Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 75




Bữa cơm kết thúc không vui, gọi một bàn thức ăn lại không ai thưởng thức. Mẹ kế tức giận rời đi, tôi và Tạ Sơ ngồi lại không ai nói gì. Nhìn đồng hồ, tôi quyết định vẫn nên về công ty trước, lại sắp xếp lại chuyện xảy ra ngày hôm nay một chút.

Buổi tối sau khi tan làm, tôi lấy chìa khóa xe đi tìm Tạ Sơ, vốn định đưa cậu ấy về nhà.

Đến giờ ba còn chưa gọi điện cho tôi, chắc là ông còn chưa biết chuyện, tôi nghĩ có phải tối nay mình nên về nhà ngửa bài không.

Kết quả Tạ Sơ lại lắc đầu nói: “Chúng ta đi chỗ khác.”

Tạ Sơ nói chỗ đó phải ngồi xe buýt, không lái xe đi. Tôi khó hiểu nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Dưới sự yêu cầu của Tạ Sơ, tôi thay đồ, cũng mặc đồ thoải mái như cậu ấy.

Ra khỏi công ty, đi trên đường. Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của chúng tôi trên tấm thủy tinh thì cười nói: “Cảm giác sắp không nhìn ra anh là anh trai nữa rồi, dáng em cao thật, thật đáng tiếc.” Tiếc vì không thể tham gia vào quá trình trưởng thành của cậu ấy.

Tạ Sơ nhìn tôi, đột nhiên duỗi tay ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn tôi: “Nắm.”

Tôi theo bản năng đưa tay tới, Tạ Sơ tự nhiên nắm lấy tay tôi, thản nhiên đi trên đường. Hai người đàn ông tay trong tay đi trên đường khó tránh khỏi việc hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng Tạ Sơ lại vẫn bình tĩnh, khiến tôi cảm thấy Tạ Sơ này và Tạ Sơ dễ mắc cỡ trước mặt tôi như không phải cùng một người.

Nhưng kỳ quái là tâm trạng tôi rất tốt, vô cùng tốt. Loại cảm giác này có thể khiến tôi mặc kệ tất cả ánh mắt của mọi người trên đường, tôi chỉ cần nhìn Tạ Sơ, chỉ nhìn một mình cậu ấy là được.

Nơi Tạ Sơ tới là một nơi rất quen thuộc với tôi, là trường đại học của tôi. Tôi thắc mắc hỏi nhiều lần, Tạ Sơ đều tránh không đáp, ngược lại, tôi bị cậu ấy kéo tới pho tượng trong trường tôi. Tôi thấy cậu ấy nghiêm túc lôi di động ra, muốn chụp chung với tôi.

Mặc dù có khó hiểu, nhưng tôi vẫn đưa mặt tới trước ống kính, ngớ ngẩn cười.

Phải biết đây coi như là lần đầu tiên chúng tôi chụp chung, còn có loại ý nghĩa kỷ niệm hẹn hò nữa.

Liên tục đi qua mấy nơi chụp ảnh, trường học quá lớn, mà tôi nhìn tư thế của Tạ Sơ, có vẻ là muốn đi hết trường của tôi, tôi chỉ đành không ngừng kéo cậu ấy: “Sao đột nhiên muốn tới chụp ảnh?”

Tạ Sơ mím môi không chịu nói, chỉ là cậu ấy vẫn cầm di động nói còn chưa chụp xong, muốn tôi đi cùng cậu ấy. Tôi hoài nghi nheo mắt, nhìn lại từng bức ảnh, lại nghĩ tới hành động chụp ảnh như mang mục đích sưu tầm của Tạ Sơ, đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua, ngay cả tôi cũng có chút không tin, nhưng lại quá trùng hợp. Sao những nơi Tạ Sơ chụp hình lại giống những nơi tôi chụp vào năm tốt nghiệp như vậy.

“Có phải em xem weibo của anh không?”

Đúng rồi, loại chuyện dòm ngó này là chuyện Tạ Sơ có thể làm được.

Hiểu rõ ràng, tôi vừa bực mình vừa buồn cười: “Sao phải giống nơi những người khác chụp, chúng ta có thể đi nhiều nơi khác mà.”

Tạ Sơ chau mày: “Không phải thấy trên weibo…”

“Hử?”

“…Lúc anh tốt nghiệp, em lén về nước.”

“A?”

Nói tới đây, Tạ Sơ như không tự nhiên nghịch di động đổi đề tài: “Ở đây cũng khó nhìn, đi chỗ khác đi.”

Nhìn bóng lưng đi phía trước của Tạ Sơ, tôi ngẩn ra. Ý của Tạ Sơ là lén về nước, vào lúc tôi tốt nghiệp thì tìm tới trường tôi, vẫn luôn theo sau tôi, nhìn tôi chụp hình cùng người khác, lại không tiến lên chào hỏi sao?

Lúc ấy, cậu ấy đi theo sau là muốn chụp chung với tôi sao? Muốn lâu như vậy, sau khi ở bên nhau, cuối cùng cũng có thể thẳng thắn đưa tôi tới đây?

Sao nghĩ vậy lại khiến trái tim tôi vừa chua xót vừa buồn cười, người này… sao lại ngốc như vậy, còn rất cố chấp.