Editor: Yuè Yīng
Nhìn qua hai người, rõ ràng là vẫn anh anh tôi tôi, hình như người xảy ra chuyện buổi sáng là Lão Bạch chứ không phải họ.
Anh ăn từng miếng, Tưởng Viễn Chu không ngừng gắp rau cho Hứa Tình Thâm, cô ăn vài miếng, cũng gắp thức ăn vào trong bát Tưởng Viễn Chu.
“Lão Bạch.”
Nghe thấy Tưởng Viễn Chu gọi, Lão Bạch vội vàng đáp lại: “Vâng, Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Viễn Chu đặt điện thoại di động của mình lên trên bàn.
“Mấy cuốn sách này, xế chiều cậu tới hiệu sách tìm xem.”
Đây không phải là chuyện Tưởng Viễn Chu đã nói với Hứa Ngôn hay sao?
Lão Bạch len lén liếc Hứa Tình Thâm, Tưởng Viễn Chu cũng ngang nhiên công khai sao? Hơn nữa Hứa Tình Thâm vốn không biết chuyện này, Lão Bạch vội vàng tỏ ra trấn tĩnh.
“Vâng, Tưởng tiên sinh.”
“Cậu cứ xem tên sách trước, xem qua có thể mua được hay không.”
Lão Bạch không muốn Tưởng Viễn Chu làm chuyện ngu ngốc, sao lúc nào cũng tự mình nhảy vào hố thế nhỉ? Anh muốn nói lái sang chuyện khác.
“Tưởng tiên sinh, trong hiệu sách thì loại sách gì cũng có.”
“Cũng không nhất định là vậy.” Hứa Tình Thâm nói. “Có một số loại sách cần đặt trước.”
Lão Bạch đang ăn cơm, Tưởng Viễn Chu nhìn anh ấy, nói: “Lời của tôi, cậu nghe không vào sao?”
Lão Bạch thấy có chút oan ức, không thể làm gì khác hơn là đưa tay nhận lấy điện thoại di động, mở ra nhìn, ánh mắt lướt qua những tên sách rất nhanh.
“Tưởng tiên sinh yên tâm, buổi chiều tôi đi mua ngay.”
“Những loại sách gì vậy?” Hứa Tình Thâm lơ đãng hỏi.
Lão Bạch cảm thấy lạnh sống lưng.
“Chỉ là những loại sách bình thường thôi, Tưởng tiên sinh thích đọc, cho nên đi mua.”
Cảm tạ trời đất, Hứa Tình Thâm không tiếp tục hỏi nữa.
—
Buổi tối.
Người chăm sóc ngồi ở bên trong phòng bệnh, Hứa Ngôn đang cầm điện thoại di động trong tay, trên màn hình, là số điện thoại của Tưởng Viễn Chu.
“Cô Hứa, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi mua cơm cho cô nhé?”
Hứa Ngôn ngẩng đầu lên: “Chờ một chút đi, tôi cũng không đói bụng.”
Tối hôm qua Tưởng Viễn Chu mang cơm tối tới cho cô ta, như vậy, hôm nay thì sao? Có thể được như ngày hôm qua hay không? Cô ta muốn gửi tin nhắn cho Tưởng Viễn Chu, nhưng lại sợ gây ấn tượng không tốt, nên cô ta soạn mấy tin nhắn liền, cuối cùng lại xóa.
Cũng không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hứa Ngôn vội vàng nói với người chăm sóc: “Mau đi mở cửa.”
“Vâng.”
Quả nhiên là Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đi vào, Hứa Ngôn cố hết sức bò dậy, thấy Tưởng Viễn Chu mang theo một túi trong tay.
Lão Bạch đặt hộp giữ ấm lên tủ đầu giường, Tưởng Viễn Chu đưa chiếc túi về phía Hứa Ngôn.
“Đây là sách cô muốn.”
“Mua cả sao?”
“Đúng vậy, tôi tới vài hiệu sách, cuối cùng cũng mua được toàn bộ cho cô.”
Lão Bạch đứng ở bên cạnh không nói chen vào, sách này rõ ràng là anh ấy đi mua, hơn nữa phải chạy đến mấy hiệu sách bên cạnh bệnh viện, mới mua được đầy đủ hết.
Hứa Ngôn mở túi ra, nét mặt mừng rỡ: “Cảm ơn Tưởng tiên sinh, làm phiền ngài quá.”
“Không phiền.” Tưởng Viễn Chu cười khẽ.
Lão Bạch nhìn vậy, trong lòng anh ấy bồi thêm một câu, phụ nữ thật dễ lừa gạt.
Tưởng Viễn Chu nhìn về phía Hứa Ngôn đang xoay người.
“Sách có thể từ từ xem, còn chưa ăn cơm tối sao?”
“Dạ.”
“Tôi chuẩn bị cho cô rồi, mau ăn đi.”
Hứa Ngôn thu sách lại, ánh mắt hàm chứa sự e thẹn nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, hình như có cảm động, những tâm tư đó đều hiện rõ lên trong ánh mắt.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy hộp, tự mình mở ra sau đó đặt vào trong tay Hứa Ngôn.
Lão Bạch xem giờ, tối nay anh và Tô Đề Lạp hẹn nhau đi ăn, nhìn như vậy, anh lại đến muộn rồi.
“Tưởng tiên sinh, ngày mai ngài không cần đưa cơm cho tôi đâu, cơm ở nhà ăn của bệnh viện mang tới cũng rất ngon.”
“Cô đừng khách sáo...” Tưởng Viễn Chu cho một tay vào trong túi quần.
“Loại sách cô mua này, có liên quan tới công việc của cô sao?”
“Đúng vậy...” Hứa Ngôn vừa ăn cơm vừa nói. “Tôi vẫn cho rằng phụ nữ cần tự lập, tự mình cố gắng. Tôi vẫn nhớ, tôi còn anh hai vạn nữa.”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu.
“Đã nói là cô không cần phải trả rồi.”
“Cái này không thể được, đây là chuyện nhất định tôi phải làm, không thì trong lòng tôi sẽ bất an.”
“Được rồi.” Tưởng Viễn Chu không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
“Cô từ từ ăn, tôi đi trước, có việc thì gọi điện thoại cho tôi.”
Lão Bạch vừa nghe lời này, nhấc chân lên muốn đi, bất ngờ câu nói của Hứa Ngôn lọt vào tai.
“Thật sao?”
Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng vào cô ta.
“Thật sự.”
“Vâng.”
Lão Bạch quay đầu lại liếc nhìn dáng vẻ Hứa Ngôn, cô ta nở nụ cười dịu dàng, rõ ràng cho rằng câu nói của Tưởng Viễn Chu là thật. Lão Bạch đi theo Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, ngày hôm nay Hứa Tình Thâm được Hứa Minh Xuyên hẹn ra ngoài, cho nên không đi cùng bọn họ.
Đi tới bãi đỗ xe, Lão Bạch đi tới trước xe, mở cửa xe cho Tưởng Viễn Chu. Tưởng Viễn Chu khom lưng ngồi xuống, Lão Bạch lại không đóng cửa xe ngay.
“Tưởng tiên sinh.”
“Cậu có hẹn phải không? Đi đi thôi.”
Trái tim Lão Bạch đã sớm bay ra ngoài, nhưng bước chân anh ấy vẫn lưu lại ở bên ngoài, vẫn không nhúc nhích.
Tưởng Viễn Chu lấy điện thoại di động ra xem, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, thấy anh ấy vẫn còn đứng ở đó.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tưởng tiên sinh, có mấy lời không biết tôi có nên nói hay không.”
“Cậu vẫn còn thời gian để nói những lời sáo rỗng với tôi sao?”
Lão Bạch ấp a ấp úng một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói: “Khó khăn lắm ngài và Tưởng phu nhân mới cùng nhau đi tới bước này, tôi nghĩ hẳn là ngài sẽ quý trọng.”
Ái chà, đây là lần đầu tiên Tưởng Viễn Chu nghe người khác nói như vậy, anh đã quen với chuyện người ta nói những lời gây chia rẽ và phá hoại.
“Tôi không quý trọng chỗ nào chứ?”
“Tôi có thể nhìn ra được, ngài đang liếc mắt đưa tình với cô Hứa kia, có một số việc không thể tiếp tục lún sâu xuống, nếu không, nó sẽ phát triển càng lúc càng nhanh, tôi sợ ngài không khống chế được.”
Tưởng Viễn Chu nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.
“Ngay cả chúng tôi liếc mắt đưa tình, cậu cũng nhận ra.”
“Tưởng tiên sinh, ngài là... dù sao đi chăng nữa, ngài cũng phải để ý tới bọn trẻ.”
“Lão Bạch, làm khó cho cậu rồi.” Tưởng Viễn Chu nín cười nói.
Gương mặt Lão Bạch nghiêm túc.
“Tưởng tiên sinh, tôi thật sự lo lắng, tôi sợ chuyện này cứ tiếp tục phát triển, người khó xử chính là ngài.”
“Tô Đề Lạp hẳn là đã tan việc? Cậu cẩn thận không cô ấy làm khó cậu.”
Lão Bạch vịn một tay vào cửa xe, nhìn xuống Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng tiên sinh, nếu thực sự ngài có chút lạc đường, ngài nên ngẫm lại hai năm đã trôi qua ra sao. Tưởng phu nhân không có ở bên cạnh ngài, ngài đã sống qua quãng thời gian đó như thế nào? Có một số việc không nên để tới khi mất đi mới biết quý trọng.”
Lão Bạch nói một thôi một hồi, thực sự giống như đang giảng đạo cho Tưởng Viễn Chu vậy, anh đối diện với ánh mắt của Lão Bạch.
“Được rồi, nhất định tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Tưởng tiên sinh, trong mắt tôi, cô Hứa kia không có một chút gì có thể so được với Tưởng phu nhân. Cảm giác mới mẻ cũng chẳng tốt, kỳ thực tôi theo ngài lâu như vậy, tôi vẫn tin tưởng vào sự tự chủ của ngài...”
“Ừm, tôi cũng tin tưởng.” Tưởng Viễn Chu bắt chéo chân dài, dáng ngồi ung dung.
“Lão Bạch, lời nói thành thật của cậu, tôi nghe đều hiểu.”
“Ngài có thể hiểu là tốt rồi.”
Tưởng Viễn Chu chỉ vào cánh cửa bên cạnh.
“Đóng cửa lại cho tôi, tôi cũng không muốn lời nói của chúng ta truyền tới tai người khác.”
Lão Bạch gật đầu, đóng cửa lại.
Tài xế phát động động cơ, chiếc xe chậm rãi đi ra ngoài, cuộc đối thoại lúc nãy của hai người lọt vào tai anh ta không hề bỏ sót một chữ nào, nhưng anh ta chỉ làm một tài xế, có mấy lời là nghe xong cũng không thể nói ra.
Anh ta nhìn gương chiếu hậu, có chút ngạc nhiên, lên tiếng hỏi: “Tưởng tiên sinh, ngài đang cười cái gì vậy?”
“Không có gì.” Tưởng Viễn Chu vẫn cảm thấy buồn cười, bàn tay anh nắm chặt lại, đưa tới trước mặt, sau đó khẽ ho nhẹ.
“Tôi đang nghĩ Lão Bạch không đi làm giảng viên thì thật lãng phí.”
Lão Bạch lái xe của mình đi ra ngoài, vẫn còn lo lắng không thôi, thực sự là anh rất lo cho Tưởng Viễn Chu.
Xe chạy ra khỏi Tinh Cảng không xa, Tô Đề Lạp đã gọi điện thoại tới rồi. Lão Bạch không dám chậm trễ, vội vàng nghe máy: “Alo, Đề Lạp.”
“Anh đến đâu rồi?”
“Tới ngay lập tức đây, vừa nãy Tưởng tiên sinh có một số việc, nên thời gian kéo dài một lúc.”
Tô Đề Lạp đã tan việc, lúc này đang ngồi nhàm chán ở bên trong phòng làm việc, tối hôm qua hẹn Lão Bạch tới đón cho nên cô không lái xe của mình.
“Nếu không thì chúng ta gặp nhau ở nơi hẹn đi? Em sắp chết đói rồi...”
“Không, anh tới ngay lập tức, em gọi xe anh không yên tâm.”
Tô Đề Lạp mở ngăn kéo ra, lấy túi khoai tây chiên từ bên trong ra.
“Vậy được, em chờ anh.”
Lão Bạch rất sợ bạn gái không vui, đi qua quán ăn cách đó không xa, anh vội dừng xe lại.
Lão Bạch bước nhanh vào trong quán, muốn mua cho Tô Đề Lạp một ít đồ ăn vặt để lấp tạm cái dạ dày, thế nhưng tất cả sa lad và sandwich đều đã bán sạch, Lão Bạch đi tới trước quầy, thấy bên trong có trứng luộc trong nước trà.
Anh nghĩ tới buổi trưa hôm nay, Hứa Tình Thâm mang trứng cho Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu rất vui vẻ.
Lão Bạch đưa một ngón tay ra chỉ: “Tôi muốn hai quả trứng luộc trong nước trà.”
Trứng luộc vẫn nóng hổi, Lão Bạch trả tiền xong rồi đi ngay.
Đi tới trước cửa công ty của Tô Đề Lạp, cô gái đã xuống rồi, không đợi Lão Bạch xuống xe mở cửa xe cho mình, Tô Đề Lạp liền ngồi vào chỗ ghế phụ.
“Mùi gì vậy? Thơm thế.”
Lão Bạch đưa trứng luộc trong nước trà tới, Tô Đề Lạp ngửi thấy mùi này, cũng đã đói chịu không được. Cô đưa tay nhận lấy, vỏ trứng đã được lột bỏ, Tô Đề Lạp còn chưa thắt cả dây an toàn.
“Cảm ơn.”
Cô mở túi ra, cắn một miếng, Lão Bạch buồn cười, cũng không quên nghiêng người qua thắt dây an toàn vào cho cô.
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon, ăn quá ngon.”
Thực ra là Tô Đề Lạp đã đói quá rồi, buổi trưa không ăn nhiều, lúc ba bốn giờ chiều, dạ dày đã sôi ùng ục.
Lão Bạch vội khởi động xe, anh lại liếc nhìn dáng vẻ của Tô Đề Lạp, trứng luộc trong nước trà cũng không phải thứ ngon lắm, dân Trung Quốc ai cũng đều ăn, nhưng nhìn Tô Đề Lạp ăn ngon lành như vậy, chẳng lẽ là bởi vì phụ nữ ai cũng thích ăn trứng sao?
—
Hoàng Đỉnh Long.
Lúc Hứa Tình Thâm trở về, không thấy Tưởng Viễn Chu đâu, cô lên lầu đi vào phòng ngủ, vừa đặt túi xách xuống thì Tưởng Viễn Chu từ phòng tắm đi ra.
Mặc kệ thời tiết bên ngoài ấm áp thoải mái hay tuyết rơi lạnh lẽo, người đàn ông này tắm, đều thích quấn chiếc khăn tắm mỏng bên hông, có thể khoe được dáng người khỏe mạnh rắn rỏi. Hứa Tình Thâm xoay người, đúng lúc thấy cơ ngực người đàn ông.
“Tại sao mỗi lần em về, đều có thể thấy anh tắm?”
“Bởi vì anh biết em sắp về, nên vội đi tắm.”
Tưởng Viễn Chu tiến lên, Hứa Tình Thâm xoay người muốn đi vào phòng chứa quần áo, người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau.
“Buổi tối ăn gì rồi?”
“Cá nướng.” Hứa Tình Thâm vén tóc của mình lên.
“Anh ngửi xem, toàn mùi cá nướng.”
“Ăn cũng không bảo anh.”
Hứa Tình Thâm đưa hai tay cầm lấy tay của Tưởng Viễn Chu.
“Minh Xuyên và Manh Manh sắp kết hôn rồi, có mấy lời nhất định phải nói riêng với em, anh ở đó không tiện. Hơn nữa...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xoay qua chỗ khác.
“Anh còn muốn đưa cơm cho Hứa Ngôn, không kịp tới ăn cùng bọn em.”
Tưởng Viễn Chu thấy khóe miệng cô cong lên.
“Cười cái gì?”
“Công việc hài lòng, cho nên cười thôi.”
“Anh phải tặng đồ cho người phụ nữ khác, em còn cười nữa.”
Tưởng Viễn Chu ôm lấy cánh tay của cô buông ra.
Hứa Tình Thâm luôn có cảm giác toàn thân dính dấp mùi cá nướng, sốt ruột muốn đi tắm, Tưởng Viễn Chu kéo tay cô.
“Sấy tóc cho anh.”
“Được rồi.” Hứa Tình Thâm đi vào phòng tắm, lấy máy sấy ra, Tưởng Viễn Chu đã ngồi ở mép giường.
Anh cầm lấy điện thoại di động, vừa lúc có tin nhắn gửi đến, là Hứa Ngôn gửi tới.
“Tưởng tiên sinh, cảm ơn ngài đã có lòng mang sách tới.”
Tưởng Viễn Chu liếc thấy Hứa Tình Thâm đang đi tới, anh hồi âm ba chữ “đừng khách sáo”, ngón tay vẫn còn đang gõ trên màn hình: “Sau này có gì cần, cứ nói.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, Hứa Tình Thâm đi tới trước mặt anh, Tưởng Viễn Chu chuyển chế rung sang chế độ có chuông.
Anh đưa điện thoại di động đặt lên tủ đầu giường, anh ngồi ở đó, Hứa Tình Thâm mở máy sấy, làn gió ấm thổi qua sợi tóc người đàn ông, âm báo có tin nhắn đến, Hứa Tình Thâm tập trung động tác trong tay, có vẻ như không nghe thấy.
Ngón tay mảnh khảnh xuyên đi qua làn tóc người đàn ông, sợi tóc đen bóng theo động tác của cô mà trở nên mềm mại. Nhưng Tưởng Viễn Chu lại không hưởng thụ cảm giác này, khuôn mặt tuấn tú khẽ nghiêng sang.
“Điện thoại di động của anh vang lên.”
“Ừm.” Hứa Tình Thâm đáp lại.
“Em mau xem một chút, là ai gửi tin nhắn tới.”
Hứa Tình Thâm giơ một tay ra, sờ hướng tủ đầu giường, với lấy điện thoại nhưng cũng không liếc mắt nhìn, nhét nó vào trong tay Tưởng Viễn Chu.
“Tự xem đi, em đang bận.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu có chút hụt hẫng, anh không cần nhìn cũng có thể biết là ai gửi tin nhắn tới.
Anh đưa tay nắm lấy hông cô.
“Em không hiếu kỳ sao?”
“Tại sao em phải hiếu kỳ?”
Tưởng Viễn Chu có loại cảm giác bị thất bại một cách sâu sắc, anh buông tay ra, mở điện thoại di động, đọc tin nhắn của Hứa Ngôn: “Tưởng tiên sinh, như vậy sẽ không phiền phức tới ngài sao? Thân thể tôi khá hơn rồi, tôi muốn được xuất viện sớm. Còn có, Lâm Lâm có khá hơn chút nào không? Nếu không thì ngày mai ngài đưa bé tới bệnh viện, tôi sẽ chơi cùng con bé.”
Hứa Tình Thâm nghe được câu cuối cùng, ngón tay dùng lực mạnh hơn, Tưởng Viễn Chu kêu lên: “Tóc của anh.”
“Sấy cho anh mà.”
“Vừa nãy không phải là dứt tóc anh đấy chứ?”
Hứa Tình Thâm phủ nhận: “Không có mà.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Viễn Chu ngẩng lên, ánh mắt đối diện với Hứa Tình Thâm.
“Hiện tại Lâm Lâm sao rồi?”
“Rất tốt.” Hứa Tình Thâm vừa sấy tóc cho anh, vừa trả lời: “Ăn ngủ tốt, không phải lúc nãy anh gặp con bé rồi sao?”
“Gặp rồi, rất nghịch ngợm.”
“Cho nên, cô ta lấy lý do gì mà muốn chơi cùng với Lâm Lâm?”
Tưởng Viễn Chu rướn nửa người trên tới gần cô, gần như là vùi mặt vào trước ngực Hứa Tình Thâm, cô đưa tay đẩy anh ra.
“Vẫn chưa khô hẳn, chờ một lát nữa.”
Rõ ràng là anh bị lạnh, Tưởng Viễn Chu cúi đầu, trả lời Hứa Ngôn một câu.
Một lát sau, Hứa Tình Thâm tắt nút: “Được rồi.”
Tưởng Viễn Chu đưa điện thoại di động đặt tới trên tủ đầu giường, anh cầm lấy máy sấy trong tay Hứa Tình Thâm, đứng dậy đi tới phòng tắm.
Hứa Tình Thâm tới phòng thay quần áo cầm quần áo đi ra, nghe thấy di động của Tưởng Viễn Chu lại kêu lên.
Hứa Tình Thâm đi tới, ngón tay lướt nhẹ, liền thấy tin nhắn của Hứa Ngôn.
Cô đưa mắt nhìn lên, thấy Tưởng Viễn Chu trả lời một câu: “Lâm Lâm thích nghe cô kể chuyện cổ tích, hôm nào tôi sẽ đưa con bé tới, hy vọng là sẽ không làm phiền tới cô.”
Phía sau, thì có Hứa Ngôn trả lời: “Không phiền, tôi rất thích.” Phía sau còn kèm theo một icon xấu hổ.
Hứa Tình Thâm cười lạnh, cô tựa ở tủ đầu giường, suy nghĩ một chút, trả lời lại bên kia một câu: “Lâm Lâm có mẹ của mình, cần cô chăm sóc sao? Cô đừng tự mình đa tình, không có chuyện đừng có nhắn tin cho tôi.”
Trước đó là giọng điệu khác biệt, bây giờ mới thật là một trên trời một dưới đất.
Hứa Tình Thâm đưa điện thoại di động về chỗ cũ, kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, mới dọn vài cái, tin nhắn hồi đáp đã gửi tới rồi.
Hứa Tình Thâm vừa nhìn, đối phương trực tiếp hỏi nói rõ lên sự nghi ngờ của mình: “Cô, cô là Tưởng phu nhân?”
“Phải, hy vọng cô đừng tiếp tục quấy rầy chồng tôi nữa, tôi đã cảnh cáo cô không chỉ một lần, đừng mượn cớ với Lâm Lâm, cho dù là cô đã cứu nó đi chăng nữa, nhưng tôi mới là mẹ con bé.”
Hứa Tình Thâm gõ xong những chữ này, không nhịn được lè lưỡi một cái, thực sự là hình tượng người đàn bà ghen ghét đố kị được cô thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn đó nha.
Bên trong bệnh viện Tinh Cảng, Hứa Ngôn thấy tin nhắn, trên nét mặt không có chút nào là tức giận hay phẫn nộ, khóe miệng không kiềm chế được khẽ nhếch lên.
Những câu trả lời này, cô ta “hạ bút thành văn”: “Tưởng phu nhân, cô đừng hiểu lầm, Tưởng tiên sinh một lòng một ý với cô, tôi đối với anh ấy chỉ có kính nể và biết ơn.”
Hứa Tình Thâm thấy những lời này, trong dạ dày không nhịn được cuộn trào, trực tiếp trả lời: “Cô đã biết, vậy thì mời cô từ đâu tới đây, thì cút trở về nơi đó.”
Tưởng Viễn Chu rửa mặt sạch sẽ, lúc ở phòng tắm anh chợt nghe thấy tiếng chuông tin nhắn không ngừng vang lên, anh đi tới trước giường, hai tay xoa vào nhau.
“Tin nhắn của ai vậy?”
“Tin nhắn rác.”
“Không thể nào, điện thoại di động của anh đã chặn tin nhắn rác rồi mà.”
Hứa Tình Thâm cầm quần áo đi vào phòng tắm, điện thoại của Tưởng Viễn Chu vẫn ở trên tủ đầu giường, người đàn ông cầm lên nhìn, mấy tin nhắn kia Hứa Tình Thâm đã xóa hết rồi.
Tưởng Viễn Chu không nhịn được lắc đầu, cười khẽ, anh không thích nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hứa Tình Thâm, anh thích nhìn thấy cô ghen, thấy cô phát cuồng, nếu có thể thấy cô ra tay với người phụ nã khác, vậy thì càng tốt hơn.
—
Ngày hôm sau.
Tưởng Viễn Chu đi tới phòng bệnh, lúc đi tới, Hứa Ngôn đang ăn điểm tâm.
Nhìn thấy anh tiến vào, người chăm sóc vội chào hỏi: “Tưởng tiên sinh.”
Tâm trạng Hứa Ngôn cũng không tốt, nhưng vẫn nhếch khóe miệng lên.
“Tưởng tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
“Ngày hôm nay cảm thấy sao?”
“Rất khá.” Hứa Ngôn nắm đôi đũa trong tay. “Vừa nãy bác sĩ tới kiểm tra phòng, tôi đã hỏi, chiều hôm nay là tôi có thể xuất viện.”
“Tại sao muốn xuất viện vội như vậy?”
“Không, không có.” Sắc mặt Hứa Ngôn rất mất tự nhiên, cô ta không nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, chỉ dám nhìn về phía bên cạnh.
“Nếu sức khỏe đã khá hơn rồi, vậy thì về nhà nghỉ dưỡng, tôi không thích mùi của bệnh viện.”
“Cũng được.” Tưởng Viễn Chu không cố chấp nữa. “Làm thủ tục xuất viện xong, tôi đưa cô về.”
“Không, không cần!” Giọng nói Hứa Ngôn kích động, tựa như cũng nhận ra như vậy có chút khác thường, cô ta vội vàng kìm nén tâm tình.
“Tôi gọi taxi là được rồi.”
“Cô Hứa, cô xảy ra chuyện gì vậy? Có phải là gặp chuyện gì không vui hay không?”
Hứa Ngôn cúi thấp đầu, ngôn ngữ chứa hàm ý thăm dò: “Tưởng tiên sinh, ngài... Ngài và vợ mình có được không?”
“Tôi và Tình Thâm?”
“Không vì tôi mà cãi nhau đó chứ?”
Tưởng Viễn Chu mang nét mặt khó hiểu.
“Có gì nói, cô đừng ngại nói thẳng.”
Hứa Ngôn muốn nói lại thôi, những lời nói gần như bật thốt ra khỏi cổ họng mấy lần, cuối cùng, nét mặt cô ta tỏ ra khó xử:
“Tối hôm qua tôi nhắn tin cho ngài, Tưởng phu nhân đã biết, tôi sợ cô ấy hiểu lầm, sẽ cãi nhau với ngài.”
“Không có, chúng tôi không cãi nhau.” Tưởng Viễn Chu lắc đầu. “Chúng ta còn nói gì nữa sao?”
Hứa Ngôn cũng có thể đoán được, những lời Hứa Tình Thâm nói với cô ta, nhất định cô sẽ xóa. Hứa Ngôn tỏ ra giật mình, cô ta vội vàng xua tay: “Không có, tôi, tôi nhớ nhầm.”
“Chuyện như vậy còn có thể nhớ lầm?” Tưởng Viễn Chu nhìn xuống trong tay Hứa Ngôn, chỗ đó đang đặt điện thoại di động của cô ta. Tưởng Viễn Chu xòe tay ra: “Đưa điện thoại di động của cô cho tôi.”
“Không, làm gì cơ?”
“Tôi muốn xem, rốt cuộc cô ấy có nói gì không.”
Sắc mặt Hứa Ngôn không khỏi hoảng hốt: “Tưởng tiên sinh, ngài đừng như vậy, Tưởng phu nhân thật sự không nói gì...”
Tưởng Viễn Chu vẫn cầm điện thoại di động của cô ta lên.
“Mật khẩu là gì?”
“Tưởng tiên sinh...”
“Mật khẩu!”
“032468.”
Tưởng Viễn Chu mở khóa, anh mở ra thu hộp thư, liếc mắt liền thấy được dãy số của mình. Những tin nhắn này Hứa Ngôn chưa hề xóa, Tưởng Viễn Chu trượt xuống sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi.
“Tôi không ngờ, cô ấy lại có thể làm như vậy sau lưng tôi.”
“Tưởng tiên sinh...” Hứa Ngôn cũng không biết còn có thể nói gì.
“Thực sự là cô không nên làm vậy, coi như là có ghen, nhưng lần này không giống vậy, Lâm Lâm là do cô cứu.”
Hứa Ngôn buông đũa xuống.
“Khả năng cũng là do tôi, tôi không nên nhờ ngài mua sách giùm, cũng không nên nhận đồ ngài đưa tới.”
Tưởng Viễn Chu trả lại điện thoại di động cho Hứa Ngôn, Hứa Ngôn nhận lấy, nở nụ cười có chút miễn cưỡng: “Xuất viện, ngài đừng khuyên nữa, dù sao thì... Tôi cũng không ở nổi nữa.”
“Cũng tốt, so với chuyện bị người khác để ý, còn không bằng xuất viện, chí ít trong lòng còn có thể thư thái.”
“Vâng.”
Sắc mặt
Tưởng Viễn Chu nghiêm túc.
“Cô mau ăn đi, tôi đi tìm cô ấy.”
“Ngài đừng tìm Tưởng phu nhân...”
“Chuyện này không liên quan gì tới cô, nếu như giữa vợ chồng mà sự tín nhiệm cơ bản cũng mất đi, tôi thật sự không biết tiếp tục như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?” Tưởng Viễn Chu nói xong lời này, bước nhanh đi ra ngoài.
Người chăm sóc vừa muốn mở miệng, chợt nghe tới cửa truyền đến rầm một tiếng, cửa bị đóng sầm thật mạnh. Bà ta liếc nhìn Hứa Ngôn: “Cô Hứa, vậy...”
“Phiền thu dọn đồ giúp tôi, buổi chiều tôi xuất viện.”
“Được.”
Giờ trưa.
Lão Bạch làm thủ tục xuất viện cho Hứa Ngôn xong, Hứa Ngôn thay quần áo đứng ở bên cửa sổ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô ta quay đầu, thấy hai người đàn ông đi đến.
Tưởng Viễn Chu bước đi trước.
“Thu dọn đồ xong rồi?”
“Tưởng tiên sinh, sao ngài lại tới?”
“Nói rồi mà, tôi đưa cô về.”
“Thực sự không cần...” Hứa Ngôn tỏ ra khó xử. “Ngài đừng như vậy, ra cửa là tôi có thể bắt xe, rất tiện.”
“Lão Bạch, xách đồ.”
Nét mặt Lão Bạch không tình nguyện, nhưng Tưởng Viễn Chu đã mở miệng, kiểu gì thì anh vẫn phải làm.
Hứa Ngôn cũng không nhiều đồ lắm, cũng chỉ có một túi mà thôi, Tưởng Viễn Chu đi tới bên cạnh Hứa Ngôn.
“Có thể đi sao?”
“Có thể.”
Người chăm sóc ở bên cạnh hỗ trợ, đỡ Hứa Ngôn đi ra ngoài, đi tới bãi đỗ xe của bệnh viện, tài xế mở cốp sau, anh ta tiến lên nhận lấy chiếc túi trong tay Lão Bạch.
Hứa Ngôn đứng ở bên ngoài, có chút lúng túng, Tưởng Viễn Chu mở cửa xe, ý bảo cô ta ngồi vào.
“Mời cô.”
“Tưởng tiên sinh, thực sự như vậy không sao chứ?”
“Có gì không tốt?”
Tưởng Viễn Chu vỗ vào vai cô ta.
“Đi thôi.”
Hứa Ngôn khom lưng ngồi vào, sau đó, Tưởng Viễn Chu ngồi vào bên cạnh cô ta, Lão Bạch đóng cửa xe lại.
Người phụ nữ nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ những chuyện này không chân thật chút nào. Bên trong xe tràn ngập mùi hương thanh nhã, cô ta duỗi chân ra, không gian ở bên trong xe rất lớn, chiếc ghế làm bằng da thật có cảm giác thoải mái nhất.
Xe chậm rãi lái đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ta.
“Trên đường phải có gì khó chịu, nhớ phải nói với tôi.”
“Được.”
Tài xế và Lão Bạch hai mắt nhìn nhau, xe chạy ra khỏi cánh cổng của Tinh Cảng, tài xế đột nhiên thốt lên: “Tưởng tiên sinh.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Là Tưởng phu nhân.”
Hứa Ngôn nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy Hứa Tình Thâm đang đi tới từ cách đó không xa, nét mặt cô ta có chút mất tự nhiên.
“Tưởng tiên sinh, nếu không thì, tôi... Tôi nên xuống xe thôi?”
“Không cần.” Tưởng Viễn Chu ngả người về phía sau, nói với tài xế: “Không cần quan tâm tới cô ấy, cậu lo lái xe của cậu đi.”
Tài xế lau mồ hôi lạnh,
Xe không dám tăng tốc, Lão Bạch quay mặt qua chỗ khác, lẩm nhẩm trong lòng: “Không bị Hứa Tình Thâm nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy.”
Giọng nói của tài xế vang lên lần thứ hai: “Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân tới rồi.”
Lão Bạch nắm chặt dây an toàn, ngẩng lên nhìn, Hứa Tình Thâm đi nhanh tới trước xe, đồng thời làm một động tác đón xe.
Tài xế không có cách nào khác, đành phải phanh lại.
Hứa Tình Thâm còn chưa nhìn rõ cảnh tượng trong xe, nét mặt cô mỉm cười, gõ một cái vào cửa sổ xe.
Tài xế sợ đến nỗi toát hết cả mồ hôi, cảm giác này, hình dung ra sao đây? Quả thực giống như là bị người bắt gian tại chỗ, tài xế hạ cửa sổ xe xuống, sắc mặt cứng đờ chào hỏi: ” Tưởng phu nhân.”
“Lúc này rồi, mọi người còn đi đâu?”
“Dạ... Tưởng tiên sinh có một số việc phải đi xử lý.”
Hứa Tình Thâm nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía sau xe, Hứa Ngôn đối diện với ánh mắt cô, nụ cười nơi khóe miệng Hứa Tình Thâm vụt tắt, Hứa Ngôn lén nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, sau đó ngoan ngoãn ngồi nép ở đấy, không nói lời nào.