Sắc Đẹp Thay Cơm

Chương 46




Lúc Lục Phồn về đến nhà, trên bàn ăn đã dọn sẵn ba món, Tiểu Trương và Trần Tiêu đang ngồi trên ghế sa-lon xem ti vi: “Lục Phồn về rồi à?”

Cô ừ một tiếng rồi đi vào nhà bếp, thấy Giản Ngộ Châu đang đeo tạp dề xào rau: “Không phải em nói anh cứ nghỉ đi mà”.

Giản Ngộ Châu quay lại nhìn cô một cái: “Nằm trên giường lâu nên muốn hoạt động một chút. Bác sĩ nói các hoạt động thích hợp cũng có ích lắm”.

“Hả, vậy thì tốt”. Lục Phồn lấy một chiếc tạp dề khác: “Em giúp anh, còn mấy món nữa?”

“Còn gỏi trộn với khoai tây hầm thịt bò”.

Lục Phồn cười nói: “Anh cũng thích khoai tây hầm thịt bò à?”

“Ừm”. Anh cúi đầu thái rau, rồi dùng một chút: “Cũng?”

“...” Đương nhiên Lục Phồn không thể nói Xuyên Xuyên cũng thích ăn món này, nếu không thùng giấm trong nhà sắp lật luôn ra mất.

Cô cho thịt bò vào nồi hầm lên, Giản Ngộ Châu đột nhiên ôm cô từ phía sau, Lục Phồn nghiêng đầu, khóe miệng cong cong: “Sao thế?”

Giản Ngộ Châu chôn mặt bên cổ cô, hít một hơi thật sâu: “Hôm nay anh thấy trên blog có hình em, đẹp thật”.

Lục Phồn mới hiểu ra là anh nhìn thấy mấy bức hình các fan chụp trộm khi cô đứng trên sân khấu, cô cười khẽ thành tiếng, xoay tay lại vỗ vỗ vào đầu anh: “Khéo thế, hôm nay em cũng thấy trên blog có hình của anh”.

Giản Ngộ Châu mập lên trở thành đề tài hot nhất trong ngày, từ sớm đến muộn cô cứ cười không ngừng, hình như chính Lục Phồn cũng quên mất mình là người đã nuôi anh mập mạp như bây giờ, cô vào blog nhỏ, còn tàn nhẫn bôi đen anh một hồi.

Một antifan xuống chức sao có thể buông tha một cơ hội tốt như vậy chứ. Có lẽ Giản Ngộ Châu cũng biết mình đã trở thành đề tài nóng trên blog hôm nay, mặt anh trầm xuống, há mồm ngậm chặt bên cổ cô.

Lục Phồn thấp giọng: “Nói chuyện cẩn thận, đừng hở chút là cắn em”.

Đây là một đặc điểm kì lạ nữa của Giản Ngộ Châu mà cô mới phát hiện. Anh rất thích cắn cô, cắn tai, mu bàn tay, mũi, chỗ nào cắn được đều cắn hết. Lấy răng day day phần da đó, sau đó đưa lưỡi liếm một cái, mút một cái, nhiều lần Lục Phồn bị anh chọc cho vừa nhột vừa buồn cười, không biết tại sao anh lại muốn chơi trò này nữa.

Đúng như dự đoán, Giản Ngộ Châu chẳng những không buông hàm răng ra mà còn liếm liếm một hồi. Lục Phồn hít một hơi: “Tiểu Trương và Trần Tiêu còn ở bên ngoài đó”.

“Không sao đâu”. Anh hàm hồ nói: “Họ không vào đâu”.

Liếm xong phần cổ, môi anh bắt đầu di chuyển lên trên, cắn vào vành tai của cô, lại hay chọn những nơi mềm mềm dễ cắn nhất. Hơi thở nóng rực phảng phất bên tai, Lục Phồn bết giác rút cổ lại, muốn tránh: “Đừng làm rộn mà... Ăn cơm tối xong đã”.

Cô nói thế nghĩa là đồng ý cho anh tối chiếm được ít tiện nghi, Giản Ngộ Châu mới hài lòng buông vành tai kia ra, hôn lên mặt cô một cái rồi thấp giọng: “Em biết không, lúc nhìn thấy em trong video anh đã nghĩ cái gì ấy?”

Trực giác của Lục Phồn là tên ác ma này không thể nào nghĩ cái gì trong sáng được, thế là ngậm miệng không hỏi, vô cùng chuyên chú khuấy nồi canh.

Giản Ngộ Châu không ai hỏi thì tự đáp: “Anh muốn ôm em lên giường, sau đó...”

“Anh im miệng đi có được không?”

“Sau đó cởi hết bộ trang phục kín mít kia...”

Lục Phồn không thể nhịn được nữa, cô đỏ mặt nói: “Giản Ngộ Châu, xem anh đi! Từ sáng đến tối suy nghĩ cái gì thế hả?”

“Nhớ em chứ gì”.

Giản Ngộ Châu chỉ thích ngắm lúc Lục Phồn đỏ mặt mắng anh thôi: “Mới một lúc không gặp đã nhớ”.

Lục Phồn trợn trắng mắt lên, mặc kệ anh. Vì Giản Ngộ Châu vẫn còn táy máy tay chân, quấy nhiễu việc nấu ăn của cô, nên đến hai mươi phút sau cơm tối mới được dọn lên bàn.

Tiểu Trương và Trần Tiêu ngậm miệng không hỏi, chuyên tâm ăn cơm, chỉ mong ăn xong thì mau mau chạy lẹ, ở lâu thêm một chút thì sẽ bị hai người này chọc mù mắt mất.

Ăn cơm tối xong, Tiểu Trương và Trần Tiêu lấy đồ rồi đi ngay, hôm nay Lục Phồn bận bịu cả ngày, đi đi đứng đứng nhiều nên uể oải, vì thế mới quyết định đi ngủ sớm một chút, giao việc rửa chén lại cho Giản Ngộ Châu.

Cô bật máy sưởi lên, sau đó cởi áo khoác lăn lên giường nằm ngủ. Mơ mơ màng màng, hình như có người đang cởi nút áo quần cho cô, Lục Phồn hé mắt, ú ớ nói: “Anh rửa chén xong rồi à?”

Giản Ngộ Châu cúi đầu hôn lên mí mắt còn không nhấc lên nổi của cô: “Chưa xong, phục vụ em ngủ đã”.

Lục Phồn phất tay: “Đi ra đi ra, ở đây không cần anh phục vụ”.

Giản Ngộ Châu cười nhẹ một tiếng: “Thay áo ngủ cho em, em cứ nằm là được”.

Lục Phồn có buồn ngủ đi nữa cũng biết trong đầu tên ác ma này đang nghĩ cái gì: “Dù anh có lành chân đi nữa em cũng không làm đâu”.

Giản Ngộ Châu: “...” Anh lập tức đổi sang vẻ mặt bi thương: “Anh biết em ghét bỏ anh mà, giờ cuối cùng em cũng nói thật rồi”.

Lục Phồn không thèm để ý tới anh. Giản Ngộ Châu lòng dạ khó dằn, hóa bi phẫn thành dục vọng, cúi đầu châm lửa khắp người Lục Phồn. Chỉ trong chốc lát đã cởi xong sạch sẽ.

Ba tháng trước hai người từng va chạm không ít lần, cũng đã rất quen thuộc cơ thể của nhau, dù Lục Phồn có muốn ngủ đi nữa cũng khó mà kiềm chế khi anh cứ châm lửa như vậy.

“Anh...” Còn chưa nói hết câu đã bị ngón tay của ai kia lao vào ngăn hết lại.

Lục Phồn mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt yêu thương ngập tràn dục vọng của Giản Ngộ Châu, chỉ trong nháy mắt tất cả chống cự bất an đều rút hết như thủy triều.

Lần thứ hai anh cúi người xuống, hôn không ngừng nghỉ lên khắp ngóc ngách trên mặt cô, quý trọng cẩn thận từng tí một. Lục Phồn kìm lòng không đặng vòng lấy cổ anh, nghĩ thầm cứ vậy đi, nhưng mà người này... hình như Giản Ngộ Châu đã nhận được tín hiệu ngầm cho phép của người nào đó, anh mừng rỡ như điên, động tác trên tay lại càng thêm êm ái, sợ làm cô đau. Đôi môi ấm áp vẫn quấn quýt không ngừng, từ mặt, tới cổ, còn lẩm bẩm gọi tên cô từng tiếng một. Lục Phồn chê anh nói nhiều, muốn làm thì cứ làm đi, gọi cái gì mà gọi, muốn kéo đầu anh lại nhưng toàn thân vô lực đến cành tay cũng không nhấc lên nổi, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào anh, tùy anh dẫn lối.

Lên lên xuống xuống, quấn quýt say mê.

******

Lục Phồn ngủ một giấc thật lâu, ít nhất cũng phải ba bốn cơn mơ ngắt quãng, ý thức dần tỉnh táo, nằm mơ thấy cái gì cũng đã quên hết sạch, chỉ nhớ được chuyện tối qua người nào đó lật cô qua lại giày vò từ trên xuống dưới.

Cuối cùng cô mẹt không chịu nổi, ngủ thẳng cẳng, anh vãn không chịu buông tha.

Cô cắn răng, vừa cử động một cái, cảm giác tê dại bủn rủn dưới nửa người, hai chân như không phải của mình nữa.

May mà không thấy khó chịu mấy, sạch sẽ khô ráo, chắc tối hôm qua anh đã tắm rửa cho cô... Cả người mệt mỏi, ngay cả đứng thẳng cũng không đứng lên nổi, cô nhắm mắt lại, muốn ngủ thêm một lúc. Một giây sau, một cánh tay từ sau lưng vòng lại, siết chặt lấy eo cô, nóng hầm hập: “Dậy thôi nào, em yêu”.

Tiếng cười khàn khàn văng vẳng bên tay, Lục Phồn làm như không nghe thấy, tiếp tục vùi mặt vào trong gối, Giản Ngộ Châu tỉnh táo hẳn: “Anh sai rồi”.

Vẫn không phản ứng.

Anh không nhịn được nhớ lại mấy phen chìm nổi tối hôm qua, cơ thể vô thức lại phấn khích hẳn lên, anh chồm người lên nhẹ hôn lên phần vai lộ ra bên ngoài: “Hay em thích một cách rời giường khác hả?”

Nụ hôn của anh càng lúc càng dời xuống, rốt cuộc Lục Phồn không giả vờ được nữa, đẩy đầu anh ra: “Tỉnh rồi, em tỉnh rồi”.

Giản Ngộ Châu cười nhẹ một tiếng, kéo cô vào lòng: “Hôm nay cuối tuần, chúng ta không bận gì, nằm thêm lúc nữa vậy”.

Từ tóc tới chân ai kia đều toát ra vẻ thỏa mãn lạ kì, chỉ hận không thể ôm Lục Phồn mãi không buông, Lục Phồn cũng lười động, mặc cho anh ôm, thỉnh thoảng nghe anh nói đôi câu, tùy tâm tình thì ờ ừ vài tiếng. Cứ thế không biết từ lúc nào cô lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại lần nữa là do đói bụng mà tỉnh.

Cô hơi động đậy Giản Ngộ Châu đã phát hiện ra rồi: “Sao thế?”

Lục Phồn ôm bụng: “Em đói...”

Giản Ngộ Châu nghe vậy thì bật cười: “Anh đi nấu cơm cho em, thích ăn gì?”

“Nấu mì được rồi, trong tủ lạnh có mì trứng gà”.

“Được”.

Anh kéo chăn xuống giường, trong lúc vô tình Lục Phồn liếc mắt nhìn qua, ai kia trần trụi...

Tuy rằng gần đây anh mập lên, dáng người không gầy gò như trước, nhưng vẫn rất điển trai, cô đỏ mặt kéo chăn lên che lại. Giản Ngộ Châu tròng quần vào xong thì kéo chăn xuống hôn lên môi cô một cái: “Nhanh thôi”.

Lục Phồn buồn bực ừ một tiếng... rõ ràng cả hai người đều là lần đầu, cũng cùng một loại hình vận động.

Rất nhanh sau đó, Giản Ngộ Châu bưng hai bát mì vào, Lục Phồn dựa vào đầu giường, cầm hai quyển sách lên lót bát, có lẽ là do năng lượng tiêu hao quá nhiều, cô cực kỳ đói bụng, cứ thế giải quyết hơn phân nửa. Trong lúc đó Giản Ngộ Châu lại ra ngoài gọi điện thoại, nói rất lâu.

Lục Phồn ăn xong bát của mình, còn lén lút gắp của anh vài miếng, lúc này Giản Ngộ Châu vừa vào, Lục Phồn bị phát hiện đang ăn vụng thì khụ khụ không ngừng. Anh bật cười tới vỗ lưng cho ai kia: “Cho em ăn đây, đừng vội”.

Lục Phồn ho tới mức chảy cả nước mắt, chẳng còn sức mà lườm anh. Giản Ngộ Châu thấy vậy thì càng nhích người lên, chưa kịp làm gì thì điện thoại của Lục Phồn đã reo vang, cắt đứt sóng triều giữa hai người.

Giản Ngộ Châu chậc một tiếng, vốn định tắt điện thoại nhưng Lục Phồn lại sợ có chuyện gì quan trọng, thế là trốn ra ngoài nhận máy.

“Alo?”

“Chị chị chị chị ơi... mau lên mạng! Ảnh chị và anh rể bị paparazi chụp được rồi”.