Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 118: Em là người phụ nữ xấu!




Lúc này, không cần Hứa Ngôn xuất đầu, cô ta cũng không cần phải ra mặt.

Vẻ mặt Tưởng Viễn Chu lại càng là thẳng thắn vô tư, hai mắt nhìn về trước. Sau đó, Hứa Tình Thâm bước tới, cô giơ tay đập vào cửa sổ xe.

Hứa Ngôn hai tay nắm chặt, tầm mắt trông ra.

“Anh Tưởng, hay tôi giải thích với chị Tưởng ạ?”

“Có gì cần giải thích sao?” Tưởng Viễn Chu giơ tay, nhìn cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

Tầm mắt Hứa Tình Thâm không bị thứ gì ngăn cản nữa, nhìn rất rõ ràng hai người ngồi phía sau.

“Viễn Chu?”

Tưởng Viễn Chu lúc này mới nhìn ra phía Hứa Tình Thâm ngoài cửa sổ.

“Cô Hứa xuất viện, anh đưa cô ấy về nhà.”

“Sao trước đó anh không nói với em một tiếng?”

“Chuyện này thì có gì để nói?”

Hứa Tình Thâm kìm nén cơn giận, hẳn là không ngờ Tưởng Viễn Chu trước mặt mọi người lại giải thích với cô như vậy, trong mắt cô ẩn giấu vẻ ủy khuất.

“Viễn Chu, không phải anh nói dạo này anh rất bận sao? Nếu việc nhiều quá lo không hết, loại việc này cứ để Lão Bạch đi làm là được rồi.”

“Anh làm việc, không cần em tới dạy anh.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm âm u nặng nề triệt để. Lão Bạch như đứng đống lửa ngồi đống than, anh ấy không muốn nghe thấy hai người khắc khẩu, nhưng trong tình cảnh thế này, anh ấy lại chẳng chen vào được một câu.

“Viễn Chu, anh có ý gì?”

“Anh chẳng có ý gì.” Lời của Tưởng Viễn Chu rõ ràng là không muốn nói thêm gì với Hứa Tình Thâm. “Anh đưa Hứa Ngôn về trước, những chuyện còn lại chờ anh về rồi nói.”

“Anh gọi cô ta là Hứa Ngôn?” Ngữ điệu của Hứa Tình Thâm giương cao.

Tưởng Viễn Chu đau đầu, tay khẽ vuốt trán.

“Đó là tên của cô ấy.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm xanh mét, tầm mắt lướt ra đàng sau Tưởng Viễn Chu, rơi xuống trên khuôn mặt Hứa Ngôn. Hứa Ngôn há hốc miệng: “Chị Tưởng, chị đừng hiểu lầm, anh Tưởng thấy tôi một thân một mình không tiện nên mới nói muốn đưa tôi về.”

“Bộ dạng cô bây giờ thật sự yếu đuối mỏng manh, trước cổng Tinh Cảng có nhiều taxi như vậy nhưng cô lại không kêu được?”

Tưởng Viễn Chu nâng cửa sổ xe lên, cửa xe lên tới một nửa, Hứa Tình Thâm dùng tay gõ mấy cái.

“Tưởng Viễn Chu, anh có ý gì?”

“Em đã không thể hiểu được tới nỗi làm người ta thấy phản cảm.”

Lão Bạch trong lòng cũng co thắt theo, lời này nói ra làm đả thương người ta đến cực điểm, Hứa Tình Thâm nhất định chịu không nổi.

Quả nhiên, người phụ nữ đứng ngoài cửa sổ có vẻ lung lay muốn đổ, hai tay cô gõ cửa sổ xe.

“Tưởng Viễn Chu, anh xuống đây cho em!”

“Lái xe!” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng phân phó.

Tài xế không dám không nghe.

Lão Bạch nhìn xe từ từ chạy về phía trước. Hứa Tình Thâm đuổi theo mấy bước.

“Hứa Ngôn, tôi đã cảnh cáo cô mà cô không chịu nghe đúng không? Tưởng Viễn Chu, anh không thể như vậy với em…”

Xe tăng tốc, nhanh chóng vứt bóng dáng Hứa Tình Thâm lại đàng sau. Tưởng Viễn Chu thu hồi tầm mắt, bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, cũng không ai dám nói chuyện. Hứa Ngôn khẽ thở dài, một tiếng đó vẫn bị Tưởng Viễn Chu nghe được.

“Cô ấy như vậy không liên quan tới cô, cô đừng cảm thấy khó chịu trong lòng.”

Hứa Ngôn rũ mi mắt, trong lời nói rõ ràng mang theo áy náy:“Thực sự xin lỗi!”

Tưởng Viễn Chu không nói chuyện, dọc đường đi, Hứa Ngôn cũng không lên tiếng nữa. Tài xế tiếp tục chạy xe về phía trước.

“Cô Hứa, xin hỏi nhà cô ở đâu?”

Hứa Ngôn nói địa chỉ. Chạy một lúc, xe chạy vào trong tiểu khu.

Tới trước khu nhà riêng biệt, Lão Bạch đẩy cửa xe đi xuống, xách hành lý giúp Hứa Ngôn. Tưởng Viễn Chu đi sang một bên khác, ngẩng đầu nhìn hướng khu chung cư trước mặt này.

Hứa Ngôn đưa tay ra với Lão Bạch.

“Hành lý đưa tôi đi, tự tôi đi lên được rồi.”

“Cô Hứa, cô sức khỏe chưa được tốt, tôi đưa cô lên.”

“Không cần đâu, thật sự không cần.”

Tưởng Viễn Chu nhìn sang cô ta.

“Lầu mấy?”

“Anh Tưởng…”

“Lầu mấy?” Tưởng Viễn Chu lặp lại.

Hứa Ngôn đành bất đắc dĩ trả lời: “Tầng năm.”

Đi vào trong mới phát hiện không có thang máy, chỉ có thể đi bộ lên. Hứa Ngôn bước rất chậm, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn hàng hiên hai bên, vô số mẫu quảng cáo nhỏ dán đầy trên bức tường cũ kỹ, có mấy chỗ điện thoại của mấy mẩu quảng cáo còn trùng lên nhau.

“Vì sao cô sống ở đâu?”

“Tiền thuê nhà phù hợp mà.” Hứa Ngôn đáp khẽ.

Tưởng Viễn Chu quay đầu lại.

“Đi được không?”

“Không sao.”

Hứa Ngôn trán ra một lớp mồ hôi mỏng, mỗi một bước thì vết thương trên lưng lại bị tác động mạnh. Cô ta tưởng Tưởng Viễn Chu sẽ tới bế mình, nhưng Tưởng Viễn Chu hẳn cho rằng cô ta thật sự không sao, lại nhấc chân đi thẳng lên.

Đi tới tầng năm, Hứa Ngôn đi tới cửa, nói với Lão Bạch: “Anh để hành lý xuống đi.”

“Tôi giúp cô mang vào.”

“Không cần đâu!” Hứa Ngôn không có ý mở cửa.

Tưởng Viễn Chu nhướng mày: “Cô không có chìa khóa sao?”

“Không, không phải.”

“Thế còn thất thần làm gì?”

Hứa Ngôn bàn tay chắp sau người, khuôn mặt có chút khó xử: “Tôi… Các anh thật sự đừng vào.”

Tưởng Viễn Chu nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ta.

“Mở cửa đi! Không đưa cô vào, tôi cũng không yên tâm.”

Hứa Ngôn không lay chuyển được anh, chỉ có thể móc chìa khóa mở cửa ra. Đi vào nhà, Tưởng Viễn Chu nhìn quanh bốn phía, căn nhà hai phòng một sảnh, diện tích cũng không lớn, sắp xếp cũng có thể coi là sạch sẽ. Hứa Ngôn đi về phía trước, tới đầu cầu thang, cô ta quay đầu lại nhìn về phía hai người.

“Tôi ở lầu trên.”

Bên trên hẳn là còn gác mái, Tưởng Viễn Chu đi theo lên. Hứa Ngôn mở cửa phòng ngủ mình, thuận tay chỉ.

“Để hành lý ở đây đi ạ.”

Tưởng Viễn Chu nhìn quanh bốn phía, nếu là gác mái, điều kiện sinh hoạt nhất định chẳng có chỗ nào tốt, trong phòng có thể chất đồ thì đều chất hết.

Trong khoảnh khắc đó, anh đã nghĩ tới Hứa Tình Thâm, nghĩ tới nơi để đặt chân của cô ở nhà họ Hứa.

“Cô sống ở chỗ này?”

“Đúng vậy, dưới lầu là người khác thuê, chỗ này là của tôi.”

Hứa Ngôn đi tới cái bàn bên cửa sổ, bên trên để một cái bình thuỷ.

“Tôi đi đun nước, mọi người ngồi đi đã!”

Lão Bạch cảm thấy cả chỗ để xoay người ngồi cũng không có, Tưởng Viễn Chu lên tiếng ngăn lại.

“Không cần nấu nước đâu, tôi không khát. Hứa Ngôn, cô thu dọn đồ, đi theo tôi!”

Lão Bạch cho rằng mình nghe lầm, tầm mắt vội nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, giọng Hứa Ngôn chui vào lỗ tai.

“Anh Tưởng, anh nói gì cơ ạ?”

“Tôi thu xếp cho cô ở khách sạn trước đã, nơi này sao người có thể ở được?”

Lão Bạch không tiện ngắt lời, anh ấy không khỏi nhìn sang Tưởng Viễn Chu. Đưa người về nhà còn chưa tính, nếu thật sự đi thu xếp khách sạn, chuyện này lỡ bị Hứa Tình Thâm biết, vậy không phải sẽ quậy Hoàng Đỉnh Long tới tận trời?

Nhưng Tưởng Viễn Chu cả một cái liếc mắt cũng chưa nhìn anh ấy. Hứa Ngôn để bình thuỷ trong tay xuống.

“Anh Tưởng, anh đừng như vậy, tôi không cần ở khách sạn đâu.”

“Lão Bạch, thay cô ấy thu xếp đồ đạc lại!”

Lão Bạch trợn to hai mắt, yên lặng nhấc chiếc túi vừa thả xuống lên lại.

“Không dọn cũng được, trong khách sạn cái gì cũng có. Đi thôi!”

Hứa Ngôn đứng tại chỗ. Tưởng Viễn Chu thấy thế, đi tới túm chặt cánh tay cô ta.

“Đi thôi!”

Hứa Ngôn không thể không theo bước chân anh đi về phía trước. Mấy người đi xuống lầu, sau đó một lần nữa ngồi vào lại trong xe.

Đi vào khách sạn Tưởng Viễn Chu nói, người đàn ông cũng chẳng cần qua bất cứ thủ tục check-in nào. Trái tim Hứa Ngôn thấp thỏm, đi theo Tưởng Viễn Chu về phía trước. Thang máy lên thẳng tới tầng cao nhất, sau đó Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, bước chân kiên định đi tới trước cửa một gian phòng.

Anh giơ tay với Lão Bạch, Lão Bạch lôi ví tiền trong túi ra, từ bên trong lấy ra một thẻ phòng đưa cho Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông quẹt thẻ xong đi vào. Hứa Ngôn theo sau, thấy căn phòng trang hoàng tinh mỹ, thấy có kệ sách, sô pha, TV, cùng với quầy bar. Cô ra tưởng đã vào nhầm chỗ, đây thật sự là khách sạn sao?

Tưởng Viễn Chu đứng trong phòng, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Ngôn.

“Trước tiên cô cứ ở lại đây. Cô xem, hài lòng không?”

Hứa Ngôn nhìn ra phía sau Tưởng Viễn Chu, có một chiếc giường lớn, phía trên trải chăn trắng tinh như tuyết, trên chăn để hai cái gối màu đỏ rực. Tưởng Viễn Chu ngồi ở sô pha cách đó không xa, trên bàn trà còn bày la liệt đủ loại hoa quả.

“Nếu cô có chuyện gì, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

“Anh Tưởng… Tôi…”

“Không cần khách khí với tôi, tôi không thích nghe lời khách sáo.”

Hứa Ngôn siết chặt bàn tay. Tưởng Viễn Chu ngồi xong đứng dậy.

“Lát nữa bữa tối, cô có thể xuống nhà hàng buffet dưới lầu nhà hàng dùng, cũng có thể gọi điện thoại cho người đưa lên. Cô chỉ cần nói số phòng là được, không cần lo về vấn đề chi phí.”

“Được ạ.”

“Tôi đi trước, sẽ quay lại thăm cô.”

“Vâng ạ.”

Hứa Ngôn đưa Tưởng Viễn Chu đến cửa, nhìn người đàn ông đi ra ngoài, thấy cửa được đóng lại.

Hứa Ngôn quay lại phòng ngủ. Cô ta sờ sờ chiếc giường kia, quá mức êm ái, nếu ngủ một giấc trên đây nhất định sẽ thoải mái dễ chịu. Hứa Ngôn vui vẻ nhảy lên, cô ta vẻ như đã quên trên người còn thương tích; nhưng mặc dù vết thương vô cùng đau nhức, cô ta cảm thấy cũng đáng giá.

Đây là không phải chính là phòng tổng thống trong truyền thuyết? Mấu chốt nhất chính là, những thứ này đều là Tưởng Viễn Chu thu xếp cho cô ta.



Nhà họ Mục.

Trên bàn cơm, người một nhà ngồi vây quanh ăn bữa sáng. Kỳ Kỳ chơi ở ngoài, bà Mục ăn một lát cũng hết hứng thú. Mục Thành Quân lấy một chén cháo hải sản, tầm mắt hơi ngẩng lên nhìn về Phó Lưu Âm phía đối diện.

Một màn này bị Lăng Thời Ngâm nhìn hết vào mắt, cái nhìn đó của Mục Thành Quân tuyệt đối không phải không có ý.

“Lát nữa con phải tới sân huấn luyện.”

Phó Lưu Âm nghe vậy, nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

“Em đi với anh.”

“Em ở nhà đợi anh đi, anh đi một chút về liền. Dạo này không có mấy cuộc đặc huấn, từ từ cũng sẽ có thời gian.”

“Cũng được.”

Bà Mục cũng đứng dậy đi ra ngoài, ngồi xổm xuống giơ tay ra với Kỳ Kỳ: “Bảo bối, mau tới đây!”

Kỳ Kỳ rất nghe lời, sải hai đôi chân ngắn nhỏ chạy tới.

Phó Lưu Âm buông đũa trong tay, ánh mắt vừa hơi nhấc lên là đã có thể cảm giác được cái nhìn chăm chú của Mục Thành Quân. Cô không có chút ý muốn đáp lại, càng không vì muốn cho Lăng Thời Ngâm không được thoải mái mà đi trêu chọc người đàn ông nguy hiểm phía đối diện.

“Anh cả, chị dâu, em ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ dùng.”

“Âm Âm!” Mục Thành Quân đột nhiên mở miệng. “Bánh kem đưa cho em lần trước có thích không?”

Phó Lưu Âm ngồi tại chỗ, cô cũng không thể nói cái bánh kia căn bản chẳng ăn được mấy miếng đã bị Mục Kính Sâm vứt đi. Tầm mắt cô không khỏi nhìn qua Lăng Thời Ngâm, thấy cô ta sắc mặt đầy giận dữ, dù đã cực lực muốn ẩn nhẫn nhưng chung quy trong đáy mắt vẫn phát ra lửa.

“Thích ạ.” Phó Lưu Âm nở nụ cười, nói: “Cám ơn anh cả.”

“Nếu em đã thích thật, hôm nào anh lại mua cho em cái nữa.”

Phó Lưu Âm nghe thế, vội vàng cự tuyệt: “Không cần đâu, nếu em muốn ăn, Kính Sâm sẽ mua cho em.”

Cô đứng dậy, cứ cảm thấy ánh mắt Mục Thành Quân vẫn luôn dán sau lưng mình. Trên lầu không có ai, Phó Lưu Âm không dám một mình lên lầu, cô nhấc chân đi ra ngoài.

Tay Lăng Thời Ngâm run vô cùng, sắp không cầm nổi đũa trong tay. Cô ta đưa tay nắm bàn tay Mục Thành Quân.

“Thành Quân, sao phải như vậy?”

“Sao cơ?” Mục Thành Quân hỏi lại.

“Anh đối với Phó Lưu Âm, có phải có ý gì không?”

Mục Thành Quân gạt tay cô ta ra.

“Nói hươu nói vượn gì vậy!”

“Anh xem bộ dáng của anh với cô ta, anh xem ánh mắt của cô ta…”

Suốt mấy ngày nay trong lòng Lăng Thời Ngâm toàn như bị mắc cây gai. Bây giờ cô ta cũng không có gì cả, toàn bộ hy vọng đều đặt trên người Mục Thành Quân.

“Bộ dạng tôi nhìn cô ấy thế nào cơ?” Mục Thành Quân ngậm nụ cười nhạt, cũng không biết là cười lạnh hay đang nói giỡn.

Lăng Thời Ngâm dù cho cùng chung chăn gối với hắn lâu như vậy nhưng cũng chẳng đoán được lòng dạ người đàn ông này.

“Thành Quân, hiện tại em chỉ có anh.” Bàn tay Lăng Thời Ngâm cầm lấy bàn tay Mục Thành Quân.

Người đàn ông vừa nghe lời này, khóe miệng dâng lên vẻ trào phúng càng thêm rõ ràng. Hắn rút tay về lại.

“Hiện tại người cô nghĩ đến chỉ có tôi? Nhà họ Lăng của cô trước khi sắp mất sạch, có từng nghĩ đến tôi?”

Lăng Thời Ngâm há hốc miệng. Mục Thành Quân đứng dậy, gương mặt nhỏ của Lăng Thời Ngâm trắng bệch, muốn giải thích: “Thành Quân, anh không thể nói như vậy, công ty của anh trai em…”

“Công ty của anh cô nếu không phải tôi tiếp nhận giúp các người thì bây giờ cũng đã sớm lụi bại cả rồi, cho nên về sau đừng ở trước mặt tôi mà nói thứ đồ gì của anh cô nữa!”

Trong lòng Lăng Thời Ngâm đột nhiên trầm xuống.

“Thành Quân!”

Mục Thành Quân bước nhanh ra ngoài, vừa lúc bà Mục bảo Phó Lưu Âm vào nhà lấy đồ, hai người đụng nhau ở cửa.

Mục Thành Quân đứng yên trước mặt Phó Lưu Âm. Mục Kính Sâm không ở nhà, cho nên đôi mắt của người đàn ông không kiêng nể gì mà dừng trên khuôn mặt Phó Lưu Âm. Lăng Thời Ngâm đứng trước bàn ăn, hai tay nắm chặt.

Phó Lưu Âm bước ngang qua người đàn ông, Lăng Thời Ngâm nhìn Mục Thành Quân nhấc chân bỏ đi. Thật ra cô ta đã sớm đã nhìn ra, nhà họ Lăng đã không còn là nhà họ Lăng lúc ban đầu, mà Mục Thành Quân với cô ta thì sao, đã không còn ôn nhu như lúc trước.

Phó Lưu Âm đi đến trước bàn ăn.

“Chị dâu, ăn xong rồi?”

Lăng Thời Ngâm cười lạnh: “Cô ở chung với Hứa Tình Thâm không lâu, nhưng thật sự học được hết bản lĩnh của cô ta rồi đấy.”

“Chị có ý gì?”

Lăng Thời Ngâm đẩy ghế ra. Biết người làm trong nhà họ Mục đều có đôi “thuận phong nhĩ” rất dài, cô ta không nói thêm câu nào, bỏ Phó Lưu Âm lại, đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Lăng Thời Ngâm khóa trái cửa lại. Cô ta đi tới mép giường, kéo tủ đầu giường ra, từ bên trong lấy ra một cái di động. Bên kia vẫn không có tin tức, Lăng Thời Ngâm tính tự mình liên hệ vậy.

Lúc Hứa Ngôn nhận được điện thoại thì đang ngủ, cảm giác tối hôm qua thật sự quá thoải mái, chắc là vì đổi giường nhỉ? Tiếng chuông di động vang lên, cô ta không kiên nhẫn kéo chăn lên. Nhưng tiếng chuông không hề có ý ngừng lại, Hứa Ngôn với tay, cầm di động lại.

“Alo!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói lười biếng, Lăng Thời Ngâm nhíu mày. “Là tôi.”

“Có việc gì sao?”

“Sao, cô còn ngủ?”

Hứa Ngôn mở mi mắt ra, đẩy chăn trên đầu ra.

“Mấy ngày nay nay tôi toàn dưỡng bệnh, trừ nằm giường còn có thể đi đâu?”

“Bây giờ cô ở đâu?”

“Tưởng Viễn Chu thu xếp khách sạn cho tôi.”

“Cái gì?” Lăng Thời Ngâm thật sự nghi ngờ có phải mình nghe lầm không. “Anh ta thu xếp khách sạn cho cô?”

“Phải.”

Chuyện này sao có thể?

Cái kiểu Tưởng Viễn Chu như vậy, dựa vào hiểu biết của Lăng Thời Ngâm đối với anh, dù cho Hứa Ngôn thật sự đã cứu Lâm Lâm thì anh cùng lắm cũng sẽ chỉ dùng tiền rồi tống đi, nhưng loại chuyện như thu xếp cho ở khách sạn này…

“Hứa Tình Thâm biết không?”

“Biết. Lúc Tưởng Viễn Chu đưa tôi tới đây, Hứa Tình Thâm còn cãi nhau với anh ấy.”

Lăng Thời Ngâm đi tới đi lui tại chỗ, cảm xúc cũng có chút kích động.

“Sao có thể được? Không có khả năng! Anh ta sẽ không làm chuyện như vậy!”

Hứa Ngôn nghe thì trong lòng tự nhiên khó chịu.

Lăng Thời Ngâm cô ta không đi vào lòng Tưởng Viễn Chu được thì đó là chuyện của chính cô ta.

“Nếu cô không tin, cô có thể tới Tinh Cảng hỏi thử. Hứa Tình Thâm cũng tới phòng bệnh quậy, hai người đó đã trở mặt với nhau hoàn toàn rồi.”

“Không đời nào!” Lăng Thời Ngâm vẫn không tin. “Chẳng lẽ chỉ bởi vì cô? Đừng có làm trò cười!”

Ngoài phòng, Phó Lưu Âm nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện kịch liệt. Lăng Thời Ngâm rõ ràng đang nói điện thoại với ai đó, nhưng nội dung cụ thể thì cô nghe không rõ lắm. Phó Lưu Âm cũng không dám đứng đó lâu, rón ra rón rén chạy nhanh khỏi đó.



Hoàng Đỉnh Long Đình.

Hứa Tình Thâm thay quần áo đi ra, thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng trước giường. Cô đi qua đó, người đàn ông tròng áo sơ mi lên đầu vai.

Hứa Tình Thâm tiến lên, cài từng nút một vào giúp anh. Cài xong cái nút cuối cùng, cô nâng ngón trỏ lên, móc lấy lưng quần người đàn ông.

Tưởng Viễn Chu giữ chặt bàn tay cô lại.

“Sáng sớm làm gì thế?”

“Anh quên đeo dây nịt rồi.”

“Không quên được đâu.” Tưởng Viễn Chu giơ tay ôm lấy eo cô, cánh tay hơi kẹp chặt, Hứa Tình Thâm không thể không kiễng mũi chân lên.

“Dây nịt ở trên người anh, trừ em ra, không ai được cởi.”

Hứa Tình Thâm bật cười, dựa trán vào vai Tưởng Viễn Chu.

“Phải, tối hôm qua quả thật là em cởi.”

Người đàn ông dựa mặt vào Hứa Tình Thâm, một hai muốn cùng cô tựa mặt vào nhau. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh.

“Anh thu xếp cho Hứa Ngôn ở đâu?”

“Khách sạn.”

Nghĩ tới bộ dạng của Lão Bạch, Hứa Tình Thâm nhịn không được muốn cười: “Hôm qua em thử thăm dò hỏi Lão Bạch mấy câu. Anh ấy ấp úng, nói anh chỉ đưa Hứa Ngôn về chỗ cô ta thuê, cả cửa cũng không vào, nước cũng không uống một ngụm, sau đó hai người về liền.”

“Lão Bạch nhất định là muốn nói giúp anh.”

“Anh nói, bên Hứa Ngôn… Em có cần châm thêm dầu cho anh không hả?”

Tưởng Viễn Chu nhướng mày.

“Có ý gì?”

Anh đưa tay vuốt hàng lông mày của cô.

“Sao anh thấy em cười như vậy rất xấu nhỉ? Em lại muốn làm gì đây?”