Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 51




Lảo đảo, tôi ôm chặt Tạ Sơ, không để ý có gây ra tiếng động gì không, tôi lập tức đẩy cậu ấy vào phòng tôi. Nhịp thở của cậu ấy cũng trở nên hỗn loạn, miệng bị tôi hôn cho đỏ bửng, cậu ấy tức giận nói: “Anh có thể đừng làm loạn như vậy không?”

Cậu ấy giận tôi trắng trợn hôn cậu ấy ngay bên ngoài, mà tôi đưa tay khóa cửa lại: “Bàn về làm bậy, anh còn chưa sánh bằng em.”

Lồng ngực Tạ Sơ phập phồng, cậu ấy không lên tiếng nữa, có lẽ là muốn tỉnh táo lại. Nhưng tôi không muốn cho cậu ấy cơ hội để tỉnh táo, cho nên tôi ép sát từng bước: “Bạn giường là ý gì?”

“…”

“Em không thích anh sao, Tạ Sơ?”

Tôi nói thẳng, mắt cũng nhìn chằm chằm cậu ấy, không muốn bỏ lỡ bất cứ nét mặt nào của Tạ Sơ. Nhưng phản ứng của Tạ Sơ lại nằm ngoài dự đoán của tôi, cậu ấy nghe thấy tôi nói, không có kinh ngạc không có khó xử không có giận dữ.

Cậu ấy chỉ đột nhiên cười, cơ thể cũng thả lỏng, ngược lại là người ra vẻ tra hỏi như tôi mới giống người bị vạch trần kia.

Tôi nghe Tạ Sơ nhạt nhẽo nói: “Vậy thì sao?”

“Cái gì?” Tôi không hiểu.

“Anh chỉ cần người lên giường cùng anh thôi, thích hay không thì có ý nghĩa gì.”

Tôi muốn phản bác: “Không phải vậy.”

“Đàm Dã, chẳng lẽ giờ anh muốn nói cho em biết, em không giống vậy, là đặc biệt sao?”

Tạ Sơ trào phúng khiến tôi lập tức yên lặng, vì đây đúng là những gì tôi muốn nói, đáng tiếc hôm nay, đối tượng tôi muốn nói lại không muốn nghe, cũng không muốn tin.

Cho nên tôi im lặng, chỉ có thể im lặng.

Tạ Sơ thấy tôi không nói gì: “Anh chỉ là cảm thấy đáng tiếc thôi, vì em từng từ chối anh, cuối cùng còn rời đi…”

“Tạ Sơ!”

Tôi kiềm nén cảm giác khó chịu trong lòng để ngắt lời cậu ấy: “Giữa chúng ta, có rất nhiều hiểu lầm…”

“Hiểu lầm gì!”

Giọng Tạ Sơ rất khàn, trên mặt cậu ấy mang vẻ vừa giận dữ vừa oán trách, cũng không bình tĩnh như trước: “Những quan hệ hỗn loạn trước kia của anh là hiểu lầm? Lý Phục là hiểu lầm? Scandal trên báo là hiểu lầm? A, đúng! Sót mất sĩ quan cảnh sát kia, tôi đã cố bỏ qua, Đàm Dã, nhưng tôi sai rồi, vì…”

Cậu ấy dừng lại, như muốn giấu đi sự tức giận và đau lòng này đi, Tạ Sơ nhắm chặt mắt: “Đúng là năm đó em thích anh, anh, anh hài lòng chưa?”

Tôi ngẩn ra, tôi muốn lại gần Tạ Sơ, nhưng lại không dám. Còn chưa kịp suy nghĩ gì, tôi lại thấy Tạ Sơ đột nhiên bắt đầu cởi quần áo. Tôi hoảng hốt nói: “Em làm gì vậy?”

Tạ Sơ vừa cởi cúc vừa nói: “Bây giờ anh còn bám chặt vậy cũng là vì ngày đó không chiếm được, vậy làm một lần đi, sau khi làm xong, chúng ta sẽ thanh toán xong.”

Ai muốn thanh toán xong! Ai nói tôi chỉ muốn làm. Có lẽ vẻ mặt của tôi quá dữ tợn, Tạ Sơ lại giễu cợt: “Anh có thể chủ động, em không thành vấn đề.”

Khi nói chuyện, cậu ấy đã cởi gần xong, sau đó cậu ấy ngồi lên giường tôi, tiếp đó thoải mái giang hai tay với tôi: “Không tới sao?”

Tôi cảm thấy tôi sắp bị cậu ấy ép đến bất lực rồi, tôi chỉ có thể cúi người nhặt quần áo cậu ấy lên: “Có lẽ đêm nay không thích hợp để nói rõ ràng, em về phòng đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cơ thể Tạ Sơ khẽ cứng ngắc, dưới ánh sáng yếu ớt, biểu cảm tên mặt cũng không rõ ràng lắm.

Tôi thấy cậu ấy không di chuyển thì đi tới, muốn mặc áo cho cậu ấy, ai biết Tạ Sơ lại ôm hông tôi đẩy lên giường. Tôi đột nhiên thấy phiền: “Em có thể đừng lộn xộn được không?”

Tạ Sơ không đáp lời, chỉ muốn thô bảo cởi quần áo tôi ra. Không nhịn được nữa, cuối cùng tôi đấm một phát lên mặt cậu ấy, Tạ Sơ bị tôi đánh lệch mặt sang một bên. Tim tôi đập nhanh, đấm xong lại hối hận, thấy cậu ấy nghiêng mặt lại, một lúc lâu vẫn không nói gì, tôi không nhịn được đưa tay xoa mặt cậu ấy: “Em không sao chứ?”

Tạ Sơ né tránh, đứng dậy, quay lưng lại bắt đầu mặc quần áo. Tôi kéo tay Tạ Sơ, cậu ấy muốn vùng ra, lại không thành công. Tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Có phải em còn đang sốt không.”

Tạ Sơ không trả lời, chỉ im lặng tiếp tục giãy dụa. Đành chịu, tôi đành ôm lấy cậu ấy kéo lên giường: “Bị ốm còn ồn ào cái gì, buổi tối còn chạy ra ngoài với cô Tống để trúng gió?”

Thân thể trong ngực dần bình tĩnh lại, tôi đưa tay chạm lên hai má cậu ấy, thở dài. Đúng rồi, nếu không phải bị ốm, đầu óc không tỉnh táo, với tính cách kia của Tạ Sơ, sợ là có chết cậu ấy cũng không nói được câu thích kia, dù trong lòng cả hai đều rõ ràng rồi.