Sắc Đẹp Thay Cơm

Chương 30




:

Vẻ mặt anh vẫn bình thường như cũ, tay cầm điện thoại khẽ đưa lên. Lục Phồn không nghi ngờ gì cả, đoán chắc đối phương vẫn chưa nhìn thấy tấm hình trong file ảnh nọ nên mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi qua.

Ánh mắt Giản Ngộ Châu bình thản là thế, nhưng thật ra lại sóng gió bên trong, cứ thế nhìn chằm chặp người đang từng bước tới gần. Ánh trăng mờ ảo khiến những tình ý sâu thẳm nhất trong lòng cứ thế nôn nao muốn thoát ra, đợi tới khi cô đứng trước mặt anh, Giản Ngộ Châu vô thức tiến về trước nửa bước, giang hay tay ra rồi ôm chặt người kia vào lòng mình.

Hàm dưới của Lục Phồn va vào bờ vai anh, hơi đau, đập vào mặt là hơi thở nóng rực, trong nháy mắt cô cuống cuồng hoảng hốt, đờ đẫn không có động tác nào.

Giản Ngộ Châu nắm chặt tay, lòng bàn tay dán chặt vào gáy của người kia, tay khác thì vòng qua eo, ép sát đầu người nọ vào trước ngực mình, đầu lại hơi cúi xuống, để sát bên tai cô, tiếng hô hấp nhẹ đi mấy nhịp. Hai người cứ duy trì bầu không khí lạ lùng kia một lúc, mãi đến khi Lục Phồn bắt đầu muốn thoát đi, Giản Ngộ Châu lại càng thêm siết chặt, buồn bực nói: “Để anh ôm một lúc”.

Lục Phồn không biết vì sao tự dưng chuyện lại thành ra như vậy, lẽ nào Giản Ngộ Châu uống say lại xem cô là gấu. Cô cảm giác bàn tay anh giữ chặt lấy eo cô mang theo từng đợt tê dại yếu mềm, tim đập nhanh quá làm lời nói cũng có phần lộn xộn: “Anh sao thế?”

“Đừng nói gì cả, yên tĩnh một chút”.

“…”. Lục Phồn không nói nữa, nhưng cả người vẫn cực kì khó chịu. Gió đêm trên núi lạnh thấu xương, trước ngực anh lại nóng bừng không ngớt.

Lạnh băng và nóng hực, lông tơ trên người cũng dựng hết cả lên.

Trực giác của cô bây giờ là Giản Ngộ Châu có gì đó không ổn. Không biết có phải do đã xác định được tâm lí rồi không, dần dần cô lại thấy thoải mái hơn, không cừng đờ như trước, hai tay đặt trước ngực anh cũng bắt đầu cuộn lại, cả người cứ xoắn xuýt trong trạng thái mâu thuẫn.

Một hồi lâu sau, Giản Ngộ Châu không chịu được nữa, anh thấp giọng nói: “Em nói mấy câu đi”.

Lục Phồn: “Nói gì?”

Giản Ngộ Châu: “Gì cũng được”.

Lục Phồn: “Anh uống rượu hả?”

Giản Ngộ Châu: “Không có”.

Lục Phồn: “Anh lạnh hả?”

Giản Ngộ Châu: “Không”.

Lục Phồn vắt hết óc ra cũng không hiểu tại sao, lại rơi vào trầm mặc. Giản Ngộ Châu sắp bị sự im lặng của cô làm cho điên lên rồi, anh chủ động mở lời: “Sao em không hỏi có phải anh thích em không?”

Lục Phồn ngẩn ra, ma xui quỷ khiến thế nào cũng lặp theo lời nọ: “Anh thích tôi à?”

Giản Ngộ Châu nghe vậy, tay ôm cô cũng hơi run lên, lập tức buông cô ra, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo xán lạn. Một hồi lâu sau, trên mặt của anh ửng lên một nét hồng khả nghi, anh thấp giọng ho khan một tiếng, đưa tay che mắt cô lại, đắn đo một lúc rồi mới trịnh trọng trả lời: “Phải”.

Lần này đến phiên Lục Phồn cười khanh khách. Mãi không nhận được câu trả lời, Giản Ngộ Châu có phần bực bội: “Sao em không nói gì?” Lục Phồn hoảng hốt cứ tưởng mình mới vừa ảo giác, Giản Ngộ Châu… tỏ tình với cô sao? Cô thật thà đáp lại: “Còn chưa nghĩ ra phải nói gì…”

Giản Ngộ Châu nhìn vẻ mặt mở mịt của ai kia, không còn nét khách sáo xa lánh như mọi ngày, cho nên nhân lúc cô còn chưa tỉnh táo phải tranh thủ hơn một chút, thế là tay lại vòng lên hông người nọ: “Em nói xem vì sao trong điện thoại của em lại có ảnh ở Tống Thành ngày đó”.

Lục Phồn ngẩn ra, anh ấy thấy rồi!!! Cảm giác bí mật mình giấu kín bao lâu lại bị người ta biết được, phải nói là vô cùng xấu hổ, cô đẩy cơ thể đang càng lúc càng tiến sát lại mình: “Sao, sao anh lại xem điện thoại của tôi”.

Giản Ngộ Châu thầm nghĩ, hóa ra lúc Lục Phồn thẹn thùng cũng giống như những thiếu nữ hoài xuân như thế. Tính cách của cô trong nhu có cương, anh còn nghĩ, cho dù cô biết anh đã xem điện thoại của mình thì cũng sẽ cười cười bỏ qua mọi chuyện nữa đấy… Có lẽ là vì bị vạch trần bí mật, hai gò má đỏ ửng, giọng điệu thì như giận dỗi, làm đáy lòng anh càng lúc càng ngọt thêm. Như thể có một giọng nói thì thầm vào tai anh, Giản Ngộ Châu, trong lòng cô bé ấy có mày, cho nên mới thẹn.

Khóe miệng anh càng lúc càng cong, cũng thật thà biết mở lời xin lỗi: “Xin lỗi, anh biết lỗi rồi”. Câu trả lời mềm mỏng như vậy, cơn tức giận của Lục Phồn cũng không thể xả ra. Cô trề miệng, cuối cùng cũng không biết nói gì, theo bản năng lại muốn tìm đường bỏ trốn. Không ngờ lần này Giản Ngộ Châu không hề nhân nhượng như những lần trước kia, bàn tay vòng sau hông cô vẫn cương quyết không buông, còn kéo cô lại dính sát vào ngực nữa: “Em không có gì muốn nói với anh à?”

Lục Phồn không tách tay anh ra được, thế là bực bội trừng mắt lại: “Không có!”

Giản Ngộ Châu chỉ nhìn thấy vẻ thẹn thùng trên gương mặt cô thôi, không nhịn được lại bật cười thật khẽ: “Nói dối, em còn không thật thà bằng bức ảnh kia đâu”.

Mặt Lục Phồn nóng bừng, trong lòng rối tung rối mù một múi, cô muốn tìm một nơi yên tĩnh, ít nhất cũng phải tránh hoàn cảnh bây giờ đã.

Ở trước mặt Giản Ngộ Châu đến hít thở còn khó khăn, cứ thế này sao cô có thể bình tĩnh mà suy nghĩ cho được.

“Anh buông em ra trước đã”.

“Không buông”.

Rốt cuộc Lục Phồn không nhịn được mà mắng to: “Sao anh không biết xấu hổ thế chứ”.

Giản Ngộ Châu sững sờ, sau đó lại lớn tiếng cười vang, không ép cô nữa, điện thoại di động được đưa tới trước mặt cô. Lục Phồn định lấy thì anh lại thu tay về. Lục Phồn nhìn cái vẻ vui sướng được nước lấn tới của người kia, chỉ hận không thể đánh cho vài cái.

Giản Ngộ Châu lắc lắc điện thoại trong tay, “Lục Phồn, nhìn thẳng anh này, nói cho anh biết suy nghĩ của em đi”.

Lục Phồn vừa chạm vào mắt anh đã vội vàng dời đi, cô hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén tâm hồn đang nổi loạn: “Em còn chưa nghĩ kĩ… chưa nghĩ xong”.

Ít nhất còn tốt hơn là từ chối… Dù có hơi thất vọng, nhưng Giản Ngộ Châu cũng không phải người quá nóng lòng, anh hiểu được, muốn hái được trái câu ngon nhất thì phải kiên nhẫn và bỏ sức nhiều hơn người khác, thế là không ép buộc cô nữa: “Anh chờ em nghĩ kĩ, nhưng mà trước đó, em không được phép trốn anh”.

Bình thường Giản Ngộ Châu vẫn lạnh lùng ít nói, từ trước đến giờ, lúc hai người gặp nhau vẫn khách sáo đáp lời, giờ trong lòng Lục Phồn đã mê man hỗn loạn, hoàn toàn không biết vì sao đột nhiên anh lại biến thành kiểu người như thế.

“…Được”.

Khi ấy Giản Ngộ Châu mới trả điện thoại lại cho cô. Lục Phồn nhận lấy điện thoại, lúc chuẩn bị quay đi Giản Ngộ Châu lại nắm nhẹ lấy cổ tay của cô, hôn nhẹ một cái lên trán người nào đó, một giây sau, anh đưa hai tay lên rồi lùi lại vài bước, mặc dù trên mặt không biểu lộ quá rõ tâm tình, nhưng nét vui sướng trong đáy mắt thì không gì giấu được: “Anh cam đoan không cử động gì nữa”.

Lục Phồn đưa tay sờ lên trán một cái, không dám nhìn anh mà quay đầu thi thẳng, bước chân còn vội vàng hơn khi tới. Ngồi trong phòng bếp, Lục Phồn đờ đẫn nhìn khoảng không vô định, hồi tưởng lại nụ hôn khẽ khàng trên trán lúc vừa rồi, gò má bắt đầu ửng hồng lên.

Cô lập tức tát lên mặt mình một cái, chờ nhiệt độ trên mặt hạ xuống dần mới thở ra một hơi. Trước khi chuyện tối nay xảy ra, cô chưa từng nghi ngờ điều gì, nhưng sau những phút giây vừa rồi, cô mới loáng thoáng hiểu, thực ra Giản Ngộ Châu đã có cảm tình với mình từ trước kia rồi. Quản lí của anh nói anh rất kén ăn, nhưng những món cô làm cái gì ăn cũng ăn hết cả, lúc ở Tống Thành xảy ra sự cố đó, anh còn liều lĩnh đi xuyên qua đám người tới bảo vệ cho cô, mặc nguy cơ xảy ra scandal, khi uống say vẫn cứ lầm bầm gọi tên mình… Lục Phồn là một người kém nhạy cảm về chuyện tình yêu, hơn nữa cô chưa từng nghĩ sẽ có khả năng này, vì thế mới không để ý đến những chi tiết nhỏ, nhưng có những thứ dù cô không chú tâm bây giờ lại hiện ra rõ ràng, càng nhớ lại càng thấy mình ngốc nghếch không chịu nổi.

Lục Phồn nắm tóc, lo lắng không nguôi. Đúng là cô cũng thích Giản Ngộ Châu, nhưng mà thích bao nhiêu, có đủ để chấp nhận những lời đồn đại chê trách có thể đè lên đầu mình trong tương lai không, cô lại không hiểu rõ.

Lục Phồn vẫn nghĩ, chỉ có khi đã chuẩn bị đầy đủ tâm lí, có khả năng gánh vác hết mọi ngọt ngào đau khổ, cô mới có thể bắt đầu chuyện tình cảm đôi bên tình nguyện. Nhiều năm qua, cô từng có cảm tình với một vài người, nhưng cô biết, tình cảm không phải là một điều dễ dãi, trong cuộc sống sau này, đối phương không phải là người có cũng được mà không có cũng không sao, cô không có lòng tin mình có thể bước tiếp với một người mà không yêu nhiều lắm, cho nên vẫn chần chờ đến bây giờ. Cứ thoải mái bắt đầu một mối tình là hành vi rất thiếu trách nhiệm, cho nên cô mới cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng, cũng không thể qua loa với một người như Giản Ngộ Châu được.

Suy nghĩ của cô càng lúc càng rõ ràng.

Nếu như cùng với Giản Ngộ Châu, cô phải đối mặt với những lần xa nhau liên tiếp, có thể bị truyền thông công chúng phát hiện bất cứ khi nào, fan bây giờ quá mức điên cuồng, toàn là fan não tàn cả, họ không chịu nổi khi thần tượng có người yêu, quan hệ xã hội có che giấu tốt đến mức nào đi nữa, dân trên mạng cũng sẽ móc cả nóc nhà người con gái đó lên, bình luận phơi bày hết trước mắt bàn dân thiên hạ. Lục Phồn chỉ muốn yên lặng sống, kiếm một khoản tiền nho nhỏ, mua xe, mua một căn nhà ba gian, cô không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình nếu bị nhìn chằm chằm như thế.

Xem ra tình cảm này sẽ không thuận lợi rồi, thậm chí họ phải lén lút như kẻ trộm nữa cơ.

Lục Phồn siết chặt điện thoại trong tay, trên màn hình vẫn là tấm ảnh kia, bóng lưng người đàn ông cao lớn, lúc ôm cô trong lòng như thể dùng thân mình để cản hết gió mưa, chỉ để lại cho cô một vùng trời yên ổn.

Rốt cuộc… phải làm sao đây. Trong mắt Lục Phồn thoáng mê man.

Sâu trong rừng trúc, đoàn làm phim đang tiến hành cảnh quay ban đêm, ánh đèn sáng trưng như ban ngày, Lục Phồn đứng từ xa mà vẫn thấy đèn sáng loang loáng, có cả bóng người đi tới đi lui.

Trong tay cô là bình cháo gà hầm nấm. Lửa vừa đủ, cháo dính mà không đặc, gà và nấm cũng hòa quyện vào nhau, mùi thơm phưng phức, khiến cho người ta muốn mở rồi ăn ngay.

Lục Phồn đứng ngoài rừng trúc bồi hồi một lúc lâu, rồi vẫn quyết định không vào, cô lấy điện thoại gọi cho Tiểu Trương. Tiểu Trương ngáp dài đi ra, nhìn quanh một vòng mới thấy cô rồi tới: “Sao cô không vào?”

Lục Phồn bịa chuyện: “Tối quá nên không dám đi”.

“Ồ, đưa cho tôi đi, tôi mang vào cho, cảnh của anh Giản sắp xong rồi”. Lục Phồn đưa cháo cho cậu ta, không kìm được dặn thêm, “Nhớ uống lúc nóng”.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nhắc nhở anh Giản, ngoài trời lạnh lắm, cô về sớm nghỉ ngơi đi”.

Lục Phồn có khoác thêm áo khoác đi ra mà vẫn thấy hơi lạnh, thế là gật gù nhìn Tiểu Trương đi vào rừng trúc, cô cũng trở về phòng.

Cả ngày hôm nay chưa được nghỉ ngơi gì, Lục Phồn hoạt động gân cốt một lúc, sau đó lấy quần áo tắm rửa, định đi tắm. Điều kiện ở khu nhà này không tốt lắm, phòng tắm là phòng đơn, ngay phía sau là núi rừng sâu thẳm. Lục Phồn đi vào trong thì khóa chặt cửa gỗ, sáu đó mới vặn đèn treo. May mà tuy phòng tắm hơi đơn sơ, nhưng nước nóng cũng có đủ. Lục Phồn tắm rửa sạch sẽ rồi bắt đầu mặc quần áo, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, từ xa đến gần. Một giây sau, tiếng Giản Ngộ Châu vang lên: “Lục Phồn?”

Lục Phồn: “…”

Trầm mặc, xem như không nghe không trả lời. Hình như Giản Ngộ Châu đi rồi, Lục Phồn mới thở ra một hơi, nhanh chóng tròng áo ngủ vào, sau đó đẩy cửa gỗ đi ra. Nhưng không ngờ bên ngoài lại có một bóng người đen thui đang đứng tựa bên tưởng, cô hoảng hốt một lúc mới nhìn rõ là Giản Ngộ Châu, khi ấy mới thả lỏng hơn một chút: “Anh đứng đây dọa ai thế?”

Ánh mắt của Giản ngộ Châu liếc qua hai chân dưới gấu váy ngủ của cô một loáng rất nhanh, sau đó mắt nhìn thẳng về phía mặt: “Em đã đồng ý không tránh anh rồi, sao lại nói Tiểu Trương đưa cháo?”