Ngày Giản Ngộ Châu đi gỡ thạch cao ra, Lục Phồn không đi cùng, một là số fan biết được tin này chạy tới bệnh viện quá nhiều, người chen người chúc đầy chật kín, hai là ngày đó đúng dịp chương trình thử nghiệm lần
đầu tiên.
Lục Phồn chờ chuyên gia trang điểm thay trang phục xong mới cúi đầu
load mở weibo, mò ra một mớ fan đang túc trực ở bệnh biện mà Giản Ngộ
Châu chữa trị, vào lúc này, có rất nhiều bức hình được tung lên weibo,
cô nhìn kĩ từng cái một để giết thời gian.
Giản Ngộ Châu được cô nuôi mập mạp lên rồi, không phải chỉ mình cô
thấy vậy. Chỉ mới hai mươi phút ngắn ngủi, #Giản Ngộ Châu mập lên# đã
trở thành top tìm kiếm weibo, fan hâm mộ có người trêu chọc có người chế nhạo, khu bình luận của anh cũng trở thành nên giao chiến ra tay.
Lục Phồn vừa đọc vừa cười thầm liên tục. Cô nhớ trước đây không lâu,
anh còn ôm cô thở dài: “Anh thấy gần đây hành động không linh hoạt chút
nào, mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ, nặng lên không ít đâu”.
Thực ra cũng không phải mập gì lắm, chỉ khoảng mười mấy cân thôi*… Lục Phồn không đành lòng đả đích anh thêm nữa.
*cân bên Trung bằng 1/2 kg
Giản ngộ Châu ưu sầu mấy ngày, cô cũng an ủi mấy ngày, bảo đảm mãi là dù anh có biến thành mặt trăng tròn bụng bia đi nữa cô vẫn cần anh, khi ấy Giản Ngộ Châu mới yên lòng, tiếp tục sa đọa.
Lục Thời không nhìn nổi, một đại minh tinh khỏe mạnh nói mập là mập,
có muốn tiếp tục làm việc trong ngành giải trí nữa không thế?!
Giản Ngộ Châu: “Hết cách rồi, nếu không em cứ thử ba tháng nằm trên giường đi, mỗi ngày còn được ăn ngon nữa?”
Lục Phồn cũng không quá để tâm đến vấn đề này, Giản Ngộ Châu đâu phải người dựa vào mặt kiếm cơm ăn, hơn nữa mập cũng có thể gầy lại mà. Cô
nhớ có ngày nào đó trong lúc vô tình mình có nói hồng Giản Ngộ Châu giờ
nhiều thịt ghê, Giản Ngộ Châu đinh ninh là cô chê anh, kiên quyết tuyệt
thực một ngày, Lục Phồn phải dỗ mãi mới chịu hạ xuống. Chờ khi chân anh
ổn rồi, chắc sẽ vội vàng đi tập thể hình giảm cân…
Cô cảm thấy sao cứ như mình đang nuôi một đứa con nít ấy nhỉ _(: 3ゝ∠)_
Rất nhanh sau đó có người tới gọi cô: “Lục Phồn, bắt đầu ghi hình rồi”.
“Được”. Cô nói to, cất điện thoại rồi nhìn gương chỉnh trang y phục
của mình lại một chút, xác định không có sai sót gì mới bắt đầu đi ra.
Lần đầu tiên thử nghiệm chắc sẽ không phát sóng, vì thế những người ở đây đều là nhân viên nội bộ. Qua blog có rất nhiều fan biết được công
việc mới của cô, chỉ có điều dù sao đài truyền hình cũng không phải là
một nơi dễ ra vào, phần lớn fan chỉ có thể lướt xem weibo, chờ nhân viên phát sóng.
Lục Phồn bước ra khỏi hậu trường, thấy dưới sân khấu có mấy cô bé đưa điện thoại lên chụp, sau khi thấy cô nhìn lại còn phấn khích vẫy tay.
:Lục Phồn thấy hơi buồn cười, cũng cúi chào họ một lượt. Lúc này
Phương Duệ mới nhảy lên sân khấu, nhìn theo hướng mắt cô rồi cười nói:
“Fan à?”
“Mấy cô bé cả thôi, rất đáng yêu”. Lục Phồn không nhìn nữa, “Sao hôm nay anh lại ở đây?”
“Hôm nay vừa dịp rảnh, nên bị bắt tới ngồi cho đủ chỗ trống”.
Anh chỉ sang chỗ đạo diễn: “Hôm nay là thử nghiệm thôi, đừng lo quá”.
Lục Phồn bật cười: “Không cần an ủi tôi đâu, tôi không lo mà”.
Trước đây lúc đối mặt với mấy trăm ngàn fan truyền hình trực tiếp, cô cũng không căng thẳng lắm. Phương Duệ cười cười: “Cũng đúng, được rồi,
tôi đi trước khởi động máy, chuẩn bị bắt đầu”.
“Khiêu chiến mỹ vị” là chương trình khác với các chương trình hiện
nay, ít tính giải trí, cho nên không được đa số công chúng vây xem, tỉ
lệ người xem cũng thấp thảm hại. Sau khi Lục Phồn tiếp nhận đã sửa ngay
khuyết điểm này, cô nỗ lực nhiều tháng như vậy rốt cuộc cũng có được
thành quả, chỉ cần một lần thử nghiệm là bộc lộ hết thảy, bên đài truyền hình cũng căn cứ vào kết quả này để xem tiết mục có cần phải tiếp tục
hay khoong.
Dưới sân khấu đều là nhân viên nội bộ, chuyên viên ánh sáng vân vân,
Phương Duệ xác nhận tất cả mọi thứ ở sân khấu đã chuẩn bị ổn thỏa, anh
ngồi xuống phía sau khu giám sát, ra hiệu cho cô.
Tiết mục bắt đầu. Dưới sân khấu có một số fan chạy được vào hội
trường, trốn tận trong góc, sợ bị người ta phát hiện lại đuổi ra, nhìn
người trên kia đang thong dong trình bày, nhưng không hề mất đi vẻ hài
hước, mắt ai nấy đều lóe sáng cả lên.
“Phiền Phiền đúng là đẹp quá oa oa oa trái tim bé nhỏ của mình ngừng đập mất thôi!!”
“Nữ thần hơn một năm, sau này có thể xem được trên đài truyền hình rồi, vừa hãnh diện vừa đau lòng QAQ”.
“Tôi muốn là con trai, dù phải dính chặt cũng phải theo đuổi cô ấy”.
Sợ ảnh hưởng tới trật tự, mọi người nói chuyện với nhau đều phải nhỏ
tiếng hết mức, thế nhưng khuôn mặt phấn khích thì đỏ bừng cả lên.
Sau khi Lục Phồn rời khỏi LX, yên lặng suốt mấy tháng, không có tin
tức mới trên weibo, những người hâm mộ của cô buồn rầu không kể xiết,
trước đây không lâu mới biết được tin cô kí kết với đài truyền hình,
những người hâm mộ đều vui mừng phấn khởi, nhưng cũng sợ phong cách của
cô sẽ phải thay đổi theo đài truyền hình.
May mà, đứng trên sân khấu vẫn là người mà các cô quen thuộc. Mấy
người họ lục tục chụp vài bức ảnh và video, lén lút đăng lên blog, Lục
Phồn không hề biết trên blog đã xảy ra sóng gió vì mình như thế nhau,
sau khi quay xong chương trình, cô thở dài một hơi, chuẩn bị xuống sân
khấu nghỉ ngơi một lúc, Phương Duệ đi tới vỗ tay: “Trạng thái rất tốt!
Biểu hiện của cô còn tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều ấy”.
Lục Phồn mỉm cười: “Cảm ơn đã khen ngợi, sau này còn phải làm phiền anh mà, buổi tối tôi mời ăn cơm nhé”.
Phương Duệ cười ha hả, vội vàng xua tay: “Nghĩ lại đã, vị kia nhà cô
ghen ghê quá, tôi nói với cô một câu mà còn phải lo nơm nớp này, không
dám đi ăn cơm đâu”.
Lục Phồn nghe thế thì bật cười. Đúng thế thật, Giản Ngộ Châu đúng là
cực kì cẩn thận, trong mắt anh, những người đàn ông khác nhìn cô một cái là có ý với cô, Lục Phồn phản bác, anh lại nói chắc như đinh đóng cột,
cô không hiểu gì đàn ông cả. Lâu dần Lục Phồn cũng lười để ý đến anh, cứ kệ anh dằn vặt đi.
“Vậy được, lần sau đi, tôi gọi mọi người tới nhà tôi liên hoan”.
“Được”.
Buổi quay thử nghiệm kết thúc đã hơn bốn giờ chiều, Lục Phồn ngồi
phía sau sân khấu tháo trang sức thì nhận được điện thoại của Giản Ngộ
Châu, thế là cầm điện thoại đi vào phòng rửa tay.
“Alo? Anh mới từ bệnh viện về à?”
“Ừm, về đến nhà rồi, bao giờ em về? Không thì hôm nay anh làm cơm tối nhé?”
“Không cần đâu, em sắp về rồi đây, anh mới gỡ thạch cao, nghỉ ngơi mấy ngày nữa đã”.
Hai người nhỏ tiếng nói mấy câu, rõ ràng không bao lâu nữa là gặp
nhau, nhưng vẫn không nỡ dập máy. Lúc này, một người phụ nữ từ bên ngoài bước vào, Lục Phồn quay đầu nhìn lại, là Ngô Lâm Hủy, “Em cúp trước,
sắp về rồi. Ừ, bye bye”.
Cất điện xong, Ngô Lâm Hủy chủ động lại nói chuyện với cô: “Chúc mừng cô, nghe nói chương trình thử nghiệm rất thành công, quản lí khen lắm
đấy”.
Lục Phồn mỉm cười: “Cảm ơn”.
Qua mấy tháng tiếp xúc, Lục Phồn có thể cảm giác được Ngô Lâm Hủy có
địch ý với mình, không nghi ngờ chút nào, có lẽ là vì hiểu lầm quan hệ
giữa cô và Phương Duệ.
Trước kia đúng là Phương Duệ có theo đuổi cô, nhưng từ sau khi biết
cô có bạn trai thì không còn suy nghĩ đó nữa, giờ hai người chỉ là bạn
bè đơn thuần, nhưng mà Ngô Lâm Hủy không tin. Quan hệ giữa Lục Phồn và
cô ấy cũng không phải quá tốt, đương nhiên cô cũng không muốn chạy theo
giải thích cái gì, cứ kệ cô ấy thích nghĩ gì thì nghĩ.
“Hôm nay lúc cô quay chương trình thử nghiệm, Phương Duệ làm đạo diễn à?”
Xem kìa, quả nhiên tới rồi, Lục Phồn cười khổ trong lòng, để tránh
những tình huống tương tự xảy ra, cô vẫn giải thích: “Là giám đốc sắp
xếp. Nếu không có cơ hội nghỉ ngơi, ai lại muốn làm việc chứ?”
Ngô Lâm Hủy ừ một tiếng, không biết có nghe lọt tai không.
Lục Phồn đang chuẩn bị rời đi thì Ngô Lâm Hủy lại lên tiếng: “Cô vừa
tới không lâu, quan hệ không nhiều, có cần giúp đỡ thì cứ nói tôi, dù
sao chúng ta cũng là đồng nghiệp, có thể giúp thì sẽ giúp. Đúng rồi, tôi có mời Thẩm Uẩn Xuyên tháng sao làm khách mời chương trình, nghe Diêu
Tĩnh nói cô hâm mộ cậu ta lắm, nếu muốn tới xem thì tôi sẽ giữ chỗ cho”.
Lục phồn đáp tỉnh bơ: “Cảm ơn, tôi nhớ rồi”.
Trước đó cô đã nghe Diêu Tĩnh nhắc tới chuyện này rồi nên cũng không
có gì kinh ngạc nữa. Nhưng mà nói thật, cô cũng muốn mời Xuyên Xuyên làm khách mời a, không biết phải bao lâu nữa mới có tư cách đó _(: 3ゝ∠)_