Sắc Đẹp Thay Cơm

Chương 24




Người nọ có vóc người rất cao, mặc chiếc áo khoác màu đen ngắn, phối cùng quần jean sẫm màu, hơn nữa khuôn mặt được che kín trong khẩu trang và mũ lưỡi trai, dù đứng giữa đường lớn cũng khó có người có thể nhận ra được. Nhưng mà chỉ trong một chớp mắt ấy, Lục Phồn lại biết được đối phương.

Sao Giản Ngộ Châu lại ở đây? Anh ấy đến đây từ lúc nào? Giờ đã qua giờ cơm hai tiếng rồi. Rất nhiều ý nghĩ mơ hồ lóe qua, rất nhanh sau đó, cô vội vàng giải quyết Phương Duệ trước rồi lát nữa sẽ hỏi lại Giản Ngộ Châu: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi đi lên là được rồi, tạm biệt”.

Nghe vậy, cuối cùng Giản Ngộ Châu cũng dời mắt khỏi người cô, chuyển sang đánh giá người bên cạnh Lục Phồn, Phương Duệ. Tên này là ai vậy? Là bạn của Lục Phồn à? Phương Duệ cũng thấy người đàn ông bịt mặt trong thang máy cứ yên lặng nhìn bọn họ, anh lại thấy không yên lòng, không suy nghĩ nhiều cũng cất bước vào theo: “Tôi đưa cô lên đến cửa nhà”.

Lục Phồn bất đắc dĩ nhắm mắt vào trong. Thang máy từ từ đi lên. Bầu không khí kì lạ không sao tả xiết.

Giản Ngộ Châu nhét một tay vào túi, mắt hơi liếc sang ngang, theo dõi người kia không kiêng dè gì cả, như thể muốn liều chết với hắn ta. Phương Duệ bị nhìn càng thấy bất an hơn, không nhịn được nữa, anh đưa tay kéo Lục Phồn về phía mình.

Tất nhiên Giản Ngộ Châu cũng nhìn thấy hành động tiểu tiết này, đôi mắt ai kia càng trầm hơn, còn lóe lên mấy phần bất mãn. Ngón tay anh giật giật, như bản năng muốn kéo người kia quay lại, nhưng rồi vẫn phải gắng nhịn đi. Trong thang máy nhỏ hẹp, thời gian trôi qua càng chậm hơn, vất vả lắm mới tới được tầng nhà mình, Lục Phồn vừa bước ra khỏi thang máy là phải hít thở một hơi. Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giản Ngộ Châu, trang bị kín mít thế này bị Phương Duệ hiểu nhầm là đồ vô lại cũng không phải không có đạo lý đâu.

Phương Duệ nhìn hai người kia một trước một sau cùng đi ra, mình cũng ra theo, nhất định phải nhìn thấy Lục Phồn vào nhà thì mới chịu rời đi.

Lục Phồn không biết nên giải thích thế nào, dù sao thân phận của Giản Ngộ Châu cũng khá là nhạy cảm, bị người khác nhận ra thì kết cục nát tan luôn. Cô mở cửa, nghiêng người cho Giản Ngộ Châu vào trước, sau đó xoay người nói với Phương Duệ đang sững sờ ngạc nhiên: “Cảm ơn, tôi về tới nhà rồi, gặp lại sau nhé”.

Phương Duệ còn chưa phản ứng kịp: “Vừa rồi…”

Anh dừng lại một chút, thăm dò hỏi: “Làm bạn trai của cô sao?”

Lục Phồn vốn chỉ định nói là bạn thôi, nhưng nghĩ quanh một vòng cô lại gật gật đầu. Dù sao mình và Phương Duệ cũng khó có thể phát triển hơn nữa, không biết Phương Duệ có cảm tình với mình không, nhưng trước tiên cứ chặn hết đã rồi tính. Thế cũng tốt hơn cho cả hai người.

Phương Duệ có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó, anh mỉm cười đáp lại: “Hóa ra là vậy, bạn trai của cô… bạo quá”.

Lục Phồn có phần dở khóc dở cười, cô nghĩ, cái dáng vẻ vừa rồi của Giản Ngộ Châu, đâu phải chỉ có bạo thôi đâu. Cô cười cười xin lỗi, thấp giọng giải thích: “Tôi… mới cãi nhau với anh ấy, nên…”

Phương Duệ vung tay: “Không sao, cô về nhà rồi thì tôi đi trước nhé”.

“Ừm, tạm biệt”.

Nhìn Phương Duệ bước vào thang máy rồi, Lục Phồn mới thở hắt một hơi, đóng cửa lại. Vừa quay đầu đã đôi mặt với đôi mắt nhìn chằm chằm của Giản Ngộ Châu đang khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, cô không muốn tìm hiểu ánh mắt kia nhiều quá, cởi túi ra rồi hỏi: “Sao anh không nói gì đã tới vậy? Mà sao chỉ có mình anh, Tiểu Trương đâu, hôm nay yên tâm vậy à, không đi theo hộ tống?”

“…Vừa lúc đi qua, thấy đói nên tới tìm cô”. Giản Ngộ Châu im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Mà không gọi điện thoại cho cô được”.

Lục Phồn lấy điện thoại trong túi ra xem: “A, hết pin rồi, ngại quá, anh… đến đây từ lúc nào?”

Giản Ngộ Châu hơi ngiêng đầu: “… Vừa tới không lâu, không thấy ai nên định quay về”.

Vậy thì may, Lục Phồn không thể tưởng tượng được nếu Giản Ngộ Châu đứng chờ trước cửa nhà mình thì sẽ thế nào đây. “Anh ngồi xem tivi trước đi”.

Lục Phồn mang dép rồi đi vào phòng bếp kiểm tra các nguyên liệu có thể sử dụng, sau đó thò đầu ra hỏi Giản Ngộ Châu đang ngồi trên ghế sa lon: “Làm một bát canh bí đỏ được không?”

“Không cần đâu”. Anh cường điệu thêm lần nữa: “Muộn quá rồi, cô nghỉ sớm đi, tôi đi đây”.

“Ơ?” Lục Phồn sững sờ: “Không phải anh đói à?”

“Không sao, không phải đói lắm”. Một giây sau, như thể muốn tát vào mặt anh, Lục Phồn nghe tiếng ùng ục ọc ọc đang phát ra từ cái bụng ai kia. Mặt Giản Ngộ Châu dài ra trong nháy mắt, Lục Phồn nín cười: “Được rồi, đừng khách sáo, làm canh bí đỏ nhanh thôi”.

Giờ thì Giản Ngộ Châu còn biết nói gì đây, anh ngồi xuống ghế sa lon, nhìn TV chằm chằm nhưng thực ra tâm hồn đã phiêu lãng nơi nao.

Hôm nay xong việc sớm, lén lút vất bỏ Trần Tiêu và Tiểu Trương, một mình chạy ra ngoài. Thực ra năm giờ chiều anh đã đến nhà Lục Phồn rồi, nhưng mà cô lại không có ở đây. Mấy ngày này Lục Phồn không ra khỏi nhà, Giản Ngộ Châu cứ tưởng cô đi dạo loanh quanh, nên đứng dựa vào tường chờ một lúc. Chờ mãi đến bảy giờ rưỡi, anh mới thấy lo cầm điện thoại gọi thử thì không ai bắt máy, khi ấy anh hốt hoảng xuống lầu, định đi quanh khu này xem sao. Ai ngờ vừa xuống tầng một đã gặp được. Lại còn đi cùng một người đàn ông khác. Giản Ngộ Châu thoáng nhíu mày, đủ thứ suy đoán tràn ngập trong đầu lại bị anh vội vàng xóa đi. Cuối cùng, không chịu nổi sự giày vò không yên này nữa, Giản Ngộ Châu đứng lên, đi tới cửa phòng bếp, đắn đo một lúc mới giả vờ bình tĩnh nói: “Người vừa rồi là bạn cô à?”

Lục Phồn quay đầu nhìn anh, rồi lại quay lại ngay tiếp tục quấy canh bí đỏ: “Đồng nghiệp sắp tới, là bạn của người dàn dựng chương trình trước đây của tôi”.

Nghe vậy, viên pha lê lăn lui lăn tới trong lòng Giản Ngộ Châu rốt cuộc cũng mò ra, anh thấp giọng lặp lại: “… đồng nghiệp à”.

“Sao thế? Anh gặp rồi à? Anh ấy làm đạo diễn phỏng vấn ở Vạn Hoa TV, có khi anh gặp rồi cũng nên”. Giản Ngộ Châu lục lại kí ức trong đầu mình một lúc, “Chưa”.

“Thế à”. Lục Phồn thuận miệng đáp: “Người cũng tốt lắm”.

Trong lòng ai kìa xì khẽ, lại âm thầm dè bỉu, ai mà Lục Phồn chẳng khen tốt chứ? Cô ấy cũng nói mình vậy à…

“Hơn nữa anh ta nói anh là thần tượng của mình đó, được đứng chung với thần tượng trong thang máy mà không biết, quả là tiếc mà”.

Giản Ngộ Châu ngừng một lúc rồi nói: “Vậy còn em?”

“Hả?”

“Thần tượng của em”. Đừng là Thẩm Uẩn Xuyên, đừng là Thẩm Uẩn Xuyên, đừng là Thẩm Uẩn Xuyên…

“Thẩm Uẩn Xuyên chứ ai, tôi thích anh ấy hai năm rồi”.

Giản Ngộ Châu: “…”

Có lẽ câu chuyện hôm nay khiến bầu không khí quá dịu nhẹ, Lục Phồn cũng cởi mở hơn, “Nhưng mà tôi cũng ….anh mà, phim điện ảnh hay truyền hình của anh tôi đều xem hết đấy”.

Lời vừa dứt, Lục Phồn cảm giác khuôn mặt mình cũng cứng đờ cả đi. Không biết vì sao, cũng là thần tượng cả, nhưng từ thích dùng được với Thẩm Uẩn Xuyên, cô nói rất thuận miệng, nhưng đổi sang một đối tượng khác, cô lại không mở được lời.

Giản Ngộ Châu bắt được từ ấm ớ cô ngậm trong miệng không phát ra kia: “Tôi nghe không rõ, cô vừa nói gì thế?” Lục Phồn vội đổi sang từ khác: “Trước đây tôi sùng bái anh lắm, thật”.

Hai mắt Giản Ngộ Châu sáng ngời.

“Lúc học trung học ấy”.

“…”

Lúc học trung học…

Giản Ngộ Châu xoa xoa viên pha lê vỡ nát trong lòng, bước chân nặng nề quay trở lại ghế sa lon, bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh.

Haiz… già rồi.