Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 287: Đừng động vào cô ta, cô ta chỉ là công cụ sinh sản




Editor: Dế Mèn

Tô Thần ngẩng đầu nhìn về phía Mục Thành Quân, cô nhịn nước mắt. Tân Thế Huân liếc nhìn Tô Thần chăm chú, “Thấy đau lòng?”

“Ông như vậy, không nghĩ tới con gái ông trên trời có linh thiêng sao?”

Tân Thế Huân phất tay, hai tên đàn ông kéo Mục Thành Quân ra chút. Tân Thế Huân ngồi xổm xuống, “Cô biết con gái tôi chết thế nào sao? Cô biết rõ giữa hai chúng nó là quan hệ gì sao?”

“Tôi không rõ, nhưng chuyện ông đang làm là không đúng.”

Mục Thành Quân nhíu mày, nói với Tô Thần: “Tô Thần, đừng nói nữa.”

Hiện giờ Tân Thế Huân chính là kẻ điên, hơi chút kích thích cũng có khả năng làm ông ta nổi trận lôi đình, ai cũng không dám cam đoan ông ta có thể làm chuyện điên rồ gì với Tô Thần không. Lúc Mục Thành Quân nhìn thấy cái hố này, tâm trí đã hoàn toàn rối loạn.

Tô Thần khẩn trương nhìn về phía người đàn ông. Mục Thành Quân muốn trấn an cô một câu, để cô đừng sợ, cô cũng không nên bị đưa tới chỗ như thế này; nhưng lời nói đã đến bên miệng, người đàn ông lại một câu cũng không nói ra.

Hắn cũng không thể không che giấu vẻ nôn nóng đã muốn dâng lên trong mắt, như thế ngược lại sẽ càng kích thích Tân Thế Huân.

“Tôi với Tô Thần mất tích, một lát bên kia dập lửa xong cũng sẽ phát hiện ba mẹ Tô Thần không ở trong nhà, ai cũng sẽ nghĩ đến là ông làm thôi.”

Tân Thế Huân ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, “Vậy ư?”

“Ông dụ tôi tới nhà họ Tân chẳng qua mới cách một ngày thôi, Tân Thế Huân, ông không cảm thấy tính mục đích của ông quá lớn rồi sao?”

Khuôn mặtTân Thế Huân tràn vẻ không để bụng, “Tao chính là muốn đánh cho mày trở tay không kịp. Mục Thành Quân, chẳng lẽ tao còn phải cho mày đủ thời gian phòng bị sao? Tao cái gì cũng không quan tâm rồi, hôm nay tao không cần mạng của mày, cho nên tao không cần phải lo giết người thì đền mạng.”

Mục Thành Quân khẽ nhíu mày, “Nếu không liên quan tới tính mạng, ông thả Tô Thần đi.”

“Thả?” Người đàn ông đứng dậy, hai tay phủi mấy cái, phủi bùn đất trong lòng bàn tay đi. “Đêm nay vở diễn đẹp như vậy, chỉ thiếu người xem, sao có thể tùy tiện thả?”

Ánh sáng chiếu trước bia mộ bắn lại đây, Tô Thần thấp thoáng nhìn thấy vẻ lạnh giá nghiêm túc trong mắt Mục Thành Quân. Hắn hẳn có thể đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cũng đã tính tới điều nguy hiểm nhất rồi mới tới.

Tô Thần đứng trong hố bùn hoàn toàn đủ để đặt một chiếc quan tài vào. Trong mắt cô rõ ràng tràn ngập sợ hãi, nơi này đều là người của Tân Thế Huân, Mục Thành Quân một mình đến, đây không phải đi tìm cái chết sao?

“Ha ha ha!!!” Tân Thế Huân cười, tiếng cười trong nghĩa trang âm u lạnh lẽo bị gió ào ào đến nuốt hết một lượt, trong con ngươi ông ta rõ ràng lạnh đến tận cùng. “Mày quan tâm nó, nó cũng quan tâm mày, nhìn ánh mắt bọn mày kìa! Có điều trước mặt con gái tao mà bọn mày mắt đi mày lại như vậy, có nghĩ tới con bé sẽ đau khổ không?”

Tân Thế Huân giơ chân phải lên, đá đống đất tới. Tô Thần cảm thấy mắt mình đau khủng khiếp, cô theo bản năng duỗi tay lau mặt; có điều đất cát bay vào mắt, nước mắt cũng không khống chế được mà chảy xuống.

Mục Thành Quân nhìn thấy, từng dây thần kinh bị công kích mạnh, nhưng hắn rất nhành liền áp luồng cảm xúc đang dâng lên này xuống. “Tân Thế Huân, lúc này chỉ sợ ông nhìn lầm rồi.”

“Có ý gì?”

“Tô Thần với tôi mà nói, không được coi là gì.”

“Vậy à?” Tân Thế Huân nhìn Tô Thần trong hố chằm chằm, “Thành Quân, nếu mày không sốt ruột cho nó, tối khuya mày chạy tới nghĩa trang làm gì? Tao thấy mày thật sự gặp ma rồi.”

Tân Thế Huân thốt ra lời này, cũng tương đương chặn luôn đường của Mục Thành Quân. Hắn muốn đẩy Tô Thần ra, đã sớm không kịp rồi.

“Tôi cũng không thể để cô ta chết ở đây, nói như vậy, tương lai tôi cũng không cách nào giải thích với con trai tôi.”

Tân Thế Huân nghe hai chữ “con trai”, trong mắt rõ ràng cuộn trào mãnh liệt. Ông ta xoay người nhìn về phía Mục Thành Quân, vẻ mặt hung ác hiện ra không sót, nhưng ít ra những lời này của Mục Thành Quân đã dẫn nguy hiểm hướng về phía mình.

“Tôi để ý là để ý con trai tôi, còn Tô Thần, cô ta là người sinh ra con tôi. Nói cho cùng, người này nếu không phải cô ta thì cũng sẽ là người khác. Cô ta chẳng qua chỉ là một công cụ sinh sản thôi…”

Tô Thần nghe những lời này vào tai rất rõ. Lời Mục Thành Quân nói vốn dĩ chính là lời nói thật, hắn đưa cô vào nhà họ Mục, không phải bởi vì cô là mẹ Khoai Tây Nhỏ sao?

Nhưng Tân Thế Huân hiển nhiên không tin lý do thoái thác như vậy, “Mục Thành Quân, tao đã đưa nó tới đây rồi, hôm nay mặc kệ trong lòng mày nó có chiếm phần nào hay không, hai đứa bọn mày ai cũng đừng mơ đi ra.”

“Rốt cuộc ông hận tôi có người phụ nữ khác, hay hận tôi có đứa con trai?” Mục Thành Quân thẳng thắn nói rõ: “Nếu do cái đầu, tôi mấy năm nay cũng chẳng cắt đứt với phụ nữ, ông hẳn sớm trả thù tôi rồi, nếu là lý do sau… Tôi đây thật ra có thể hiểu. Chung quy lúc trước nếu không phải sức khỏe con gái ông không chịu được, nói không chừng hiện tại người sinh con cho tôi chính là cô ấy rồi, tôi đây còn phải lo gọi ông một tiếng ‘bố vợ’ có phải không?”

“Mục Thành Quân!” Tân Thế Huân cắn răng, xông lên trước, giơ nắm tay lên. Hai tên đàn ông cạnh Mục Thành Quân vẫn không ấn hắn xuống, cho nên đối diện với nắm tay vung lại đây, Mục Thành Quân liền bắt lấy. Tân Thế Huân thẹn quá thành giận, mắng đám người xung quanh một câu: “Cả đám là người chết hết hả?”

Tiếng nói vừa dứt, hai người kia đã đè Mục Thành Quân lại. Nắm tay của Tân Thế Huân cuối cùng thuận lợi hạ xuống mặt người đàn ông. “Tao cho mày nói hả, mày câm miệng cho tao!”

Một đấm của ông ta đánh mạnh vào khóe miệng Mục Thành Quân, trong nháy mắt hắn cảm thấy khóe miệng đã tê rần hết, hơn nữa cũng nứt rồi, đau kinh khủng.

Tô Thần đứng trong hố cũng lo lắng, sốt ruột vô ích thay Mục Thành Quân, sao ở lúc mấu chốt hắn lại chọc giận Tân Thế Huân chứ?

Tân Thế Huân cũng chưa thấy đã hận, cho nên dùng hết lực trên người mà đánh Mục Thành Quân. Nắm tay nện vào mặt hắn, người hắn, Mục Thành Quân vốn đang có thương tích, vết thương mới vết thương cũ thêm cả thảy, cả người như cái khung rệu rã.

Tô Thần vội muốn bò lên trên, “Dừng tay, đừng đánh nữa, dừng tay!”

Đuôi mắt Mục Thành Quân liếc về phía Tô Thần, trong ánh mắt mang theo vẻ cấp bách bảo làm cô đừng có nói. Một tên đàn ông thấy Tô Thần muốn bò lên, hắn đi tới, dùng chân dẫm lên vai Tô Thần.

Cô vẫn không lui lại, mà nằm rạp muốn lên. Lực dưới lòng bàn chân tên đàn ông càng lúc càng nặng, bàn chân hắn nghiền ép bả vai Tô Thần. Mục Thành Quân nhìn vậy, không khỏi thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm về phía Tân Thế Huân, “Đêm nay ông muốn làm gì? Thẳng thắn dứt khoát nói đi.”

“Tao nói lúc nãy còn chưa rõ sao?” Tân Thế Huân lui ra sau, bàn tay xoa xoa mu bàn tay mình, chỗ khớp xương tay đánh tới nỗi giờ đau quá. Ông ta cười như không cười nhìn chằm chằm Mục Thành Quân, nói: “Tao muốn cho mày hoàn toàn thành kẻ phế nhân.”

Sắc mặt Mục Thành Quân đông lạnh, “Ông đã hại tôi một lần, còn muốn hại tôi lần thứ hai sao?”

“Không, lần này không giống nhau!” Tân Thế Huân nghiến răng, trong mắt tràn đầy ý hận. “Tao muốn cắt căn nguyên gây tội của mày xuống, cũng sẽ không cho mày cơ hội khôi phục lại nữa. Hôm nay tao còn dẫn một con chó tới, hay sau khi cắt xuống, tao cho chó ăn thì sao nhỉ?”

Trong miệng Tân Thế Huân tràn đầy sự xúc phạm, Tô Thần nghe vào tai, không chỉ cảm thấy chấn động, mà cảm thấy ghê tởm hơn rất nhiều, cả người bắt đầu phát run lên cả.