Máu mũi chảy quá nhiều, Lục Phồn vừa nhìn đã hoảng, cho nên một tuần
sau cũng không dám cho anh ăn đồ gì quá bổ nữa. Chỉ có điều cá lư xương
cừu thì vẫn ăn, mặc dù có ai đó liều chết không theo, rồi lại bày trò
cách chức không đáng lấy một đồng, nhưng Lục Phồn kiên trì không lãng
phí lương thực, nhất quyết ép anh ăn một tuần cá lư xương cừu.
Giản Ngộ Châu cứ thế vượt qua một tuần dầu sôi lửa bóng. Ngoại trừ
ngày thứ nhất Lục Phồn nhẹ dạ dập lửa giúp anh, mấy ngày sau đó toàn
phải tự mình chịu đựng. Cứ tiếp tục như vậy nữa thì bị bệnh mất!!
Mỗi ngày Giản Ngộ Châu đều oanh tạc weibo của đại ca sĩ nọ, đại ca sĩ còn “săn sóc” gửi thêm cho anh một tuần thức ăn. Ha ha ha, nhân sĩ
thương tật thì không có nhân quyền. Ăn liên tục một tuần liền, dù có
ngon đến mấy cũng phát ngán, Giản Ngộ Châu cứ tưởng Lục Phồn sẽ đổi món
ăn, không ngờ ngày hôm sau lại tiếp tục nhìn thấy dĩa cá lư kho và xương dê hầm cay, anh muốn phun cả ngụm máu ra ngoài, bực bực bội bội chỉ vào đĩa thức ăn: “Vợ à, không phải em nói ăn chán rồi à?”
Lục Phồn đáp nhẹ như mây gió: “Đúng mà, vì thế em mới thay đổi món ăn cho mình, còn cái này là làm cho anh ăn”. Nói xong, cô bưng tiếp mấy
món dành cho mình lật đật đi ra. Lòng xào, thịt bằm, cá hương thung
chiên giòn,… Mùi thơm phảng phất, Giản Ngộ Châu không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Lục Phồn đắc ý ngậm một miếng cá rồi híp mắt hưởng thụ.
Giản Ngộ Châu nhìn lại đống cá lư trong chén của mình, lại nhìn cá
hương thung của Lục Phồn, rốt cuộc không nhịn hơn được nữa, anh nghiêng
người tới cắn nửa đoạn cá chiền phía ngoài.
Hàm răng hai người chạm vào cùng một nơi, Lục Phồn ngửa ra sau né tránh, cá đã bị anh ăn một nửa.
Rốt cuộc cũng được ăn một món khác ngoài cá lư xương cừu, Giản Ngộ
Châu cảm động muốn rơi nước mắt, vô cùng quý trọng nâng niu miếng cá
chiên nhỏ vừa giành được.
Lục Phồn bật cười: “Ngon vậy à?”
Giản Ngộ Châu nuốt xuống rồi nghiêng người sang, há miệng ra hiệu cô cho anh ăn.
Lục Phồn thấy khá buồn cười, gắp thêm một miếng lòng xào đưa tới bên
miệng anh, anh vừa định cắn là lại chuyển đũa đi, miếng lòng già rơi vào chính miệng mình.
“Cơm trong chén mới là cơm trưa của anh, ngoan”. Cô vuốt ve tóc người nọ, cười vui vẻ trên sự đau khổ của người khác. Giản Ngộ Châu cảm thấy nhất định mình phải chấn chỉnh lại uy nghiêm của một người chồng, nếu
không Lục Phồn cứ bị nuông chiều thế này, có khi sau này còn cưỡi lên
đầu anh nữa đấy. Mới vừa quyết định xong, một giây sau, anh mềm mỏng
nói: “Một miễng nữa thôi…”
Lục Phồn cảm thấy hình như Giản Ngộ Châu càng sống càng thụt lùi,
nhưng mà không thể không nói, trực nam làm nũng thế này, khụ, đúng là
khó mà chống đỡ nổi.
Cô gắp một miếng lòng già lên, cho vào miệng anh. Hai người cứ anh
một miếng em một miếng, giải quyết xong bữa cơm trưa. Lục Phồn nhìn anh
thâm thù đại hận với món cá lư xương cừu như thế thì cũng không ép anh
ăn nữa, hay là tặng cho Ngụy Gia Ngữ đi, cô bé đó mấy ngày nay toàn ở
nhà ăn mì, người cũng sắp trương thành mì gói rồi.
Đảo mắt đã vào thu, Giản Ngộ Châu đã có thể tự mình xuống giường,
chống gậy đi lại trong một phạm vi nhỏ, vấn đề sinh hoạt cá nhân cũng
thuận lợi hơn, nhưng mà về khoản tắm rửa anh vẫn kiên trì cho rằng mình
không có năng lực để hoàn thành động tác có “độ khó cao” như thế, mặt
dày mày dạn muốn Lục Phồn giúp anh.
Lục Phồn ở với anh đã lâu, da mặt cũng dày lên không ít, giờ đã có thể mặt không đổi sắc giúp anh cởi quần mặc áo.
…Thỉnh thoảng còn giải quyết thay ai kia… Lục Phồn cảm thấy mình đúng là “cô hộ lí tận tụy nhất trong lịch sử”, đáng được ghi công.
Ngày hôm nay hai người lại mặt đối mặt trên bàn ăn cơm, cuối cùng
Giản Ngộ Châu cũng có thể ăn uống bình thường, khẩu vị cũng tốt hơn,
thỉnh thoảng lại gắp cho Lục Phồn ít rau, miệng lẩm bẩm: “Ăn nhiều một
chút, em gầy quá, ôm toàn thấy xương”.
Gần đây Lục Phồn phải làm việc khá nhiều, một tháng giảm gần năm cân, trước mắt chương trình đang trong giai đoạn chuẩn bị, cuối cùng cô cũng có thể thở phào một hơi, cũng định bù lại đống thịt đã mất.
“Anh đừng gắp đồ anh không thích sang cho em”. Cô không kìm được nổi điên: “Anh là con nít mười tuổi đó chắc”.
Giản Ngộ Châu nghiêm mặt nói: “Em không hiểu rồi, những thứ anh không thích ăn toàn là món nhiều dinh dưỡng, em nên ăn nhiều mới phải”.
Lục Phồn trợn trắng mắt lên, lười phải tranh luận với anh. Đột nhiên
Giản Ngộ Châu nghĩ tới chuyện gì đó, vờ hỏi như thể không quan tâm lắm:
“Dạo này em có thích thứ gì không? Cái gì cũng được”. Lục Phồn sững sờ,
bật cười nói: “Anh định lấy thân báo đáp để cảm ơn công chăm sóc của em
đấy hả?”
Anh còn đàng hoàng trịnh trọng trả lời: “Nếu em có ý này thì anh đồng ý”.
“…Thôi đi”.
Anh chớp mắt một cái: “Em kén quá đi, cái này cũng không hài lòng à?”
“Có gì hay mà hài lòng?” Lục Phồn nhìn anh một cái, như kiểu trêu tức chọc anh: “Mười phút?”
Giản Ngộ Châu cứng đờ: “…” Anh nhớ lại một lần tuần trước, buổi tối
bi thảm nhất thế gian đó đã bị anh hoàn toàn xóa khỏi bộ não… có lẽ là
do khó kìm nén quá, động tác của Lục Phồn lại quá bất ngờ, khiến anh
không giữ được, cho nên trước thời gian… Vậy, mà, cô, ấy, vẫn, nhớ!!!
Cô đã đồng ý là sẽ quên mà!!!
Tự tôn đàn ông như cành khô bị tàn phá đứt lìa, Giản Ngộ Châu hận đến nghiến răng, khuôn mặt bất động từ trước đến giờ xuất hiện vẻ oán hận
không cam lòng, anh chống chế: “Đó là vì bất ngờ!”
Lục Phồn bình chân như vại, đặc biệt hưởng thụ dáng vẻ thở hổn hển
của Giản Ngộ Châu: “Có một cổ nhân từng nói, không nên quên bất kì
chuyện ngoài ý muốn nào cả, nói không chừng đó là kết cục về sau”.
Giản Ngộ Châu: “Cổ nhân nào đó, anh muốn đi đốt tiền giấy cho ông ta”.
“Wal Ziji Sood”.
“Là ai vậy?”
Lục Phồn nhanh tay giành được miếng gà hấp muối cuối cùng trong đĩa, “Anh đoán xem”,
“Cánh gà của anh! Anh muốn tới trung tâm gia đình phản ánh, em bắt
nạt trượng phu tàn tật. Em đã nói một người ba miếng, cuối cùng anh chỉ
ăn được có một miếng!”
Giản Ngộ Châu cực kì đau lòng, khó khăn lắm mới thoát được đống đồ bồ đại thịnh dương khí, rốt cuộc mới có thể ăn no nê một bữa, cuối cùng
Lục Phồn lại nhanh tay hơn anh, roẹt roẹt đã ăn xong ba miếng, còn nhân
lúc anh quay đầu mà giành luôn phần của anh.
Cái gì còn có thể nhịn được, chứ cướp đồ ăn thì kiên quyết không
nhịn! Dù có là vợ mình cũng không nhịn được! Anh nhất định phải tới
trung tâm gia đình! Anh nhất định phải chấn chỉnh lại kỉ cương vợ chồng!
Lục Phồn nhả xương ra, lấy khăn giấy lau lau khóe miệng: “Ngoan, tự về giường chơi đi”.
Chỉ có một mình mình có ý chí chiến đấu, đồng chí tàn tật Giản Ngộ
Châu đành phải bất đắc dĩ ngừng chiến tranh, quay về nằm trên giường.
Tối nay nhất định phải đòi lại công bằng. Anh nghĩ. Và đương nhiên, kế
hoạch của ai kia cũng hoàn toàn phá sản.
Từ khi động tác của anh càng lúc càng làm càn, Lục Phồn kiên quyết
không chịu ngủ chung giường với anh. Giản Ngộ Châu chờ đến mười giờ vẫn
không thấy mặt người, khi đấy anh mới phát hiện hóa ra Lục Phồn đã về
phòng cô rồi, để lại mình anh chăn đơn gối chiếc.
Lạnh lùng, thê thảm. Ngày hôm sau, lúc Lục Phồn vừa rời giường đã
nghe thấy tiếng từ trong bếp vang ra, cô vội vàng tròng thêm áp bông, ra phòng bếp, Giản Ngộ Châu đang chống gậy khó khăn đứng đánh trứng gà, cô hơi biến sắc: “Anh làm gì thế, đói bụng à?”
Cô giật lấy cái bát, đặt lên bàn rồi đỡ anh ra khỏi nhà bếp.
“Có phải ngay cả đánh trứng anh cũng không làm được đâu chứ”. Giản
Ngộ Châu nhìn Lục Phồn lo lắng như thế thì cũng thấy buồn cười, nhưng mà không làm trái ý cô, cùng đi ra khỏi bếp: “Mấy ngày nay em hay rời nhà
sớm, bữa sáng cũng không ăn thì phải làm sao đây?”
Lục Phồn đỡ anh ngồi xuống ghế sa lon phòng khác: “Em mua ở ven đường được mà, anh đừng nghĩ lung tung, phải tĩnh dưỡng cho chân mau lành thì em đã cầu trời khấn phật lắm rồi, được không?”
Giản Ngộ Châu cười khẽ: “Được”.Sau đó anh lại tự bổ sung thêm một câu khác trong lòng: “Không mau lành chân thì sao có thể chinh phục em được đây?” Đương nhiên, Lục Phồn nào biết trong đầu ai kia toàn là những suy nghĩ đen tối, cất gậy cho anh xong, cô đưa điều khiển cho người nọ
chuyển kênh.
“Hôm nay không tới đài truyền hình à?”
“Ừm”. Lục Phồn vươn người một cái: “Xế chiều em mới đi, em làm bữa sáng cho anh trước nhé, anh thích món gì?”
Giản Ngộ Châu vui vẻ gật đầu, mắt dịu dàng trìu mến: “Nghe em”.
Lục Phồn run run nổi da gà đầy người, lắc đầu một cái rồi xoay người
vào bếp. Gần đây người này không bình thường cho lắm… Buổi chiều, Lục
Phồn ngồi xem phim với Giản Ngộ Châu xong thì tới đài truyền hình. Giản
Ngộ Châu ngồi trên ghế salon, nghĩ ngợi hồi lâu, rốt cuộc cũng quyết
định đi trưng cầu ý kiến của người khác.
Khoai tây hầm thịt bò: Lúc sinh nhật vợ mọi người làm thế nào?
Mỗ ca sĩ: Ăn cơm, ngủ
Khoai tây hầm thịt bò: Không rặng quà à?
Mỗ ca sĩ: Tự xem mình là quà luôn.
Khoai tây hầm thịt bò: …
Mỗ ca sĩ: Ô, anh muốn đưa cũng không tặng được, một người tàn tật thôi mà, đừng làm trò gì nhé
Khoai tây hầm thịt bò: Nhanh góp ý cho tôi, cô ấy sắp về rồi.
Mỗ ca sĩ: Anh có thể tự mình hầu hạ, hiệu quả tuyệt vời, chắc chắn cô ấy không chịu nổi, nói không chừng còn chủ động nữa đấy.
Giản Ngộ Châu rơi vào trầm tư.
Chủ động… Đúng thế, chân anh không động đậy được, nhưng nếu Lục Phồn
có thể chủ động thì giấc mộng xuân của mình cũng có thể thành sự thật
rồi! Quyến rũ, nhất định phải quyến rũ. Da mặt đã là gì, tự tôn đàn ông
là cái thá gì, so với vợ chả là cái rắm.
Giản Ngộ Châu quyết định xong thì chống gậy vào nhà chuẩn bị. Hôm nay là sinh nhật Lục Phồn, nhất định anh phải tặng cho cô một niềm vui bất
ngờ.
Anh dương dương tự đắc nghĩ, có khi Lục Phồn muốn ngừng mà không ngừng được, có khi còn không rời khỏi anh nửa bước.
(Ở một phương diện nào đó, Tử Trực Nam có năng lực tự tin quỷ dị)
Trước giờ cơm tối, Lục Phồn quay về nhà, trước kia Giản Ngộ Châu sẽ
ngồi trên ghế sa lon chờ cô, ngày hôm nay lại không thấy bóng anh đâu.
Lục Phồn đặt mấy món ăn vừa mua vào tủ lạnh thì nghe có tiếng người gõ
cửa.
Không lẽ là chuyển phát nhanh? Cô đi ra mở thử, ngoài cửa thình linh
vang lên tiếng pháo ruy băng nổ tung, sau đó là mấy tiếng hô không đồng
đều cho lắm: “Sinh nhật vui vẻ”.
Lục Phồn choáng váng một lúc, dây ruy băng rơi trên đầu cô cả đống,
nhìn cũng thấy buồn cười. Hứa Nghi Nhã hi hi ha ha phủi giúp đi: “Xem vẻ ngơ ngẩn của chị kìa, không lẽ chị quên sinh nhật mình rồi à?”
Trần Dịch cười nói: “Chắc chắn là quên rồi, nhưng mà chúng ta sẽ không quên sinh nhật hai tám tuổi của cô đâu hahaha”
Phương Duệ cũng trêu theo: “Chúc mừng cô cách ba mươi chỉ còn thêm một bước”.
Lục Thời giơ chiếc bánh ga tô hai mươn bốn tấc lên: “Chị, em mua bánh gato chocolate chị thích nhất đây này”.
Nguy Gia Ngữ cũng xách một cái túi lớn: “Chị Tiểu Phồn, em chọn quà
mấy ngày luôn đó, hỏi Lục Thời rất lâu, hắn mới chịu nói cho em biết chị thích cái này”.
Lục Phồn quên sinh nhật mình thật, nhìn thấy bạn bè em trai đều nhớ cả, trong lòng cũng cảm động không thôi: “Cảm ơn…”
“Cảm ơn gì chứ, không cần khách sáo”. Hứa Nghi Nhã trực tiếp đi vào: “Hôm nay có ăn uống đàng hoàng không?”
Lục Phồn giờ mới nhớ ra, giời ạ, Giản Ngộ Châu ở đây!!!
Cô đang định rủ mọi người ra ngoài, Lục Thời liền ngăn lại, cười
không có ý tốt, thấp giọng nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày anh rể phải ló mặt ra mà, chị, chị đừng kim ốc tàng kiều nữa, anh rể là tiểu thư khuê
phòng sao, nào có ai không nhận ra đâu chứ”.
Lục Phồn dở khóc dở cười: “Tàng kiều cái rắm, có phải em cố ý dẫn họ
tới không?” Lục Thời giơ hai tay lên, vô tội nói: “Em không có, là chị
Nghi Nhã nói, muốn ăn đồ chị làm”. Lục Phồn nguýt cậu một cái dài, định
để họ ở phòng khách rồi vào nhà tìm Giản Ngộ Châu thử. Dù sao sớm muộn
gì hai người cũng phải công khai, nói chuyện với bạn bè cô trước cũng
tốt. Nhưng mà cô còn chưa tới cửa, người bên trong đã mở cửa đi ra, kèm
theo đó là tiếng cười trầm thấp khàn khàn: “Em yêu về rồi sao”.
Sau khi Lục Phồn thấy rõ, cả người đều ngẩy ngẩn đờ ra. Giản Ngộ Châu mặc một chiếc áo máu xám tro bó người cổ áo khoét sâu hình chữ V, áo
mỏng bó sát vào làn da, cổ sâu đến tận bụng, hoàn toàn miêu tả rõ ràng
cơ ngực hoàn mỹ của người kia. Phía dưới là chiếc quần jean eo thấp,
lưng quần như kiểu sẽ sắp rơi xuống liền, eo nhỏ lộ ra ngoài hoàn toàn,
và cả đôi chân dài đầy mê hoặc.
Không chỉ như vậy, vì quần quá chật, nơi nào đó cũng hết sức rõ ràng, phác họa đến mức người ta không muốn chú ý cũng không được.
Nhìn kĩ lại thì hình như anh ấy còn làm tóc và mặt nữa, mái tóc để nghiêng qua trước trán, vừa hỗn độn nhưng lại rất đẹp trai.
Trước kia râu ria xồm xoàm giờ cũng cạo hết sạch sẽ, khuôn mặt đường
nét mà góc cạnh. Đôi mắt sáng rực lười biếng liếc ngang qua, quả thực có thể hút hồn người.
Gợi cảm mà quyến rũ, Lục Phồn choáng váng, toàn thể mọi người trên
ghế sa lon cũng choáng váng. Không khí như đọng lại, bốn phía rơi vào
yên tĩnh. Một hồi lâu sau, Giản Ngộ Châu là người đầu tiên phản ứng lại
được, anh cố gắng kiềm chế khóe miệng đang co giật, vận dụng hết toàn
lực để trấn định, rồi gật đầu khẽ với mọi người, sau đó dựa tường lê lết vào trong.
Rầm một cái, đóng sầm cửa lại. Mọi người hoàn hồn trong nháy mắt.
Vẻ mặt Lục Phồn cũng phức tạp cực kì, trong lòng như có 10 ngàn con fuck your mother chạy qua, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Hóa ra lúc Tử Trực Nam ở nhà tự chơi một mình là thế này sao!! Sao anh không cởi sạch rồi chạy ra luôn chứ!!!