Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 134: Suốt ngày chỉ nghĩ tới ngủ




Lúc Phó Lưu Âm nói những lời này, tự mình còn cảm thấy chột dạ, cô là chột dạ thay cho Mục Kính Sâm.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, khuôn lông mày của anh nhướng nhướng lên.

“Em hỏi tôi có phải hay không, lời này hẳn là nói tới em.”

“Đương nhiên sẽ không có tâm tư nào khác! Là tôi đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.”

Phó Lưu Âm đối diện với ánh mắt người đàn ông, thấy lửa giận của anh từng chút tiêu tan đi. Trong hai năm bị nhốt, hơn ai hết cô luôn rõ, cứng đối cứng thì sẽ không có quả ngon để ăn.

Đôi chân thon dài của Mục Kính Sâm bước về phía trước, anh có thói quen đi rất nhanh, Phó Lưu Âm đành phải bước nhanh đuổi theo.

Trái tim cô cuối cùng vẫn chưa yên, cô và Mục Kính Sâm còn giao hẹn thời hạn một năm, cũng không biết nói vì sao mà trong lòng Phó Lưu Âm có loại dự cảm không tốt, cô vẫn luôn cảm thấy tới lúc đó thật, sự tình sẽ không đơn giản như vậy.

Đi vào phòng bệnh, Phó Lưu Âm đứng ở cửa, cảm giác áp lực ngập tràn đánh thẳng vào mặt, tiếng khóc của bà Lăng cũng truyền tới lỗ tai cô.

Ông Lăng đang truy vấn sự tình đã xảy ra, không cần nghĩ cũng có thể biết, nhất định Lăng Thời Ngâm đã biết tình trạng cơ thể mình.

Phó Lưu Âm theo Mục Kính Sâm đi vào, người nhà họ Mục và nhà họ Lăng đều đứng cạnh giường bệnh. Lăng Thời Ngâm vẫn dựa ở kia, không nhúc nhích, trong ánh mắt một chút ánh sáng đều không có, cô ta chỉ không khỏi nghẹn ngào, khóc cũng khóc không được, ủy khuất cùng thống khổ nơi cổ họng không ngừng quay cuồng.

“Thời Ngâm, Thời Ngâm, con nói câu nào đi, con đừng dọa mẹ!”

Bà Lăng nắm lấy tay cô ta, nhưng lại không có được lời đáp lại của con gái. Ông Lăng nôn nóng bất an.

“Nhưng con nói gì đi chứ, là ai đem con bị thương thành như vậy?”

Bà Mục khom lưng, bàn tay rơi nhẹ xuống trên vai Lăng Thời Ngâm.

“Thời Ngâm, có phải sau khi mẹ ra ngoài, có kẻ đã làm gì con không?”

Vừa rồi trên đường tới phòng bệnh, bà Mục lòng tràn đầy lo lắng, cũng kéo Mục Thành Quân tới lặng lẽ hỏi qua, biết được trong việc Lăng Thời Ngâm bị thương lần thứ hai hắn không mảy may hay biết gì, trái tim đang treo lơ lửng của bà Mục mới vững lại được.

Lăng Thời Ngâm quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Mục Thành Quân đang đứng trước giường bệnh.

“Là nó!”

Cô ta đột nhiên nói ra hai chữ này, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Mục Thành Quân; ông Lăng vừa nghe, cơn tức chực nhảy lên, ông ta tiến tới túm cổ áo Mục Thành Quân.

“Mày đánh con tao thành như vậy, sao mày có thể xuống tay như thế hả?”

Mục Thành Quân thì nắm cổ tay ông Lăng, thu chặt lại, xong rồi đẩy cánh tay ông ta ra.

“Ông hỏi lại con gái ông lần nữa, xem có phải là tôi không?”

“Là con đàn bà kia! Nhất định là con đàn bà đó!!!!” Lăng Thời Ngâm cuồng loạn, như điên rồi mà quát: “Đi vào phòng con là một tên đàn ông, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng. Hắn nói là con đã động vào người khác trước. Thành Quân, không phải anh nói chuyện này đã qua rồi sao? Vì sao cô ta còn muốn làm như vậy với em?”

Mục Thành Quân nhìn chằm chằm về phía ông Lăng, ông Lăng thở hồng hộc trừng mắt với hắn. Bà Mục đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện này có quan hệ với nhà họ Mục.

“Thời Ngâm, Thành Quân buổi sáng tới công ty, lúc xảy ra chuyện nó cũng không có ở bệnh viện, chuyện này nhất định không liên quan tới nó.”

“Không liên quan?” Bà Lăng không thể nhịn được nữa, sắc mặt hơi dữ tợn lên.

“Vì sao con gái tôi mà nằm viện? Còn không phải bị nó đánh sao? Đây là bạo hành gia đình, nếu chuyện này truyền ra, nhà họ Mục các người còn đưa mặt ra ngoài được sao? Thành Quân, tôi thấy anh ngày thường chín chắn trầm ổn, tôi thật không ngờ anh có thể xuống tay như vậy với người nhà của mình!”

Sắc mặt Mục Thành Quân khó coi. Lăng Thời Ngâm hiểu rõ tính tình hắn, cô ta càng rõ bản thân mình sau này đã không còn lựa chọn, cô ta với Mục Thành Quân sớm là hai kẻ đã bị buộc vào chung một sợi dây.

Cô ta biết Mục Thành Quân cưới mình không chỉ bởi nhìn trúng công ty của Lăng Thận, nguyên nhân nữa khác lớn hơn, là bởi vì cậu cả nhà họ Mục tình trạng cơ thể không tốt, Lăng Thời Ngâm trước đó đã thanh danh bại hoại, nhà họ Mục liệu định nhà họ Lăng cũng chỉ có thể ngậm cái bồ hòn làm ngọt.

Tay Lăng Thời Ngâm túm chặt vạt áo ông Lăng, cô ta lắc lắc đầu với ông ta: “Ba, đừng trách Thành Quân, con ở bệnh viện mới xảy ra chuyện. Chuyện này bệnh viện Tinh Cảng cũng có trách nhiệm, trên hành lang bên ngoài đều có camera theo dõi, chúng ta tìm được tên kia trước rồi nói.”

“Phải!” Bà Mục tiếp lời. “Tên kia mới là đầu sỏ gây tội.”

Mục Kính Sâm đứng bên cạnh không nói chen vào, chung quy đây là chuyện của Lão Đại. Tầm mắt Mục Thành Quân đảo qua giường bệnh.

“Tôi đi tìm hiểu tình hình.”

Ông Lăng không yên tâm, theo đi ra ngoài.



Khách sạn Quốc tế.

Lúc hai người rời khỏi phòng đã là giữa trưa, Lão Bạch và Tô Đề Lạp ăn cơm trưa trong nhà hàng của khách sạn. Trong đại sảnh khách sạn, Tô Đề Lạp ngồi ngay ngắn ở kia chờ Lão Bạch lo thủ tục trả phòng.

Hôm nay dưới tình huống bất đắc dĩ, cô chỉ có thể xin công ty nghỉ.

Xuyến Xuyến đã đánh mười mấy cuộc điện thoại tới, Tô Đề Lạp cũng chưa có nhận. Trong group WeChat của các cô bạn đầy tin tức, người nào người nấy đều nói rất vui, như thể hôm nay mấy cô ấy đều không phải làm việc.

“Đoán xem, đoán xem, tối hôm qua mấy lần vậy ta?”

“Trước tiên đoán bọn họ ở đâu đi.”

“Này còn cần đoán sao?”

“Nào nào nào, cá nào, tớ cá ba lần.”

Trừu Trừu ngón tay gõ mấy chữ.

“Một đêm bảy lần.”

“No, tớ cá 30 lần.”

“Tớ tin...”

Tay của Tô Đề Lạp lướt lướt trên màn hình, lúc nhìn thấy “ba mươi lần”, máu mũi liền muốn phụt ra. Rất nhiều hình ảnh hạn chế độ tuổi như thể cuốn phim cứ phát lại trước mắt cô, cô cảm thấy hơi thở càng ngày càng nóng.

“Xong rồi!”

Lão Bạch tới, đứng ở cạnh người cô.

Tô Đề Lạp sợ tới mức vội quay lại trang chat. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ngón tay phẩy trên màn hình, lại không cẩn thận mà gửi một icon đi.

Gửi cái gì không gửi, lại gửi cái icon hai mắt xòe trái tim, khóe miệng còn chảy nước miếng, hơn nữa cái icon này còn nằm ngay sau cái “ba mươi lần “.

Tô Đề Lạp nghe thấy di động không ngừng phát ra tiếng báo có tin tới.

“Wow, thừa nhận!!!!”

“Icon này, nội dung phong phú à nha!”

“Tô Đề Lạp, cậu tới rồi, có phải tối hôm qua ăn sướng quá hay không?”

“Cậu cái người này, ra nói chuyện coi!”

“Có phải ăn mãnh liệt quá, hôm nay miệng chết lặng nói không ra lời rồi không?”

“Ha ha ha ha ha ha!!!!”

Tô Đề Lạp lúc này chỉ nắm di động, đứng dậy.

“Xong rồi à?”

“Ừ.”

Tô Đề Lạp đứng hơi không vững, Lão Bạch vội bắt lấy cánh tay cô nắm chặt.

“Có chuyện gì thế? Không sao chứ?”

“Chân hơi nhũn.”

Lão Bạch cũng có chút ngượng ngùng: “Cái đó, anh đỡ em.”

Ra bên ngoài rồi, ánh nắng tươi sáng khoan khoái, Tô Đề Lạp nâng cánh tay che trước mắt. Cô cảm thấy mình như thể hồi lâu rồi chưa từng thấy ánh mặt trời, chân thật sự đang nhũn ra, miêu tả kiểu này cũng chẳng khoa trương chút nào.

Lão Bạch nhìn chằm chằm vào mắt cô, tầm mắt cũng chuyển dời lên đùi Tô Đề Lạp.

Hai chân cô có chút run rẩy, gương mặt Lão Bạch lộ sự sốt ruột: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

“Không, không có gì.”

“Có phải tối hôm qua...”

Lời này còn phải hỏi sao?

Tô Đề Lạp gục đầu xuống.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Hay đi xem phim đi? Hôm nay anh sẽ ở cạnh em luôn.”

Tô Đề Lạp tinh thần không tốt, cả người mất tinh thần khủng khiếp, hơn nữa ánh mặt trời chiếu sáng, càng thêm thấy lười biếng.

“Em muốn ngủ.”

Lão Bạch vừa nghe, hai mắt tỏa sáng.

“Giờ chúng ta quay về đi!”

“Được.”

Tô Đề Lạp tưởng anh nói quay về, là đưa mình về nhà. Lại không ngờ cổ tay mình lại bị anh cầm lấy, Tô Đề Lạp nhìn Lão Bạch dẫn mình vào trong khách sạn; Lão Bạch mang vẻ mặt vui mừng, trái tim gần muốn nhảy ra ngoài.

Tô Đề Lạp vội kéo ống tay áo anh.

“Này, đi đâu đó?”

“Không phải em buồn ngủ sao?”

“Em nói về nhà cơ, em về nhà ngủ!”

Lão Bạch dừng bước chân, nghiêm trang nhìn cô chằm chằm.

“Hôm nay dì nghỉ ở nhà đúng không? Lúc này em mà về, dì ấy nhất định sẽ truy hỏi em tối qua đi đâu.”

“Em... Em nói em ở cùng bọn Xuyến Xuyến.”

“Anh đoán chừng dì đã gọi điện thoại cho mấy cô ấy rồi, nhất định đám bạn đó đã bán em đi trước rồi.”

“...”

Lão Bạch sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tô Đề Lạp.

“Thực sự xin lỗi, tối hôm qua cũng không cho em nghỉ ngơi, em xem em này, có quầng thâm mắt rồi.”

Hai người đứng trong khách sạn mà thảo luận cái đề tài này, Tô Đề Lạp đè thấp giọng nói, nói: “Em mặc kệ, mẹ em sớm muộn cũng sẽ biết, em phải đi về.”

“Anh đặt một phòng cho em ở đây ngủ trưa ngon gíấc.” Lão Bạch không có ý buông tay. “Em ngẫm lại xem, nếu mẹ em biết chúng ta tối qua... bà ấy nhất định sẽ truy hỏi không ngừng, em còn muốn ngủ ư?”

“Em không muốn đi vào...” Tô Đề Lạp bày ra vẻ mặt bài xích.

“Em yên tâm, nhận phòng xong anh chỉ nhìn em ngủ, chờ em ngủ rồi anh lập tức đi liền.”

Tô Đề Lạp không khỏi hừ lạnh: “Tối qua hình như anh cũng nói như thế.”

“Anh đảm bảo.” Người đàn ông nói xong, nâng bàn tay lên.

“Em thật sự không tin.”

Lão Bạch nhìn đồng hồ.

“Em ngủ rồi anh tới bệnh viện liền, bên Tưởng tiên sinh anh phải qua đó xem, xong là bận cả buổi chiều, vừa lúc chúng ta có thể ăn bữa tối.”

Tô Đề Lạp đứng ở đây cũng muốn ngủ rồi, cả người thiếu ngủ nghiêm trọng, sáng nay lúc ngủ dậy đã cảm thấy đầu óc mơ hồ nặng nề.

“Anh cam đoan, lát nữa anh sẽ đi!”

“Anh cam đoan.”

Tô Đề Lạp còn do dự, Lão Bạch thấy thế liền dứt khoát ôm cô bước nhanh vào trong.

Lúc anh thuê phòng lại, Tô Đề Lạp trốn ở sau lưng anh. Lão Bạch lấy thẻ phòng xong liền dẫn cô về phía thang máy.

Đi tới cửa phòng, Tô Đề Lạp đưa mắt nhìn bốn phía.

“Anh đưa thẻ phòng cho em, anh mau đi đi!”

“Anh đưa em vào.”

“Không cần.”

“Bên trong có ít đồ anh sợ em không biết sử dụng.”

“Anh...”

Lão Bạch mở cửa phòng ra rồi mới kéo Tô Đề Lạp vào. Đi vào phòng xong, Lão Bạch chỉ chỉ máy pha cà phê cách đó không xa.

“Cái này biết dùng không?”

“Em không uống cà phê, em uống nước khoáng được rồi.”

Tô Đề Lạp ngồi xuống mép giường. Thấy Lão Bạch đứng bất động, cô giục: “Anh mau đi đi!”

“Không sao, anh chờ em ngủ rồi đi.”

Nói xong lời này, Lão Bạch đi tới trước mặt Tô Đề Lạp, khom lưng bế cô đặt lên giường. Lão Bạch hai tay ôm chặt lấy cô.

“Mau ngủ đi!”

“Đừng, đừng có như vậy!”

“Anh không động vào em, em xem, tay anh chỉ để trên eo em.” Lão Bạch nói xong, quả nhiên vẫn không cựa quậy.

Tô Đề Lạp không buông lỏng cảnh giác, nhưng chung quy không thắng nổi cơn mệt mỏi, cô từ từ nhắm mi mắt lại, rồi ngủ.

Lão Bạch quả nhiên nói chuyện không giữ lời, anh không bỏ đi sau khi Tô Đề Lạp đã ngủ, nhưng anh cũng không động tay động chân. Anh biết cô tối hôm qua mệt muốn chết rồi, anh nhất định phải cho cô ngủ một giấc thật ngon, lấy lại tinh thần, buổi tối mới có thể tiếp tục chiến đấu chứ!



Nhà họ Mục muốn xem camera quan sát, chuyện này thế tất sẽ kinh động Tưởng Viễn Chu. Phía bệnh viện cũng coi như phối hợp. Sau khi xem camera quan sát, lại không ai có thể nhận ra tên đàn ông lẻn vào phòng bệnh của Lăng Thời Ngâm, có điều việc này cũng ở nằm trong dự kiến của bọn họ. Bà Lăng ôm hy vọng cuối cùng đi tìm bác sĩ, nếu có thể cả Tinh Cảng cũng nói là không có hy vọng, tương đương đã phán tử hình cho Lăng Thời Ngâm.

Trong phòng bệnh.

Người một nhà ngồi vây quanh trước sô pha, Phó Lưu Âm không tham dự vào cuộc thảo luận, có điều cũng không tiện bỏ đi như vậy, chỉ có thể ngồi lại.

Ông Lăng đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Chuyện này người của Thành Quân gây nên, nhà họ Mục các anh tính cho Thời Ngâm công bằng thế nào đây?”

Mục Thành Quân lạnh lùng cười nói: “Tại sao việc này lại do tôi?”

“Thành Quân, đứa con gái mạnh khỏe của tôi giao vào tay anh...”

Ông Lăng cảm xúc kích động, bà Mục thấy thế liền đưa tay đè cánh tay con trai cả lại.

“Thành Quân, con bớt tranh cãi, Thời Ngâm như bây giờ, trong lòng ai cũng không thấy dễ chịu.”

“Tôi thấy vẫn nên báo cảnh sát vậy!” Ông Lăng nhìn con gái trên giường bệnh. “Tôi không thể để Thời Ngâm vô duyên vô cớ chịu cái tội này, rốt cuộc là ai hại nó, tôi cần phải làm cho rõ ràng!”

Con người bà Mục đặc biệt coi trọng mặt mũi và danh dự. Chuyện Mục Thành Quân bị thương trước kia, nhà họ Mục chính là trăm cay ngàn đắng mới giấu diếm xuống. Hiện giờ chuyện này nếu bị báo cảnh sát, một số chuyện của Mục Thành Quân nhất định sẽ bị liên lụy tới; lỡ đến lúc đó chuyện của ả đàn bà kia bị truyền ra, vậy việc Mục Thành Quân hành hung Lăng Thời Ngâm nhất định cũng giấu không nổi...

“Thông gia, ông đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói.”

“Giờ còn muốn nói thế nào? Tôi biết, nhà họ Lăng chúng tôi hiện tại nghèo túng, cái gì cũng không còn, nhưng thế cũng không có nghĩa chúng tôi dễ coi thường, chuyện bây giờ, các người nhất thiết phải trả lại sự công bằng cho Thời Ngâm!”

Mục Thành Quân nghe ông Lăng nói, dĩ nhiên cũng chẳng sợ gì, cũng sẽ không cho những sự uy hiếp của ông ta vào lỗ tai.

Thế nhưng bà Mục hy vọng có thể một sự nhịn chín sự lành, Phó Lưu Âm nghe bọn họ anh một câu tôi một câu thì không khỏi xuất thần. Lăng Thời Ngâm hiện tại bị ủy khuất, còn có người nhà có thể thay cô ta nói nói mấy câu, nếu loại sự tình này rơi xuống trên người cô thì sao?

Hai bên giằng co không dứt, nhà họ Lăng chỉ trích nhà họ Mục, bà Mục lại nhấn mạnh Lăng Thời Ngâm thành như bây giờ không liên quan đến nhà họ Mục, chung quy lúc ấy ở bệnh viện ngoài bà Lăng ra thì chẳng còn người khác.

Phó Lưu Âm nghe mà đau đầu, nhịn không được nói chen vào một câu: “Mọi người cũng đừng cãi cọ, nói đến cùng vẫn là người một nhà, gãy xương còn liền bởi gân. Theo con thấy, chỉ cần anh cả có thể làm được một chút điểm thì chuyện này hãy cho qua đi, muốn truy cứu cũng nên truy cứu chính kẻ đã làm chị dâu bị thương kia.”

“Điểm gì?” Mục Thành Quân vừa nghe, cong môi hỏi.

Phó Lưu Âm nhàn nhạt mở miệng: “Chỉ cần anh cả không rời bỏ chị dâu, cả đời yêu chị ấy, không ly hôn với chị ấy; anh chỉ cần làm được điểm này, em tin nhà họ Lăng sẽ không làm khó chúng ta.”