Sắc Dụ Vương Đạo

Chương 66




Dưới trời xanh mây trắng, một cái diều hùng ưng thật lớn đang giương cánh bay cao, ở trên đồng ruộng trống trải lục sắc một chiếc xe máy đang cuồng dã trên đường, theo sau là một mẫu dương khuyển màu trắng xinh đẹp.

“Tiểu Táp Táp, lái xe nhanh một chút! Như vậy diều mới có thể bay cao!” Ngồi sau xe tải là một nam nhân trẻ tuổi mặc đồ ngưu tử, kêu lên với nam hài anh tuấn đang lái xe ngồi trước hắn.

“Đã rất nhanh rồi, muốn nhanh nữa thì bay lên!” Nam hài không kiên nhẫn nói.

“Làm cho nó bay lên! Tiểu Thành, kéo dài dây ra một chút!” Thanh niên ngồi đối diện diện mạo thanh tú cùng tuổi với nam tử đang cười nói, kéo tay hắn kéo dài dây diều trong tay hắn.

“Tiểu Tịch, cậu thật thông minh, lại nghĩ đến cưỡi xe máy thả diều!”(ta nghĩ chắc là cái xe máy ba chỗ chứ nếu không làm sao để chỗ để ngồi) Phương Thành nhìn cánh diều khoái hoạt bay trên bầu trời xanh, cao hứng cười nói. Bởi vì lái xe máy thả diều, diều so với bình thường bay cao hơn rất nhiều.

“Tôi đương nhiên là thông minh, tôi là Hứa Tịch mà!” Hứa Tịch đắc ý cười nói, chủ ý này thật sự là khéo, lần sau hắn sẽ bảo Đoạn Ngân Táp cưỡi ngựa dẫn bọn hắn đi chơi diều.

“Lão Vương bán mèo khen mèo dài đuôi!” Phía trước Đoạn Ngân Táp khinh thường hừ lạnh.

“Lão Vương bán mèo đương nhiên phải làm vậy, bằng không ai biết mèo hắn tốt, đây chính là quảng cáo tuyên truyền.” Hứa Tịch không cho là đúng, vẻ mặt tự đắc.

“Sai lầm rồi, cái này gọi là vô sỉ!” Đoạn Ngân Táp không khách khí cười lạnh.

“Vô sỉ cái gì! Anh xem các danh nhân trong lịch sử có ai không vô sỉ, người phải vô sỉ mới có thể làm nên đại sự! Vô sỉ mới là một đức tính tốt!” Hứa Tịch kiêu ngạo cười nói, trên mặt nhìn kỹ cũng không có nổi một tia xấu hổ.

Đoạn Ngân Táp không còn gì để chống đỡ, loại lý luận này chắc chỉ Hứa Tịch nghĩ ra, y đối với Hứa Tịch vô sỉ, mặt dày bội phục sát đất. Y thực hoài nghi đám giám hiệu trường học lúc trước sao có thể ký hợp đồng để Hứa Tịch làm lão sư, bọn họ rốt cuộc là thông báo tuyển dụng, thế nhưng lại để loại yêu nghiệt Hứa Tịch này đến giết hại những đóa hoa của tổ quốc.

Thấy bọn họ lại đấu võ mồm, Phương Thành bất đắc dĩ thở dài, hắn đối với hình thức bọn họ ở chung đã dần dần thành thói quen. Hắn vẫn nghĩ đến hình thức ca ca và ca phu ở chung đã rất kỳ quái, không ngờ bọn Tiểu Tịch so với ca ca càng kỳ quái hơn, có phải tình yêu đều là ở chung như thế?

“Tiểu Bằng, mau đến đuổi theo bọn ta!” Hứa Tịch đột nhiên phát hiện Tiểu Bằng vẫn đi theo sau có chút chậm lại, lập tức lấy cây cỏ lau thật dài ve vẩy quanh cái mũi Tiểu Bằng.

“Tiểu Bằng, cố lên!” Phương Thành cũng hét lớn.

Nhìn thấy hai chủ nhân âu yếm gọi mình, Tiểu Bằng lập tức cố nén mệt nhọc phấn khởi chạy lên, “Uông, uông” kêu to, giống như đang nói nó lập tức sẽ đuổi theo bọn họ.

Hứa Tịch tựa vào đầu vào tấm lưng rộng rắn chắc của Đoạn Ngân Táp, nhàn nhã nheo mắt lại nhìn đám mây trắng noãn trên bầu trời, hùng ưng đã bay cao bao nhiêu, khóe miệng gợi lên một chút mỉm cười. Lưng tiểu bảo bối hảo ấm áp, không biết trái tim lạnh như băng của y đã ấm áp lên chưa?

“Bảo bối!” Hứa Tịch quay đầu kêu lên

“Làm sao?” Đoạn Ngân Táp không kiên nhẫn quay đầu lại.

“I love you!” Hứa Tịch tươi cười đầy mặt hôn một chút lên mặt nam nhân.

“Nhàm chán!” Nam nhân trợn trừng mắt, khóe miệng lại hơi hơi gợi lên. Hôm nay thời tiết thật tốt, cái gì cũng đều xinh đẹp như vậy…