Sắc giới

Chương 26




“Hắn điên, hắn điên rồi! Người đâu, mau bắt cái tên điên khùng này lại cho ta!”

“Nhị điện hạ hà tất phải bực mình làm chi. Bất quá thì ngài cũng chỉ bị chết vài tên nô tài bỉ ổi, dù sao cũng có người muốn chết cơ mà, như vậy không phải là hợp tình hợp lý lắm sao?” Phiên vẫn cười ngọt ngào, về tới bên người Hoàng đế.”Hoàng thượng, thấy vũ khúc này có đẹp không? Êu, Nhị điện hạ, ở đây làm gì có thích khách nào, người kêu nhiều thị vệ tới đây như vậy để làm cái gì? Hoàng thượng cũng chưa hề mở miệng kêu ai tới hộ giá.”

“Ngươi……..Phụ hoàng, người này đương nhiên dám giết người trên đại điện! Lục hoàng đệ dám dẫn người nguy hiểm như thế đi vào cung, bụng dạ thật khó lường. Thỉnh Phụ hoàng hạ chỉ tróc nã người này, không chừng hắn còn có đồng đảng trong cung nữa, ý đồ gây rối loạn. Nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn là do Lục hoàng đệ đầu sỏ gây nên.”

Hiện tại ngay lúc này, ta mới thực sự cảm thấy người trong hoàng tộc thật đáng thương, đối với chính thân nhân của mình mà cũng không có chút lưu tình nào, Nhị hoàng tử này sợ rằng khi mất đi lợi thế  bây giờ, số phận so với ta còn thảm hại hơn. Hoàng đế không nói gì, vẫn im lặng nhìn ta. Bốn xung quanh là rất nhiều thị vệ, giương giáo vào vây lấy ta. Ta cũng biết sinh tử cái mệnh này chỉ dựa vào một ý niệm của hoàng đế, vì vậy dịu dàng cười, nhẹ nhàng hạ bái. Quỳ đã rất lâu, Hoàng đế vẫn thủy chung không nói câu nào, ta không khỏi tò mò ngẩng đầu nhìn trộm, thấy hắn vẫn ngây ngốc nhìn ta chằm chằm, thực ra phải nói là hắn nhìn chằm chằm khối hồng ngọc trên ngực ta, vừa khởi vũ lúc này đã lộ ra, tỏa ánh hào quang trên làn da, trông dị thường chói mắt.

“Ngươi tên là gì?” Một lúc lâu sau nữa rốt cục cũng có phản ứng lại.

“Khởi bẩm hoàng thương, thần hoán danh là Giang Hiểu Phong.”

“Hiểu ………..Phong…………Người đâu, đem hắn đi tắm rửa sạch sẽ, đêm nay triệu thị tẩm.”

“Phụ hoàng!” “Hoàng thượng!” Mọi người nhất loạt đứng lên muốn ngăn cản, đáng tiếc Hoàng đế lại không thèm để ý tới, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi. Phiên hướng về phía ta nháy mắt một cái, ròi nhanh chóng theo chân Hoàng thượng, mất hút. Sau đó, tất cả mọi người trên điện hung hăng quay lại nhìn ta, giận dữ mà không làm gì được. Một người thái giám đi tới trước mặt của ta:”Còn không mau đứng lên theo chúng ta đi tắm rửa, thay y phục.” Ta lúc này mới theo người đứng dậy, hướng về phía mọi người nheo mi cười, theo sau tên thái giám ngẩng đầu ưỡn ngực ly khai khỏi đại điện. Đợi tới lúc đi đến chỗ tối thì ta mới dám thở dài một hơi, lúc này mới biết chính mình toàn thân đã chảy mồ hôi lạnh. Ta rốt cục cũng chứng kiến được trong hoàng cung có bao nhiêu loại nguy hiểm, ngực đánh trống dồn dập. Ta không biết hôm nay người tính kế hại ta chết là tam hoàng tử hay Nhị hoàng tử, nhưng cả hai bọn họ đều muốn ta phải chết, lí do chính là vì Lục hoàng tử đem ta tiến cung. Bất quá nếu ta có khả năng qua được cái đại nạn này, ta sau này tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với bọn họ.

Lúc tẩy trừ thân thể xong, ta bị đưa tới long sàng của Hoàng đế.

“Hoàng thượng!” Ta quỳ gối trên giường, ngượng ngùng cúi đầu, để cho áo choàng trên người tuột khỏi đầu vai, đem công phu mị hoặc của bản thân cố gắng phát huy tới mười thành công lực.

Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh ta, tay phải nhẹ nhàng xoa đầu vai ta, chậm rãi di chuyển, cuối cùng là cầm lấy khối hồng ngọc trên cổ ta, đờ người ra. Lòng ta cực kì nghi hoặc, gương mắt nhìn kĩ, phát hiện ta con người trên đại điện vô cùng bình thản không có bất luận chút tạp tâm này lại đang phi thường kích động.

“Khối ngọc này, làm sao ngươi có?” Hoàng đế kinh ngạc hỏi ta.

“Thưa……………..Là người khác tặng cho.” Ta trả lời với thanh âm hoảng loạn.

“Đúng thế sao? Người khác cho? Ngươi sao lại nói không lên lời? Là ngươi dám dối gạt ta phải không?” Hắn đột nhiên túm lấy cổ ta, vật ta ra giường.”Ngươi định thay phụ thân ngươi báo thù sao? Trẫm đã tìm ngươi mười lăm năm, không nghĩ tới lúc ngươi lại tự mình chui đầu vào lưới. Ngươi vừa rồi khi giết người là dùng độc môn kiếm pháp của Nguyệt thị tộc, còn có khối diệp phong hồng ngọc này. Ta biết ngươi ngay cả đi ngủ cũng muốn trả thù cái họa diệt tộc. Ta đã giết sạch Nguyệt Thị tộc, nhưng lại để lại trên thế gian có một mình ngươi.”

Hai tay của hắn càng lúc càng ghì chặt, ta có thế nào cũng không giãy ra được. Nghe hắn nói làm cho ta nhớ tới cố sự mà Cảnh Nguyệt đã từng kể, không nghĩ tới tên Hoàng đế này lại vì chuyện này là nổi cơn điên cuồng như vậy. Ta chỉ có thể cố sức giằng tay hắn ra cho mình có chút khe hở để có thể phát ra âm thanh.

“Ngươi……Dám giết ta một lần, còn muốn……Giết ta lần thứ hai sao, Hiền?”

“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Dám gọi thẳng tục danh của Trẫm sao?” Hắn vừa sợ hãi vừa tức giận, khí lực trên tay đã giảm đi rất nhiều.

“Ngươi không phải từng nói khi chúng ta ở chung với nhau thì có thể gọi thẳng tục danh của ngươi sao? Hiền. Ngươi từng nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ thương tổn ta cơ mà? Thế nhưng chính ngươi lại bức tử ta cùng với Mộng Tuyết, làm cho hài nhi của chúng ta tan thây nơi vách núi, tất cả đều nát bấy, thi thể cũng mất. Ghê tởm nhất là chính ngươi lại tuyệt diệt Nguyệt thị tộc của ta! Chính ngươi cũng biết ta có bao nhiêu cừu hận với ngươi sao? Ta do hận thù vĩnh viễn không tiên tán được, đến quỷ môn quan chúng cũng không cho ta qua, chỉ có thể ở nơi thế gian này lang thang làm cô hồn dã quỷ!”

“Ngươi rốt cuộc lại nói bậy bạ gì đó?” Thanh âm của hắn đã bắt đầu run.

“Hiền, ngươi không phải là muôn nói muốn ta cùng với ngươi chấn hưng Tây Phượng quốc sao? Ngươi không phải từng nói ta là thần tử quan trọng nhất của ngươi sao? Thế mà tại sao lại đem ta trói buộc ở hậu cung, ép buộc ta thành đồ vật của mình ngươi độc chiếm. Ta chỉ có một chút ít tự do, nhưng cũng không thể làm nổi một chuyện gì, chỉ có thể nằm ở trên giường thỏa mãn dục vọng của ngươi, thành trò cười cho toàn dân  trong thiên hạ. Hiền, cái này mà là ngươi thực sự yêu ta sao?”

“Nguyêt? Ngươi là Nguyệt sao?” Hắn hoàn toàn buông thả tay ra, hoảng loạn nhìn ta.

“Phải, mà cũng không phải. Ta vốn dĩ vẫn luôn muốn tìm ngươi lấy mạng. Đáng tiếc lại đụng độ với tên bất điên đạo trưởng, hắn đã thu phục ta, nhốt lại trong khối hồng ngọc này, ta hiện tại chỉ có thể dựa vào thân thể đứa nhỏ có quá nhiều âm khí này để sinh tồn. Hắn mà chết, thì ta cũng sẽ hồn phi phách tán.” Ta nâng bàn tay, chạm nhẹ vào mặt hắn.”Kì thực như vậy xem ra lại tốt với ngươi. Ta tiêu tán khỏi thế giới, ngươi sẽ không lo ngại có người tìm mình báo thù.”

“Không được! Nguyệt, ngươi đừng đi! Không được đi!” Hoàng đế ôm chặt lấy ta, lệ rơi đầy mặt.”Ta không hề muốn giết ngươi……….Là do ngươi tìm mọi cách trốn khỏi ta, ……….Ngươi cam tâm tình nguyện muốn cùng chết với Mộng Tuyết chứ không thèm quay đầu lại nhìn ta một cái…………Ta quá yêu ngươi nên mới nhanh chóng trở nên điên cuồng như vậy. Nguyệt………Vì sao lại không thương ta?”

“Yêu ngươi mà ngươi bắt ta phải ly khai thê tử, trở thành vật độc chiếm của ngươi? Ta học văn tập võ, chỉ để đổi lấy cái thân thể giúp cho ngươi khoái hoạt sao? Hiền, ngươi rốt cuộc đã đem tôn nghiêm của ta đặt tại nơi nào? Xuống đất sao? Ta là Nguyệt Hồng Diệp mong trở thành người nam tử chính trực đứng đầu thiên hạ, chứ không phải trở thành một người còn không bằng nữ tử hầu hạ ngươi trong hậu cung.”

“Nguyệt, ta biết lỗi rồi, là lỗi của ta. Ta không nên ép buộc ngươi. Nhưng ta một lòng một dạ thương yêu ngươi, vậy mà ngươi lại luôn lạnh nhạt với ta, trong khi với người khác lại thập phần ôn nhu………..Ta thực đố kị, ta hận không thể giết hết được những người mà ngươi đã nhìn thấy. Nguyệt, vì sao không chịu tiếp nhận ta? Ngươi thà tự sát ngay trước mắt ta, cực kỳ kiên quyết, hủy đi toàn bộ hy vọng của ta, làm cho ta sống như cái xác không hồn suốt mười lăm năm liền.”

Vị Hoàng đế đáng thương, không chiếm được tấm lòng của người hắn thương yêu kết quả lại trở thành hôn quân, người bị đau lòng rốt cục là ai chứ?

“Ngươi làm sao biết được lòng ta vô tình với ngươi?” Thở dài một hơi, ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

“Ngươi nói cái gì?” Hắn giật mình nhìn lại ta.

“Ngươi làm sao biết được lòng ta vô tình với ngươi? Ta là tri kỷ của ngươi, ta lập lời thề trunh thành với ngươi, ta nguyện phụ tá cho ngươi trở thành hoàng đế lưu danh thiên cổ, vạn nhân kính ngưỡng, ta đối với ngươi lạnh lùng bởi vì………..Ta không muốn để cho bọn tiểu nhân có thể mượn có chửi bới danh dự của ngươi. Thế nhưng ngươi………lại chặt đứt tất cả nguyện vọng của ta.”

“Nguyệt, ta không biết……….ta đã không biết, thực sự không biết………….Ngươi hãy tha thứ cho ta. Vì sao khi đó ta lại ngốc đến như vậy? Ta bây giờ mới nghĩ ra, ngươi không hề hủy đi khối ngọc, đó chính là chứng minh trong lòng ngươi có ta, thế nhưng ngươi cái gì cũng không nói, làm sao ta biết được. Ta đã phát rồ. Nguyệt, vì sao?”

Lẽ nào cái tên Nguyệt Hồng Diệp kia thực sự động tấm chân tình với tên lãnh khốc Hoàng đế này? Ta thực muốn ngửa mặt lên trời mà cười nhạo.

“Ta sao có thể hủy khối ngọc này chứ? Ta vẫn gìn giữ nó, khi nhớ ngươi lại lấy ta ngắm nhìn………Hiền, vì sao ngươi phải đối như vậy với ta?” Ta đột nhiên đổi giọng khó chịu, túm lấy cổ hắn, làm mặt dữ tợn.”Hiền, ngươi đã nói yêu ta, vậy chúng ta cùng nhau đi xuống địa ngục đi.”

Hoàng đế lúc đầu kinh hoàng giãy giụa, thế nhưng nghe tới câu sau ta nói thì không phản kháng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn ta, vẻ mặt thỏa mãn lại tươi cười. Điều này làm cho ta thấy chính mình đang làm một việc rất đê tiện, bởi vì ta cũng minh bạch cái cảm giác yêu một người mà không được…..Ta ngạo mạn dừng tay, vốn chỉ để giả vờ giả vịt chứ không dám thực sự động thủ.

“Nguyệt?”

“Ta không giết ngươi, ta muốn ngươi phải sống thật thống khổ.” Thấy mặt hắn trong chốc lát lại trở nên nhắn nhó thống khổ như lúc đầu, ta bất đắc dĩ nở nụ cười, cúi mình xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.”Ta không giết ngươi, ta không thể để cho ngươi chết………Hiền, đã quên rằng ta cố gắng mọi cách để sống sót sao? Tây Phượng quốc không thể không có hoàng đế. Ta không thể chì vì bản thân ta mà hủy hoại quốc gia. Ta sẽ ra đi, ta  mong muốn ngươi trở thành hoàng đế tốt.”

“Không được! Nguyệt, đừng mà! Đừng có ly khai ta. Ngươi giết ta đi, ta xin ngươi. Đừng để ta lưu lại nhân gian này một mình.”

“Hiền, buông tay ta ra. Hài tử này sắp chết rồi, đến lúc đó ta sẽ hồn phi phách tán, ngươi có dù có chết, cũng sẽ không gặp được ta đâu. Tội gì đâu? Cứ quên ta đi, coi như là đã gặp một hồi ác mộng đi……..Trong mộng có người, hận ngươi, nhưng cũng yêu ngươi……….”

Khi ta cố sức nói ra những lời nói dối này, ngực ta cũng rất đau, giống y như là Nguyệt Hồng Diệp nhập hồn vào ta thực vậy. Ta không biết hắn với vị Hoàng đến này hận ít yêu nhiều hay hận nhiều yêu ít, thế nhưng bất luận ái hận gì, đều đã đạt tới ngưỡng cùng cực của cảm giác, thực sự mệt chết đi được, một người bình thường làm sao có thể tiếp nhận thư tình cảm mãnh liệt như thế này chứ? Cả người ta đã muốn vô lực, ta dần nhắm mắt lại, thật là muốn hảo hảo ngủ một giấc, quên mất trận chiến diễn trò khôi hài này. Mông lung buông xuôi mà nhắm mắt, mặc kệ tiếng gọi thống thiết của Hoàng đế.

“Người đâu, mau truyền Ngự y! Nguyệt, ngươi mau tỉnh lại, Nguyệt, cầu ngươi, đừng chết, đừng làm cho ta lại mất ngươi lần nữa!”

Thật là một người đáng thương. Cảnh Nguyệt, quả đúng như lời ngươi nói, Phụ thân của ngươi quá nhu nhược, không thích hợp để làm Hoàng đế.