Sắc giới

Chương 33




Đợi cho tất cả bình tĩnh trở lại, chúng ta nhìn lẫn nhau, thở gấp, quần áo lộn xộn, đũng quần đã ướt sũng, thật là chật vật bất kham, không tự giác mà cả hai cùng cười rộ lên.

“Hai người chúng ta, giống y như hồi vẫn còn là một tiểu tử, hồi ấy da mặt còn mỏng, ôm nhau đứng cùng một chỗ, chưa kịp làm cái gì cũng đã xong rồi.” Hồi tưởng lại khi xưa lúc vẫn còn ở chung với nhau, cầm tay cầm chân, cũng chỉ có hôn môi và ôm, chẳng ai dám động thủ trước. Càng nghĩ càng cười không dừng được.

“Ngươi ấy nha, sau cái chuyện kia không còn cam đảm đi tìm cái chết thì suốt ngày luẩn quẩn theo ta, thật đáng yêu. Nhưng mà đi theo ta lại chỉ toàn đi học cái xấu, cứ có cơ hội lại ra tay động thủ trước.” Cận nhéo cái mũi của ta.”Đúng là càng lớn càng vô pháp vô thiên.”

“Cái gì chứ? Không phải khi đó ngươi cũng rất thích bị ta trêu chọc sao?” Ta xoay người, ngồi trên người hắn, đấm vào ngực hắn bất bình.

“Ngươi nói đúng lắm a. Lúc đó chính ra là ai đã dùng mê hương mới có cơ hội đè ta xuống dưới vậy?” Cận một chiêu đã đem ta đặt xuống dưới.”Luận khí lực, ngươi đòi hơn ta sao?”

“Cái này mà cần phải luận khí lực sao? Hồi ấy kỹ thuật trên giường của ngươi chán chết, nhẹ nhàng nhất cũng không khiêu khích được, ta có khi dễ ngươi đâu! Dùng mê hương chẳng qua là giúp cho ngươi tăng thêm tình thú, ngươi hiểu chưa? Mà ngươi cũng đã rất hưởng thụ còn gì.” Ta cười hì hì, nhẹ nhàng chọc mấy chỗ nhạy cảm của hắn, làm cho hắn lại mềm nhũn, bị ta lật trở lại. Ta ngồi trên người hắn, cao cao tại thượng đắc ý nhìn.

“Nếu như có người nào đó mà làm chưa được một nửa đã kêu mệt quá với mỏi thắt lưng thì đừng có trách ta vùng lên hưởng thụ nhé.” Cận cười hắc hắc.”Phong, ngươi đừng có trách là ta không cho ngươi cơ hội, mọi lần ta cho ngươi tha hồ làm loạn, lần nào ngươi cũng vô pháp làm cho ta thỏa mãn, thế nên ta luôn coi-như-là…..Nhường cho ngươi một cái công đạo đi.” Hai tay hắn lại nhanh chóng ôm ta sát vào lòng.”Tiểu ngốc tử. Ngươi cho rằng về điểm này, ngươi có thể ngăn nổi ta sao? Chẳng có cái gì mà ngươi chưa từng bảo Phiên dạy cho, da mặt dày lắm rồi. Mỗi lần làm sai là lại muốn ta tự động bỏ qua sao?”

“Có sao? Thật thế à? Sao ta lại không nhớ rõ vậy nhỉ? Từ trước tới nay ngươi luôn luôn cố gắng nhưng chẳng bao giờ hài lòng! Ta hảo thương tâm nha. Liệu có phải vì Lôi Táp, cả Tam hoàng tử, cả cái người thị vệ to lớn ấy, có phải là ngươi theo bọn họ tốt hơn nên đã ghét bỏ ta rồi đúng không?” Ta căm giận cúi xuống cắn một cái lên cổ hắn, nghe hắn kêu đau mà thỏa mãn, chắc chắc vết kia sẽ còn lưu lại lâu lâu.

“Ai, nếu không phải là do ngươi thân thể còn chưa khỏe, ta thật muốn hảo hảo giáo huấn ngươi làm cho ngày mai không bước xuống được khỏi giường nữa. Cái tên tiểu ngốc tử này, ăn nói bậy bạ. Chuyện ta cùng với Lôi Táp ngươi không phải biết, lúc này còn tính toán cái gì nữa? Ta còn muốn tìm ngươi tính sổ một chuyện đây. Nghe nói khi ngươi ở trong Hàn phủ đã cùng với Hàn Huyền Dịch gắn bó nhau như keo sơn, ngươi nói đi, ngươi có thích hắn không?”

“Thích chứ.” Cảm giác được Cận thoáng cái đã chùng xuống, ta hài lòng hôn hắn một cái.”Có một chút. Bởi vì hắn nói hắn sẽ giúp ta trông chừng ngươi không để ngươi có việc gì. Cận, ta nói cho ngươi biết, ta thế này nhưng cũng đi tìm rất nhiều người trông chừng cho ngươi, ngươi cũng đừng nên làm thê tử đi ngoại tình chứ, kiếp này chỉ được thương yêu có một mình ta thôi. Nếu như kiếp sau, kiếp sau nữa ngươi còn muốn cùng ta ở chung một chỗ, ta cũng sẽ đáp ứng với ngươi.”

“Ngươi nếu như biết nhớ tới ta, đã luôn lưu tình dành cho ta rồi, bản tướng quân cũng hứa sẽ ôn nhu với ngươi. Thế nhưng ngươi có bản lĩnh câu dẫn hết người này tới người khác. Sau này ta sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi, không mua kẹo đường cho ngươi, không mua mứt quả cho ngươi nữa. Nếu như ngươi còn tiếp tục thấy mỹ nhân trong thiên hạ là chảy nước miếng, ta sẽ mang ngươi vào nơi thâm sơn cùng cốc, chỉ có thể nhìn ta, ăn tươi nuốt sống ngươi thì thôi.”

“Tốt thôi. Thích thì có thể đi ngay. Hai người chúng ta chỉ cần là ở chung một chỗ thì sẽ không bao giờ muộn. Cận………….Nhưng ta sợ…..” Ta thực sự sợ hãi, lui vào trong lòng hắn. Ta biết tình cảm hắn dành cho ta chẳng nhiều ít hơn ta dành cho hắn, thế nhưng ta vẫn luôn có thói quen ỷ lại vào hắn.

“Đừng sợ. Có ta ở đây. Ta sẽ không để cho bọn họ làm tổn thương ngươi, ta trước nay không hề tin phật, thế nhưng khi ngươi rời khỏi Túy Phong lâu, ta liền tới Âm Vân tự, cầu xin phật tổ phù hộ cho ngươi, ta muốn hoàn thành ước nguyện, ta nhất định phải làm được. Phong, tin tưởng ta.” Hắn ôm tay ta vào lòng chặt hơn.”Ta vốn chỉ có hai bàn tay trắng, có mình ngươi thôi. Ta quyết tâm không buông tay.”

“Thế nhưng, ta biết ngươi muốn………….” Báo Thù, hai chữ này ta không dám nói ra khỏi miệng. Cận, ngươi muốn giết Hoàng đế, chứ không phải những tên phàm phu tục tử trong triều, thế nhưng, ta không dám tưởng tượng cái ngày ấy sẽ thành như thế nào.

“Đúng thế. Từ nhỏ tới lớn ta vẫn nuôi mong ước báo thù, nhìn thân nhân của mình từng người một bị chết thảm, từng có lúc sợ hãi tới mức không dám ngủ, cứ nhắm mặt lại thấy toàn oan hồn đầy máu, có đang ngủ cũng bị chính tiếng thét chói tai của mình làm cho tỉnh giấc. Trốn chui lủi đã rất nhiều năm, lúc nào cũng chỉ muốn ở trong bóng tối, sợ ánh sáng, sợ ánh sáng giống như ngọn lửa hỏa thiêu bám lấy ta không dời…………….”

“Tay ngươi ướt sũng mồ hôi rồi, ngươi sợ sao? Phong, đây là ta lần đầu tiên ta nói cho ngươi chuyện của ta, ta bây giờ ổn định rồi, không còn sợ hãi như trước nữa………..Ta không muốn ngươi lo lắng sợ hãi, cũng không cầu ngươi phải hiểu chuyện của ta…………Tướng bá theo ta trốn chạy bốn năm, sau đó thì hắn chết, ta một mình lang thang lưu lạc, sau này bị bắt vào Túy Phong lâu, hiện tại dùng cái tên này…………….Vốn sống đã luôn khổ cực, vậy mà chỉ có ngươi lại đến trong cuộc đời ta, mỗi ngày đều quấn quít lấy ta...... Ban đầu nghĩ ngươi rất đáng ghét, càng sợ ngươi sẽ tìm cách hại ta…………Thế nhưng suốt một thời gian dài, ngươi toàn trêu cợt ta, khi dễ ta, quan tâm ta, cổ vũ ta, khiến cho ta mở lòng mình hơn………….Càng lớn lên càng biết rõ, không thể ly khai ngươi được nữa rồi. Những ngày ở tại Túy Phong lâu với ta là cực kì hành phúc. Ta sinh ra đã không có phụ mẫu, Đường thúc thu nhận ta, nuôi ta, thế nhưng thế vẫn chưa đủ, tộc nhân với ta luôn dè bỉu khinh rẻ, chỉ có ngươi, toàn tâm toàn ý bảo vệ ta…………Những ngày có ngươi bên cạnh là ngày hạnh phúc của ta………….Xa nhau một năm, ta đã nghĩ rất nhiều. Nếu như ta báo thù đại giới mà lại mất đi ngươi, thì tất cả cũng không còn có ý nghĩa nữa. Còn nếu buông tha tất cả mà có thể đổi lại ngươi về bên cạnh ta, ta đây cái gì cũng không cần.”

“Cận………..” Ta ôm chầm lấy cổ hắn, bất luận thế nào nước mắt cũng không ngừng lại được.”Cận, đừng nói nữa. Ta minh bạch, ta tin ngươi, chúng ta sau này sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ……….”

“Chúng ta sau này nhất định có cơ hội ở bên nhau……………Phong, ta sẽ nỗ lực, trở thành có quyền lục trong tay, có thể bảo hộ ngươi, không cho người khác khi dễ ngươi………….Ta rồi sẽ dẫn ngươi cao chạy xa bay, đến một nơi mà không ai có thể nhận ra chúng ta để sinh sống. Ngươi có thể mở một y quán, hành nghề cứu người, ta đi đầu đường vẽ tranh bán chữ. Chúng ta sẽ mua một mảnh đất nhỏ, đằng trước đằng sau sẽ trồng thảo dược, trồng một cây phong, tới trời thu, là đỏ rụng xuống phủ kín cả đình viện, thật là đẹp đúng không?”

“Còn cả thùy trúc với hoa mai vàng…….. Ngươi thích nhất là uống trà ống trúc, bọn họ ai đoạt được thiên hạ ta cũng không quan tâm. Nếu không phải sợ Lôi Táp truy sát, ta đã sớm đem ngươi rời khỏi đây………….Hoàng thượng, các hoàng tử, rồi Lôi táp, vốn không có hảo ý với ngươi………..Phong, ta xin lỗi, ta thực vô dụng, ngày đó rời đi để ngươi ở lại một mình trong cung……………Ta sợ lắm……………..Sợ rằng sẽ mất ngươi. Ta thực sự là vô dụng mà…………….”

“Không sao nữa rồi, Cận, đều đã qua cả rồi.” Cận từ nhỏ đã luôn kiên cường, chưa bao giờ ta thấy hắn mềm yếu, hiện tại lại giống như một hài tử không ngừng nức nở, khóc rất nhiều, giống như một con dao, đâm vào long ta rất đau. “Đừng lo nữa, ta vẫn còn có khả năng tự bảo vệ chính mình. Thứ bùa hộ mệnh ngươi đưa ta rất linh thiêng, Hoàng đế hiện nay rất sủng ái ta, ta không sao đâu. Cận, đừng khóc………..Từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy ngươi khóc, Cái này phải làm sao đây, thực sự……….”

Cận lần đầu tiên rơi lệ trước mắt ta, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi vào lòng bàn tay ta, nhiệt độ ấm áp này lan ra toàn thân. Hắn từ nhỏ vẫn luôn áp chế tình cảm của chính mình, dù có ta bên cạnh nhưng không bao giờ nói ra nỗi khổ tâm trong lòng, là một đứa trẻ thật khác biệt. Chúng ta chưa bao giờ cảm thấy tâm tư lại gần nhau đến thế:” Cận, ta rất vui. Ngươi rốt cục cũng giống người bình thường rồi, có khóc có cười, không uổng công ca ca từ nhỏ đã thương yêu ngươi. Nào, lại đây ta hôn một cái.”

“Tên hỗn đản này, ngươi không phải ca ca của ta…………..Đừng tưởng sinh trước ta có ba tháng mà được thể cưỡi trên đầu ta làm xằng làm bậy, chẳng qua khi ta còn bé mặc kệ cho ngươi khi dễ thôi.” Cận vẫn cứ rầu rĩ, còn khóc lóc nức nở, nhớ tới trước đây tâm nguyện lớn nhất một thời của ta là phải trêu cho hắn khóc, thế nên ta tranh thủ trêu chọc hắn. Hắn ngay lập tức đã phản ứng lại, lại còn tức giận như phát điên, xem ra……….Tâm nguyện của ta hoàn thành rồi.

“Ha ha ha,Cận, trông ngươi thật đáng yêu, lại đây nào, ta thương ngươi.” Đang giữ lấy hai má hắn hôn lên đó, Cận nhất định là rất xấu hổ, hai má đỏ bừng lên, trong bóng tối nhập nhem làm cho ta không nhìn rõ được nước mắt và khuôn mặt đỏ ửng của hắn, thật là tiếc chết đi được.”Ta muốn về nói cho Phiên quá, hắn với ta đố nhau lâu như vậy, làm sao cho ngươi phải biết khóc, quả này về Phiên chắc chắn tức điên lên ấy. Ta nhất định sẽ đòi lại công đạo những lần trước đây hắn khi dễ ta.”

“Ngươi dám sao! Ngươi cùng Phiên đánh đố từ bao giờ? ………..Mấy người cá cược chỉ vì muốn nhìn ta khóc sao?”

“Hắc hắc hắc, ai bảo ngươi lúc bé cứng đơ như khúc gỗ.”

“Không được nói cho hắn! Chuyện mất mặt thế này tuyệt đối không thể nói cho Phiên được, hắn nhất định sẽ cười chết ta. Phong, đáp ứng ta đi có được hay không? “Cận hạ giọng xuống mềm nhũn mà cầu xin ta làm cho ta càng thỏa mãn.

“Không được. Ta trước đây chỉ vì cái này mà bị hắn khi dễ nhiều như vậy, đây là cơ hội bao lâu mới vất vả có được. Cận, ngươi là người thương ta nhất, nhất định ngươi sẽ hiểu ta mà, phải không?” Bao nhiêu lâu trước không trêu ghẹo Cận được, ta bị Phiên khi dễ phát ức mà có làm gì lại được hắn ta đâu, thường hay học cách phản kích, nhưng phản thế nào được với Phiên cơ chứ, khó lắm mới có cơ hội tốt như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua.”Cận a! Ngươi chịu khó hi sinh cho ta một lần thôi, có được hay không?”

“……………Phong, không phải là do ta không muốn giúp ngươi. Ngươi nên biết Phiên có để ai bật lại hắn bao giờ đâu, ngươi lần này thắng được một lần, lần sau nếu nhược điểm lại rơi vào tay hắn, chẳng phải sẽ càng thảm hại hơn sao?”

Ngô. Hắn nói đúng a.

“Lôi Táp lần đầu mang ta đi gặp Tam thái tử, Tam thái tử muốn ta bồi hắn, thế nhưng hắn ở trên giường lại thích bạo lực, bị ta đá cho một cước văng xuống giường, Lôi Táp đành để Phiên đi thay ta tạ tội với hắn. Ta lúc đó rất hối hận, sợ Phiên sẽ giận chó đánh mèo mà xử ta, kết quả………..”

“Kết quả thế nào?” Cận nói lấp lửng, càng làm cho ta háo hức.

“Kết quả, sáng sớm hôm sau, Phiên thần thanh khí sảng ra từ trong phòng, mà Tam hoàng tử thì nằm trên giường một ngày một đêm………….Sau đó, trong bang phái của Lôi Táp không ai dám động chân động tay với hắn, thậm chí Phiên có chủ động gọi họ lên giường cũng không ai dám đáp ứng………”

“Trời……….Thật vậy sao?” Ta nuốt nuốt nước bọt, sợ đến chết khiếp.

“Phong, ta đã bao giờ lừa ngươi đâu! Ngươi nếu bị Phiên khi dễ, sẽ chỉ làm cho ta đau lòng hơn thôi. Thế nên ta tuyệt đối chưa bao giờ nói với hắn ngươi tính chọc hắn sau lưng đó thôi.”

“Cận, ngươi thật tốt với ta.”

“Ngươi minh bạch là tốt rồi. Ta thương ngươi như thế, không giống ngươi toàn đi khi dễ ta. Bất quá ta là người không tính toán lặt lặt thiệt hơn. Phong, ngươi cũng biết tính Phiên rất hiếu thắng, nếu cho hắn biết ngươi thắng được hắn, chỉ sợ là ngươi chẳng yên ổn mà vui sướng được, chứ kì thật mặt mũi ta cũng không phải quan trọng, chủ yếu Phiên cũng chẳng phải người ngoài. Ta lo ngươi bị hắn chọc thôi.”

“Cận, ngươi đúng là đại nhân rộng lượng, tha thứ cho ta lần này đi. Ta sau này cũng không dám nữa. Ta sau này sẽ tuyệt đối nghe lời ngươi.” Vì cái gì mà ta bị Cận ép tới mức muốn trêu hắn cũng không được? Đúng là số ta thương tâm quá mà, ô ô…………….