất ít mất đi thứ gì, cũng ít khi sợ hãi khôn cùng, người nam nhân trước mặt làm cô không thể bình tĩnh nổi.
Cô không nghĩ được nhiều, tiến tới ôm chầm lấy hắn, quần áo bị dòng nước xối ướt, áo sơ mi màu trắng trở nên trong suốt dính người, bại lộ ra bên ngoài hình ảnh thân thể hấp dẫn, bộ ngực no đủ như ẩn như hiện, phập phồng trước mắt.
Tình cảnh này quá kích thích hắn, cũng kích thích cả bản thân cô.
Cả người Đái Luật Mậu hơi tỏa sáng dưới dòng nước, vân dã hiện lên rõ ràng, ẩn chứa một sức mạnh chưa bùng nổ, thân thể cao gầy tinh tráng, khuôn mặt anh tuấn, cả người đều hấp dẫn.
Cô câu lấy cổ hắn, nhón chân lên hôn hắn, cũng không quan tâm dòng nước chảy xiết, tùy ý để dòng nước cọ rửa, môi răng hai người giao hòa với nhau, hút đến hết nước trong miệng.
Đái Luật Mậu bình thường chiếm chủ đạo, nhưng hôm nay Thẩm Quân lại ra sức làm hắn vui sướng không thôi, có thể hiểu là cô rất muốn hắn, cũng giống như hắn, cảm giác này không sai biệt lắm.
Đái Luật Mậu ra sức hôn, đồng thời ôm lấy Thẩm Quân lùi về sau, thẳng đến khi cả người Thẩm Quân chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau, hắn lấy tay mân mê đôi nhũ thịt cao vút của cô, mang theo nịt ngực lại càng quyến rũ, áo sơ mi trắng lại càng làm hắn thêm hứng thú, hắn vươn tay xé rách nịt ngực, nắm chặt lấy đôi nhũ một cách trần trụi.
Đầu lưỡi hai người tách ra, thở hồng hộc, cộng thêm tiếng nước, động tác tay của hắn càng nhanh, thêm bầu ngực trong tay kia muốn làm thế nào cũng không làm đủ.
Hắn áp trán mình vào trán Thẩm Quân, hỏi: "Hôm nay làm sao vậy? Sao gấp gáp như vậy." Trời mới biết hắn dùng bao nhiêu sức lực mới khiến bản thân bình tĩnh một chút.
"Không có gì, chỉ là muốn anh." Thẩm Quân trả lời thẳng, đôi khi lại dùng môi vuốt ve cánh môi hắn,
Yết hầu khẽ động, Đái Luật Mậu bế Thẩm Quân lên, hôn thật mạnh, đem nước tắm tắt đi, thuận tay cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người vướng bận, sau đó duy trì tư thế triền miên mà đi vào phòng ngủ.
Cô giống như thiên nga, cả người trắng tinh, mỗi lần hắn hôn xuống sẽ tạo lại một vết sưng đỏ dài, cô thậm chí cảm giác cả người như bị hắn hút sạch máu, cũng muốn dâng hiến toàn bộ cơ thể cho người đàn ông trước mặt.
Cái dấu vết đỏ này, chính là một cái cảnh cáo, cũng là một dạng biểu thị công khai.
Trì Hoàn Vũ hay linh tinh gì đó bên ngoài, dám nhìn người của hắn như hổ rình mồi, tất cả đều cút đi hết.
Lúc Đái Luật Mậu định thả Thẩm Quân xuống giường, cô nói: "Chăn sẽ ướt."
côn th*t thô dài đang chờ vận động, đã chạm vào cánh môi, nguy hiểm ma sát: "Vậy em nói xem làm sao bây giờ?"
Thẩm Quân không thành thật vuốt ve đôi tay hắn, phong tình vạn chủng ủng hộ động tác ma sát vừa rồi, hôn lên hầu kết hắn, cuối cùng dừng lại ở vành tai, thổi một luồng khí: "Đứng làm em."
Đái Luật Mậu đè nén âm thanh khàn đục, cười nói: "Tuân lệnh, trưởng quan."