Sắc giới

Chương 32




Đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Thình lình có một bàn tay đặt lên vai ta, làm cho ta giật mình. Đầu óc đang mông lung đi vào cõi thần tiên bị làm cho tỉnh táo lại:” Hoàng thượng, ngài đã trở về. Có mệt hay không? Thần đi pha trà cho ngài thưởng thức nhé.”

Ta định đứng lên, lại bị hắn quay người lại:” Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của Trẫm. Ngươi một mình đứng đờ đẫn cạnh cửa sổ, là đang suy nghĩ cái gì trong đầu?”

“Có nghĩ cái gì đâu.” Ta cúi đầu cười, ta nào có thể nói cho ngươi biết rằng ta đang toán tính cho cả hoàng tộc này ăn thuốc độc chết hết đi để ta có lại tự do trước đây chứ?

“Nghe nói có Cảnh Nguyệt cùng Cảnh Trân tới thăm ngươi, lại còn ở chung trong phòng mật đàm một lúc lâu……………Ngươi từ khi nào lại có quan hệ thân thiết với nữ nhi của trẫm như vậy?” Thứ ngữ khí hời hợi như thế này luôn làm cho ta có cảm giác sợ hãi.”Hai vị công chúa chỉ tới thăm thần, tùy tiện hàn huyên vài câu, giúp cho ta bớt buồn thôi. Nguyệt công chúa mang tới cho ta một loại tân dược mới, còn châm cứu cho ta nữa, hình như có hữu hiệu hơn trước. Tinh thần lúc này đã phấn chấn hơn nhiều.”

“Vậy sao?………..Mỗi câu sao ngươi lại phải cúi đầu mới nói được? Trẫm không nhìn thấy mặt ngươi, làm cho ta khó mà phân biệt được thật giả……………..Trẫm mệt chết đi được, đại thần phi tần …… tất cả đều trước mặt trẫm mà diễn trò, hiện tại đến cả ngươi cũng như vậy......”

“Hoàng thương, thế gian nào có ai là không biết diễn trò?? Thần cũng chỉ không muốn làm Hoàng thượng mất vui thôi.”

“Vậy ngươi nghĩ thế nào thì có khả năng làm vui lòng trẫm?” Hắn nâng mặt ta lên, nhìn thẳng vào mắt ta, vô cùng phẫn nộ, thất vọng, tĩnh mịch…………Rõ ràng là cười, làm cho ngươi hài lòng mà không dễ sao? Như ngươi mong muốn, ai ngươi cũng nắm rõ trong tay, khiến cho bao nhiêu kẻ khóc người cười, nhưng chính tâm tư trong lòng mình còn không hiểu rõ lấy nửa phần…………..

“Hoàng thượng, Ngài đuổi thần ra khỏi Càn Khôn cũng đi.” Ta thực sự là chán ghét cái cảnh ở đâu cũng bị giám sát thế này rồi.

” Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Gần vua như gần cọp, chỉ cần không như ý hắn, thiên tử gào lên như sấm sét tức giận. Thứ tức giận này, bất quá cũng chỉ là gáo thét trợn mắt, cộng thêm mấy thứ hình phạt tàn khốc mà phải coi như là ban ân, giống như lúc này, hắn giáng cho ta một cái tát cực mạnh.

“Cầu Hoàng thượng trừng phạt, đuổi ta ra khỏi Càn Khôn cung, nếu mà chưa hết giận, cứ thoải mái giết đi.” Ta cười nhẹ nhìn hắn.”Hoàng thượng nếu không tin tưởng ta, cần gì phải giữ ở bên người dưỡng hổ vi hoạn làm cái gì? Từng có thầy tướng số nói rằng ta vốn sinh ra đã là một cái đại họa. Không sai,, ta đích xác không phải người tốt, giết người phóng hỏa ta đây tất cả đều từng làm qua...... Hoàng thượng cũng không phải chưa từng nhìn thấy tay ta giết người, hà tất phải kinh ngạc...... Hiện tại toàn bộ trong ngoài triều đình lẫn hậu cung đều nói ta là thứ họa quốc yêu cơ, tất cả mọi người đều mong mỏi Hoàng thượng ban chết cho ta……………Ta mà chết rồi, Hoàng thượng vừa được lòng chúng phi tần lẫn đại thần trong triều, thế nào cũng được tung hô là Hoàng đế tài ba sáng suốt. Người cũng không cần phải lo lắng ta sau lưng ngài cấu kết với Lục hoàng tử bại hoại triều cương.”

“To gan!”

“Thần căn bản bất quá chỉ là một phế vật, dĩ sắc thị quân. Hôm nay, cái thân xác thối tha vô dụng này cũng sắp tới ngày tận của nó rồi, chỉ đi vài bước mà đã thở dốc hụt hơi, cũng vô pháp đem thân ra mà hầu hạ chủ nhân, mỗi ngày chỉ có thể lang thang vật vờ như hồn ma trong căn phòng này kéo dài hơi tàn chờ đợi tới giờ tận của nó, không người quan tâm để ý tới, buồn chán phát ức. Một phế vật như thế này Hoàng thượng còn giữ lại dùng vào việc gì chứ?”

“Ngươi………..Dám làm càn sao!” Hắn một chưởng ném ta lên bàn, làm cho mọi đồ đạc ấm chén bị rơi xuống đất vỡ tan tành, nô tài trong phòng ai ai cũng quỳ xuống không dám thở mạnh. Ta nghĩ mình cũng thực sự điên rồi, không hề sợ chết mà tiếp tục làm cho hắn điên lên:” Thỉnh Hoàng thượng lưu tình cho lúc đầu cũng đã có một đoạn tình cảm, hoàn thành tâm niệm này của tội thần.”

Hoàng đế tức giận phẩy tay áo bỏ đi, nô tài trong phòng cũng nhanh chóng chạy trốn sạch sẽ, chỉ còn thừa mỗi ta ngồi cười rất hài lòng.

“Ngươi còn cười được nữa? Hoàng thượng bẩy ngày nay không quay về Càn Khôn cung, hiện tại toàn bộ hoàng cung đều loan tin ngươi bị thất sủng, bao nhiêu kể đang tính kế chuẩn bị làm nhục ngươi kia kìa.”

“Phiên à! Sao ngươi lại không ngồi cười cùng với ta cơ chứ?” Ta thân thiết ôm lấy vai hắn.”Nhìn xem, đây là những bộ kinh thư mà ta chép lại đấy, chữ viết có đẹp không? Đã lâu rồi không viết, cổ tay mỏi nhừ rồi.”

“Ta đương nhiên minh bạch cái võ mèo của ngươi, ta trước đây truyền dạy cho ngươi công phu rất kỹ lưỡng mà………………….Hoàng thượng vì bảo hộ ngươi mà sẵn sàng chống lại người ngoài, bây giờ cứ ngồi thương tâm tiều tụy, nhưng đừng có làm mất mặt hắn quá. Còn nữa, đừng có mà ôm ta thân mật như thế, trong cung người làm tai mắt rất nhiều, không thiếu lời đồn đại ác ý đâu.”

“Như vậy không phải càng tốt sao? Cho Hoàng thượng cái cớ để quay về Càn Khôn cung tìm ta. Ngươi nói ta nên chuẩn bị pha trà ăn với điểm tâm nào đây? Hoàng thượng có vẻ rất thích hoa mai, bây giờ cũng tháng mười một rồi, vừa đúng lúc hoa mai nở, thật may.” Ở bên Hoàng đế dù ta chỉ là thế thân, nhưng cái công phu hiểu lòng người của ta cũng đâu có phải tầm thường, ta cá chắc hắn luyến tiếc “Nguyệt”, nhất định hắn sẽ phải tìm ta.

Quả nhiên đêm khuya ngày thứ hai, hắn đã trở về.

“Tội thần cung nghênh Hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Đang làm cái gì thế? Tại sao khuya rồi còn không ngủ.”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, tội thần đang sao chép kinh Phật, thành tâm sám hối.”

“...... Nghe nói ngươi mấy ngày nay chưa từng uống thuốc, cũng không cho ngự y chẩn bệnh, cơm cũng ăn rất ít......”

“Những thứ dược này cũng không trị hết được bệnh của tội thần, ăn hay uống gì bây giờ cũng chỉ lãng phí. Tội thần sợ rằng thời gian không nhiều lắm, cố gắng sao chép kinh phật vì Hoàng thượng cầu phúc, để đáp lại sự sủng ái của Hoàng thượng.”

“Không phải ngươi muốn ly khai khỏi trẫm sao? Làm mấy chuyện này………….để làm cái gì? Lòng của ngươi, là tâm tư của Nguyệt, cho tới bây giờ đều không đặt Trẫm vào trong………….. Đều muốn ly khai trẫm......”

“Tội thần ở bên cạnh Hoàng thượng không hề có tác dụng gì, chỉ có mang thêm rắc rối cho Hoàng thượng, làm cho danh dự của ngài bị hao tổn…………….. Thần, tội đáng chết vạn lần!” Ta gục hẳn trên mặt đất, cố sức dập đầu. Đau dã man, ta một bên tiếp tục diễn kịch, một bên đang suy tính trong đầu là có nên xuất tí huyết ra không cho nó kịch tính, gợi ít thương cảm của Hoàng thượng. Vừa may đúng lúc hắn động lòng, đỡ ta đứng dậy.

“Hoàng thượng......” Ta nghĩ cái trán mình chắc là thâm tím vào rồi, đau muốn chết, nước mắt lưng tròng lăn xuống từ viền mắt.” Hoàng thượng, ta thực sự không muốn ly khai ngài, thế nhưng bọn họ đều nói, đều nói...... Đến cả ngài cũng không cần ta...... Hiểu phong bạc mệnh, vô phúc hưởng thụ ân sủng của đế vương, chỉ cầu Hoàng thượng vất ta ra khỏi cung, quy vào cửa phật, vì ngài mà cầu phúc......”

“Đừng nói nữa, là lỗi của trẫm.” Hắn chăm chú ôm lấy ta..”Trẫm sợ, sợ ngươi cũng sẽ cùng những người đó như nhau, lợi dụng trẫm, vứt bỏ trẫm...... Đế vị chi tranh, quả thực luôn đáng sợ, tất cả Hoàng nhi đều mong cho Trẫm sớm tắt thở……………Ngươi đừng có hoảng sợ, hoàng cung này vỗn luôn như thế, luôn mang trong mình rất nhiều máu tanh……………Cái ngôi vị Hoàng đế này trẫm đã ngồi suốt hai mươi mốt năm, là kẻ vô tích sự……… Đăng vị chi sơ hùng tâm bừng bừng. Vào năm ấy………….Phạm vào sai lầm lớn………….lúc ta tỉnh ngộ, người ngoài đã lên nắm quyền, trẫm cũng vất vả cùng bọn họ tranh đấu, không ngại ngần giết hết không còn ai…………Trẫm giờ đã già rồi, rất muốn có người ở bên cạnh chia sẻ cùng với mình dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn.”

“Hoàng thượng, xin ngài đừng nói nữa. Hiểu Phong từ trước vốn dĩ không hiểu chuyện, làm cho ngài khó xử.” Ta bịt miệng hắn lại.” Hiểu Phong thực sự đáng chết vạn lần.”

“Được rồi, đừng khóc nữa. Lần sau cũng đừng có chọc cho trẫm tức giận lên nữa. Hảo hảo dưỡng bệnh, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, trẫm sẽ không cho người ngoài khi dễ ngươi.” Hoàng thượng ôm ta ngồi ở trên giường. Hắn đặt ta ngồi trước ngực, không ngừng ôm sát ta:” Hoàng thượng, ta nghe công chúa nói ……………..Những người đó nói rất khó nghe, ta chỉ là nhất thời tức giận không kiếm chế nổi…………Hiểu Phong hiên tại bệnh tật như vậy, cũng là điểm hạn chế chẳng đi đâu nổi……..Sợ hoàng thượng không còn cần ta nữa, không bằng………..không bằng…..”

“Đúng là một ngốc tử. Trẫm vốn trong lòng buồn bực, bị ngươi chọc cho càng thêm khó nhịu trong người. Ngươi nói xem, phải nghiêm phạt ngươi thế nào mới đáng đây?”

“Hoàng thượng, ngài lần này hạ thủ lưu tình với Hiểu Phong đi, nhẹ nhàng với ta thôi. Hiểu Phong sau này cũng không dám nữa.” Ta rúc vào lòng hắn, nũng nịu.” Cầu ngài đó, Ngài là thiên tử, đứng nên chấp nhặt với thảo dân, cầu ngài đó.”

“Không được. Trẫm lần này phải hảo hảo nghiêm phạt ngươi. Cái tên tiểu yêu tinh này, để cho ngươi từ sau không dám thế nữa.”

“Ha ha………….Buồn quá………………Ta không dám nữa mà, sau này cũng không dám nữa……..Hoàng………………thượng, ngài tha cho ta đi…………”

Một đêm mây mưa chi hoan là quá sức với cơ thể đang bệnh tật của ta, làm cho ta thấy thực vất vả, thế nhưng lại rất đáng giá. Ba ngày sau, Hoàng thượng viện cớ ta có công hộ giá nên phong ta thành Tiêu Dao Hầu. Ngẫm lại thì đúng là rất đúng lúc. Hiện tại ta bức thiết muốn gặp Cận, ta bây giờ quả thực băn khoăn không biết nên dựa vào ai, muốn đi hỏi hắn một chút. Muốn hắn khuyên xem ta phải làm như thế nào. Vì vậy ta mượn cớ muốn đi hướng Bồ Tát lễ tạ thần, cảm tạ lão Thiên phù hộ, ngang ngạnh buộc hoàng thượng gật đầu đồng ý cho ta một con ngựa trắng tự trai giới ba ngày trong chùa.

Thị vệ trong cung hộ tống ta tự cưỡi ngựa trắng vào chùa, cử một người đứng ngoài canh phòng cho ta tự an tĩnh niệm phật, còn lại hộ vệ đều lùi rất xa. Đêm đã khuya, ta không dám đốt đèn, an vị tại trong bóng tối đợi Cận.

Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, gió bên ngoài lạnh lẽo lùa vào, ánh trăng mát mẻ trên người hắn, cái bóng đổ dài trên nền nhà. Ta vội đứng lên, hai tay nắm chặt lấy nhau, những lời nói vô số lần ngẫm trong lòng lúc này lại vô pháp nói ra, chân cũng tê cứng như đá, đứng bất động tại chỗ. Chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn thân ảnh ngoài cửa.

“Tới rồi sao?”

“Ân, đã tới.”

“Ha ha ha……”Ta theo bản năng suýt cười thành tiếng. Nghĩ đã ngóng trông mãi, luôn lo lắng hoàng sợ lại bất an, tận tới khi nghe thấy thanh âm quen thuộc cất lên, trong nháy mắt mọi ý nghĩ đã trống rỗng, thân thể tới nửa điểm khí lực cũng không có. Thoáng cái ngã ngồi lên giường.

“Phong.” Hắn đóng cửa lại rồi bước nhanh tới ôm chặt lấy ta.”Thế nào rồi? Khó chịu sao? Sao người của ngươi lại lạnh như vậy? Sao không cho người đốt lò sưởi? Người ngươi lạnh quá…………”Hắn ôm ta vào trong vòng tay, từng tiếng tim hắn đập, hay hơi thở hắn phả trên mặt ta, tất cả đều làm cho lòng ta ấm áp.

“Nương theo ánh trăng hắt hiu ngoài cửa sổ, ta mở to mắt cố gắng muốn nhìn rõ mặt hắn, muốn nhìn mắt hắn, hàng lông my, cái mũi thẳng, bờ môi ấm áp,………….Ta lấy tay chạm hết lên chúng, thỏa mãn lòng nhớ nhung của ta.”Cận, ngươi vẫn không thay đổi, vẫn luôn như trước đây…………Ta rất vui………….”

“Ta không thay đổi.” hắn cầm lấy tay ta, đưa lên môi tinh tế hôn.” Trước mắt ngươi, ta mãi luôn là cái cây dâm bụt Cận bồi ngươi như khi ở tại Túy Phong lâu.”Ngón trỏ của ta bị hắn ngậm trong miệng, không ngừng liếm nhẹ. Mềm mại và tê dại, làm cho ta vô lực kiềm chế, tầng tầng lớp lớp những nhớ nhung uất hận trong lòng chúng ta như bùng cháy, lan ra tứ chi, ta hôn lên môi hắn, cố gắng níu kéo lưỡi hắn cùng ta giao triền, quấn quýt si mê, cắn cắn, mút mút, chẳng mấy chốc dục hỏa đã thiêu đốt tất cả những lý trí của chúng ta. Chúng ta cứ như vậy liều lĩnh ôm ấp lấy nhau, không chừa ra lấy một khe hở, càng lúc càng tiến tới, đưa tay vuốt ve hạ thể khao khát nhau khôn cùng của đối phương, cứ như thế nhanh chóng cùng nhau lên tới cao trào.

Bắn ra chỉ trong nháy mắt, ta khóc, cảm giác như bao nhiêu áp lực khó khăn đè nặng trong lòng những ngày qua được giải thoát theo ra ngoài, bao nhiêu toán tính điên cuồng rồi là máu tanh bạo ngược đã trải qua, cái gì cũng không cần lưu lại nữa, trong lòng trong sạch hẳn ra. chỉ còn lại có thỏa mãn, có ấm áp.

“Phong, Phong, Phong, Phong......” Cận hôn nước mắt của ta, hôn lên mi mắt ta, hôn khắp khuôn mặt ta, liên tục nỉ non tên của ta, giống như muốn đem ta nuốt sống vào trong người để ghi nhớ. Từng tiếng, từng tiếng vang vọng trong đầu ta, giống như có người đang xướng cầm nỉ non, thanh thanh mềm mại, đọng lại trong lòng, rồi lan tỏa ra như gió gợn mặt nước. Bao nhiêu ngày tháng thống khổ trước đây, vẫn chỉ còn nhớ có người này, dù có chạy trốn hay nô đùa, vẫn luôn có người này ở bên cạnh ta, giúp cho ta có thể cười. Sẽ đứng đó, cười với ta, đưa tay cho ta, đến bên ta, nói với ta rằng:

“Ta sẽ vĩnh viễn cùng ngươi.”