Editor: Dế Mèn
Mục Thành Quân nghe thế, không thể nói được lời nào, nhưng bảo hắn cứ thế đi ra, hắn lại thấy không cam lòng.
Vào được cánh cửa phòng này cũng không dễ dàng, huống chi là có nói chuyện với Tô Thần.
“Sao cô không nói thẳng với ba mẹ cô?”
Tô Thần chớp mắt, “Anh chỉ tôi thử, tôi nên nói thế nào?”
“Nói cô ở đây tới giờ toàn chẳng vui vẻ, còn bị tôi đánh, nói tôi thích đánh người.”
“Sau đó bảo ba mẹ tới đây phải không?”
Ánh mắt của Mục Thành Quân trước sau dừng ở trên mặt cô không dời đi. Tô Thần biết hắn sẽ không chịu đi dễ dàng, cô lật người, nằm ngửa trên giường, sau đó mở mắt ra nhìn thẳng Mục Thành Quân, “Nhà họ Tô không có tự tin như nhà họ Lăng – có thể cầm kéo xông tới cửa. Mục Thành Quân, tôi cũng đã nói hết tất cả, anh còn muốn thế nào?”
“Hôm qua, nếu không phải hiểu lầm cô, tôi cũng sẽ không ra tay vậy với cô.”
Tô Thần không muốn nhắc lại chuyện này, “Cho nên, lúc tôi giải thích với anh, anh không nghe; giờ anh nói với tôi mấy thứ đó, tôi cũng không muốn nghe.”
“Bây giờ cô có tính toán gì không?”
Tô Thần ngồi dậy, “Tính toán cái gì?”
“Mẹ tôi nói, cô muốn mang Khoai Tây Nhỏ đi?”
“Tôi rất muốn đưa thằng bé về nhà, anh đồng ý sao?”
Mục Thành Quân lắc đầu.
Phản ứng của người đàn ông cơ bản đều nằm trong dự kiến của cô, “Cho nên đó, tôi cũng chỉ có thể nói vậy thôi.”
Tô Thần thấy ngủ như vầy không thoải mái, lại lật người, mặt xoay về phía Mục Thành Quân; nhưng cô lại không muốn nhìn thấy hắn, chỉ có thể nhắm mắt lại.
“Tô Thần, có phải cô rất sợ tôi không?”
“Anh rất rảnh phải không? Nếu anh thật sự có chuyện muốn nói với tôi, anh cứ đi thẳng vào vấn đề, đợi anh nói xong, tôi vẫn có thể ngủ được một giấc.”
“Cô sẽ đi sao?”
“Cái gì?” Tô Thần nghe không rõ.
Có vài lời, xem ra với Mục Thành Quân, vốn khó có thể mở miệng, cô vẫn cố tình muốn giả bộ hồ đồ phải không? “Tôi đang nghĩ, cô có thể nào không nói một tiếng đã thu dọn hành lý về nhà không?”
Tô Thần mở to mắt nhìn về phía giường của Khoai Tây Nhỏ, ánh mắt sau đó lại hướng về phía Mục Thành Quân, “Tôi không thể nào bỏ lại Khoai Tây Nhỏ mà đi.”
Có vẻ cô đã cho Mục Thành Quân một đáp án, hắn có vẻ cũng có thể an tâm được rồi. Thế nhưng trong lòng Mục Thành Quân vẫn rất loạn, rối tung rối mù.
Tô Thần hạ lệnh trục khách rất rõ ràng, “Anh còn có việc à?”
“Chẳng còn việc gì.” Mục Thành Quân không tình nguyện mà đứng dậy, đứng ở mép giường nhìn về phía Tô Thần. “Đến lúc làm tiệc trăm ngày cho Khoai Tây Nhỏ, trong nhà sẽ có thân thích tới đây, thấy cô không có một bộ trang sức nào ra hồn, tôi sẽ cho cô.”
Nói cho cùng, hắn vẫn cảm thấy roi kia vẫn không nên quất xuống, nhưng đánh rồi thì cũng không thu roi về được nữa, Mục Thành Quân không thể nghĩ ra cách nào để đền bù nữa.
Tô Thần lắc đầu, “Mua cũng phí, tôi không có thời gian để đeo.”
“Vậy cứ để đó, lúc có xã giao thì lấy ra.”
Tô Thần biết nếu cô không đồng ý, e hắn sẽ còn lằng nhằng một lúc nữa, cô đành phải nói: “Được thôi, cám ơn.”
“Vậy cô thích kiểu gì?” Trong mắt Mục Thành Quân có tia sáng nhạt nhảy lên, nhanh hỏi.
“Anh lựa đi, anh hiểu nhiều hơn tôi.”
“Được.”
Tô Thần nhìn hắn, “Có thể ra ngoài được chưa?”
“Được được rồi.” Mục Thành Quân cử động chân, đi ra ngoài. Ra khỏi phòng, hắn duỗi tay đóng cửa lại. Tô Thần nằm đưa lưng về phía hắn, nghe thấy tiếng đóng cửa truyền tới lỗ tai, lúc này mới lật người lại.
Sau khi xuống lầu, Mục Thành Quân đi thẳng ra cửa. Hắn lên xe, bảo tài xế đi tới trung tâm thương mại.
“Mục tiên sinh, anh còn phải đi mua đồ gì sao ạ?”
“Ừm.”
Tài xế chạy xe về phía trước, tới trung tâm thương mại, Mục Thành Quân bước thẳng xuống xe.
Hắn dạo ở trong rất lâu, cuối cùng thấy không hài lòng, lại đi tới một cửa hàng tư nhân đặt làm trang sức khác.
Mục Thành Quân ngồi trong cửa hàng, nhìn người nhân viên đeo găng tay, mở quầy ra, “Tiên sinh, anh muốn xem bộ này ạ?”
“Phải.”
Nhân viên lấy trang sức ra, “Anh xem, bên trong đây là một đôi hoa tai, một cái vòng cổ, còn có lắc tay, nếu anh cần nhẫn, kích cỡ có thể đặt làm.”
Mục Thành Quân nhìn sang mấy chiếc nhẫn trong quầy. Mặt nhẫn chế tác hoàn mỹ, tỉ lệ kim cương vừa nhìn đã thấy hàng top, hắn nhìn mà không chớp mắt.
“Tiên sinh, anh muốn xem nhẫn cưới không ạ?”
Mục Thành Quân nghe được hai chữ “nhẫn cưới”, cả tầm mắt đều không dời đi, hắn không khỏi cong nhẹ khóe miệng.
“Anh ấy không cần nhẫn cưới, anh ấy đã mua từ lâu rồi.” Đàng sau bỗng nhiên truyền đến một tràng giọng nói của đàn ông. Giọng nói này với Mục Thành Quân mà nói đã quá quen, hắn không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Mục Kính Sâm nắm tay kéo Hứa Lưu Âm đi tới. Đi tới phía sau Mục Thành Quân, Mục Kính Sâm để tay lên vai người đàn ông, “Anh cả, anh đây là đang mua đồ cho ai thế?”
Mục Thành Quân đẩy tay anh ra, “Ai cần cậu lo.”
Một nhân viên khác cũng đi tới, “Dạ chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì không ạ?”
Mục Kính Sâm nâng nắm tay mười ngón đan chặt với Hứa Lưu Âm lên, “Chúng tôi mới là tới để chọn nhẫn cưới.”
“Vâng, trước hết mời anh ngồi ạ.”
Mục Kính Sâm kéo Hứa Lưu Âm ngồi xuống cạnh Mục Thành Quân. Người nhân viên đi vào trong quầy, Mục Kính Sâm bảo Hứa Lưu Âm lựa, “Coi xem, thích đôi nào?”
“Em thích kiểu đơn giản, anh thì sao?”
“Tùy em, em thích thì anh cũng thích.”
Mục Thành Quân nghe vào tai, tầm mắt không khỏi nhìn về phía Hứa Lưu Âm. Hắn tưởng thấy một màn như vậy, trong lòng ít nhất cũng phải khó chịu, nhưng giờ phút này, lòng Mục Thành Quân như nước lặng, một chút gợn sóng cũng không nổi lên.
Có phải đã sớm buông bỏ chấp niệm với Hứa Lưu Âm rồi không?
Lúc tự hỏi mình những lời này, Mục Thành Quân lại cảm thấy kỳ quái, hắn từng có chấp niệm với Hứa Lưu Âm khi nào sao?
Hắn từ trước đến giờ không lãng phí tình cảm trên những thứ không chiếm được, người cũng vậy; cho nên hắn đã thoải mái vô cùng, cho nên mới có Tô Thần.
Nghĩ đến Tô Thần, ánh mặt của Mục Thành Quân lại không kiểm soát được mà hướng về phía quầy. Giám đốc ở đây quen bọn họ, tự mình tới phục vụ, dựa theo yêu cầu của Hứa Lưu Âm, lấy từng cặp rồi từng cặp ra.
Cánh tay của Mục Kính Sâm gác sau ghế Hứa Lưu Âm, người ngiêng về phía Hứa Lưu Âm. Vị giám đốc nâng tay Hứa Lưu Âm lên, thay cô đeo nhẫn vào.
“Kích cỡ rất vừa vặn, thật sự vừa khéo, chị xem.”
Hứa Lưu Âm nâng bàn tay lên, đèn dưới quầy rất sáng, mỗi một chi tiết đều được phô tỏa ra. Mục Kính Sâm nhìn hỏi: “Đẹp không?”
“Nhìn đẹp thật đó, rất đơn giản.”
Cuộc đối thoại của hai người truyền vào tai Mục Thành Quân. Người đàn ông có chút hâm mộ, tuy hắn khi đó đã kết hôn với Lăng Thời Ngâm, nhưng mọi việc cũng chưa từng để tâm, chứ đừng nói tới mấy chuyện tỉ mỉ chọn lựa nhẫn cưới.
Hắn nhìn chăm chú mấy chiếc nhẫn trong quầy tới xuất thần, liếc mắt một thì thấy được một cặp, rất đẹp.
Hứa Lưu Âm trò chuyện cùng Mục Kính Sâm, vị giám đốc mỉm cười nói với Mục Thành Quân: “Mục tiên sinh, anh cần gì không ạ?”
Người đàn ông không có nhu cầu mua nhẫn, hắn lại chẳng kết hôn với ai, Mục Thành Quân dời tầm mắt, tiếp tục nhìn bộ trang sức trong tay.
Sau một lúc lâu, hắn lại đưa mắt về phía trong quầy lại. Mục Thành Quân duỗi ngón tay, “Lấy cặp nhẫn này cho tôi xem.”
“Được ạ.”
Vị giám đốc mở cửa quầy ra, lấy một cái hộp ra. Mục Kính Sâm nhìn ngón tay Hứa Lưu Âm, “Anh vẫn cảm thấy cái này quá đơn giản.”
Vị giám đốc lấy cặp nhẫn kia ra, đưa tới trong tầm tay Mục Thành Quân, “Mục tiên sinh, mời ạ.”
Mục Kính Sâm nhìn về phía quầy trước mặt, quét mắt tới một cái, muốn chọn lại cho Hứa Lưu Âm. Anh ngẩng mắt lên, xem Mục Thành Quân đang làm cái gì, lại không ngờ thấy được cặp nhẫn trong tay người đàn ông. Mục Kính Sâm hai mắt sáng ngời, “Cặp này đẹp đấy, sao vừa nãy không thấy nhỉ, lấy tôi xem.”
Mục Thành Quân liếc xéo anh một cái, “Hiểu thứ tự trước sau không?”
“Anh cả, cái này anh không đúng rồi, anh cả đối tượng kết hôn còn không có, anh giành với em cái gì?”
Mục Thành Quân nghe nói thế, sắc mặt lập tức khó coi, “Ai nói anh không có?”
“Tô Thần?” Mục Kính Sâm ghé sát tới hắn một chút. “Chà, hai người phát triển thần tốc đến vậy, tới bước mua nhẫn này rồi?”
Mục Thành Quân không muốn để ý tới anh, chỉ quan sát nhẫn trong tay. Mục Kính Sâm vươn tay, cầm lấy chiếc cho nam. Anh nhìn một lát, còn đưa nhẫn cho Hứa Lưu Âm xem, “Em xem đôi này, có phải đẹp hơn không?”
Hứa Lưu Âm nhìn, “Cũng không tồi.”
“Anh nhìn là đúng mà!”
“Thật ngại ạ!” Vị giám đốc khó xử lên tiếng. “Đôi này thời gian đặt làm có thể sẽ hơi lâu một chút, ít nhất phải tới cuối năm mới xong ạ.”
“Tại sao?” Mục Kính Sâm khó hiểu, hỏi.
“Nhà thiết kế tương đối tùy hứng, dù đã ra kiểu, nhưng hàng mẫu làm ra của mỗi kiểu không cho vượt quá ba bộ ạ…”
Mục Kính Sâm đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình, rất vừa.
“Vừa vậy này? Xem ra cặp nhẫn này hôm nay tôi lấy được rồi.”
Mục Thành Quân thấy thế, liền kéo tay Mục Kính Sâm một cái, rút nhẫn từ ngón tay anh ra. Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm động tác của hắn, thật sự thấy không thể hiểu được, “Anh làm gì vậy?”
Mục Thành Quân đeo nhẫn vào ngón tay mình, “Anh đã thử trước rồi, vừa.”
Vị giám đốc cười nói: “Cái này được làm dựa theo ngón tay khuôn mẫu, xem ra các anh…”
“Anh cả, quân tử không đoạt đồ người khác, anh không phải chưa từng nghe qua đó chứ?”
Mục Thành Quân thả nhẫn vào hộp, đóng lại rồi giơ giơ hộp trang sức kia về phía Mục Kính Sâm, “Anh sẽ mua.”
“Em nhìn trúng rồi!”
“Anh lấy bộ này trước cậu.”
Mục Kính Sâm cắn chặt răng, “Anh có ý sao? Sao anh biết được tay Tô Thần có vừa hay không?”
“Anh muốn đưa cho ai, không cần cậu tới dạy anh.”
“A, trừ Tô Thần ra còn có thể có ai?” Tay phải của Mục Kính Sâm tì lên quầy. “Có điều anh đưa cho cô ấy lúc này, có phải hơi sớm rồi không? Em lại chẳng nhìn ra ý nào cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện ở bên anh.”
Hứa Lưu Âm nghe hai anh em họ anh một câu em một câu, người không biết nội tình, thật sự sẽ tưởng giữa bọn họ có gì không đúng.
Cô tiếp tục nhìn nhẫn cưới của mình, kiểu dáng trong quầy nhiều như vậy, trưng toàn là hàng cao cấp, với cô mà nói, mỗi một bộ đều đặc sắc.
“Cậu quản chuyện của mình cho tốt trước đi!” Mục Thành Quân đưa hộp trang sức cho vị giám đốc, “Cái này tôi lấy, lập hóa đơn đi, tôi chọn một bộ trang sức nữa.”
“Được ạ.”
Ngón tay Mục Kính Sâm khẽ gõ hai cái trên mặt quầy, “Không hổ làm kinh doanh, thực sự có tiền. Cặp nhẫn này không rẻ à, hơn cả triệu đó, Tô Thần cả thử cũng chưa thử nữa.”
“Cậu nói nhiều thật!”
Mục Thành Quân nhìn bộ trang sức kia, vẫn cảm thấy thiếu chút lòng thành, ánh mắt hắn hướng sang phía quầy, ngón tay nhịp nhẹ một chỗ, “Lấy bộ này cho tôi xem.”
Mục Kính Sâm nghiêng người qua phía Hứa Lưu Âm, “Chúng ta xem lại, không vội.”
“Ừm.”
“Dù sao hai chúng ta cùng nhau tới đây lựa, có rất nhiều thời gian, không khí như vậy mới là tốt nhất. Anh cảm thấy xấu hổ nhất phải là mấy người một mình tới đây này, cả người thảo luận cũng chẳng có.”
Nghe vào tai, Mục Thành Quân thật sự tức, nhưng thằng em ruột của mình, hắn có thể làm gì đây? Chẳng lẽ phóng một quyền tới sao?
Người đàn ông chọn hồi lâu, “Bộ này đi.”
“Được ạ, xin ngài chờ chút.”
Hứa Lưu Âm cũng chọn được một cặp nhẫn. Mục Kính Sâm đeo lên, cảm thấy cũng ổn, anh nhìn nhẫn trên tay Hứa Lưu Âm, “Từ từ chọn, nhẫn kết hôn phải chọn loại được ái mộ nhất. Cửa hàng này không có, chúng ta vẫn có thể tới cửa hàng khác.”
“Ừm.”
Vị giám đốc đi lập hóa đơn cho Mục Thành Quân. Mục Kính Sâm nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh, “Anh cả, có phải anh đang làm chuyện xấu gì phải không?”
Mục Thành Quân cũng không thèm liếc nhìn anh một cái, tầm mắt nhìn chằm chằm về phía trước, “Cậu mới làm chuyện xấu.”
“Nếu không, sao anh vừa mua nhẫn vừa mua trang sức? Đồ của cửa hàng này mắc như vậy, anh sẽ không tặng cho mấy cô thư ký trẻ của anh đó chứ?”
Mục Thành Quân không có ý để ý tới anh, hóa đơn làm xong, hắn đứng dậy đi trả tiền.
Sau khi hắn đi rồi, Mục Kính Sâm nhìn đồng hồ, nói với Hứa Lưu Âm: “Mẹ bảo chúng ta về nhà ăn cơm chiều, cũng không còn nhiêu thời gian, nhẫn hôm nào lại đến chọn đi.”
“Được.” Chuyện chọn nhẫn vốn dĩ không gấp được. Hứa Lưu Âm theo Mục Kính Sâm đứng dậy, chuẩn bị về nhà họ Mục.
Xe của hai người xe gần như một trước một sau ra khỏi trung tâm thương mại. Mục Thành Quân về đến nhà họ Mục trước. Tài xế vừa dừng xe xong, Mục Thành Quân cầm đồ chuẩn bị xuống xe, lại thấy bà Mục từ trong nhà đi ra.
Thả trong tay lại lên ghế, Mục Thành Quân đẩy cửa xe đi xuống.
“Mẹ.”
Bà Mục tiến lên mấy bước, “Con ra ngoài lúc nào vậy?”
“Con về nhà một chuyến rồi, sau đó đi ra ngoài có chút việc.”
“Con xem xem mấy giờ!” Bà Mục kéo cánh tay hắn. “Con nên ở với Thần Thần nhiều hơn.”
Khi đang nói chuyện, xe của Mục Kính Sâm cũng chạy vào nhà họ Mục. Mục Thành Quân nhìn, “Con trai con dâu mẹ tới, con vào nhà trước đây.”
“Nói nghe như thể không có quan hệ với con vậy!”
Mục Thành Quân lại rất không muốn thấy bọn họ, hắn cất bước đi thẳng vào nhà, vừa thay giày xong, Mục Kính Sâm và Hứa Lưu Âm cũng vào.
Bà Mục bảo người làm lên lầu kêu Tô Thần xuống. Bàn cơm đã được dọn, Tô Thần cũng xuống rất nhanh, bà Mục bảo mấy người ngồi vào bàn.
Hứa Lưu Âm nhìn về phía Tô Thần, lại thấy được vết thương trên cổ cô ấy.
Cô hơi hơi giật mình, nhưng không mở miệng.
Mục Kính Sâm mắt tinh, dĩ nhiên vừa một chút đã phát hiện ra, “Mẹ, vết thương trên cổ Tô Thần từ đâu ra vậy?”
Tô Thần nghe nói thế, theo bản năng định dùng tay che lại.
“Đừng che che dấu dấu, em thấy cả rồi.”
Mục Thành Quân ngẩng mắt liếc nhìn người đàn ông, “Đồ ăn nhiều như vậy cũng không lấp được miệng cậu sao?”
“Anh cả, anh đánh?”
Sắc mặt Mục Thành Quân khó coi một chút, Tô Thần cũng không nói lời nào. Bà Mục đưa mắt nhìn Mục Kính Sâm, “Nào, trời cũng không còn sớm, cả đám đều đói bụng rồi phải không?”
“Nhìn vết thương này, như là dùng roi đánh vậy!”
“Lão Nhị!” Bà Mục khẽ quát một tiếng.
Mục Kính Sâm cũng có chút bực, “Mẹ, con có tên, đừng gọi con lão Nhị.”
“Cậu có ăn không?” Mục Thành Quân cầm lấy đũa. “Không nói chuyện lúc ăn với ngủ.”
“Cuối cùng thì em biết rồi, xem ra anh hôm nay đi mua trang sức, là để nhận lỗi với Tô Thần đúng không?”
“Trang sức gì?” Bà Mục khó hiểu, hỏi.
“Mẹ, con với Âm Âm hôm nay đi chọn nhẫn, ở trong tiệm vừa lúc đụng anh cả, anh ấy cũng đang xem trang sức đấy!”
“Vậy ư?” Bà Mục mỉm cười, xem ra đứa con trai này từ từ thông suốt rồi, biết mua đồ dỗ cho phụ nữ vui vẻ. “Mua rồi à? Chọn kiểu dáng gì, đưa mẹ xem.”
Mục Thành Quân vẻ mặt có chút không nhịn được. Tuy biết mình chẳng làm chuyện gì trái lương tâm, nhưng bị Mục Kính Sâm nói ngay trước mặt như vậy, hắn thấy cả người có cảm giác không thoải mái. “Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bừa, thực sự nói hươu nói vượn!”
“Ai nói hươu nói vượn?” Mục Kính Sâm cố tình so đo với hắn. “Em với Âm Âm đều thấy anh.”
Mục Thành Quân hung tợn liếc anh một cái, “Cậu mắt mù, nhìn lầm rồi.”
“Cha cha cha, anh cả, sao anh không thừa nhận thế? Mua đồ tặng người ta cũng không phải chuyện mất mặt.”
Bà Mục nghe thế, sắc mặt có chút khó coi, “Được rồi, Kính Sâm, ăn cơm đi.”
Mục Kính Sâm cong khóe miệng, “Mẹ, con biết mẹ bảo con im là có ý gì. Lão Đại liều chết không chịu thừa nhận, còn có loại khả năng là anh ấy mua đồ không phải cho Tô Thần, mà là có người khác?”
Bà Mục thật sự chịu hai anh em này đủ rồi, thích phá đám nhau không nói, hơn nữa đứa nào cũng không cho đối phương mặt mũi mà!
Mục Thành Quân nghe thấy lời này, theo bản năng nhìn Tô Thần, thần sắc của hắn có chút khẩn trương, “Lão Nhị, cậu đừng có quá phận.” “Em cũng chưa nói gì cả!” Mục Kính Sâm nhún vai.
Mục Thành Quân cũng không có tâm tình nào ăn cơm, tầm mắt hắn dừng trên khuôn mặt Tô Thần, “Tôi không cho ai đồ gì cả.”
Tô Thần nghĩ thầm, việc này liên quan gì cô chứ? Cô không nói một lời. Mục Kính Sâm thấy thế, lại bỏ thêm một câu, “Đúng rồi, anh cả không chỉ mua bộ trang sức, còn mua một cặp nhẫn cưới.”
Lời này của anh vừa thốt khỏi miệng, ngay cả Tô Thần cũng ngẩng đầu lên, bà Mục ở bên cạnh cũng không khỏi nhìn về phía Mục Thành Quân.
Mục Thành Quân thấy quả thực là sét đánh giữa trời quang, đánh cho hắn ngoài cháy trong nhạt, gương mặt thế mà lại đỏ lên.