Nhà họ Tưởng.
Quản gia kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi ở Hoàng Đỉnh Long Đình cho Tưởng Đông Đình nghe.
Tưởng Đông Đình ngồi trên ghế sô pha, không nói lời nào. Sau một lúc lâu, quản gia thử gọi: “Lão gia, lão gia?”
Tưởng Đông Đình dựa người ra sau lưng ghế: “Người phụ nữ này đúng là coi trời bằng vung mà.”
“Mấu chốt là thái độ của Tưởng tiên sinh. Hết thảy mọi việc ngài ấy đều nghe theo lời cô ta. Tôi thật sự không thể hiểu nổi... Tưởng tiên sinh từ trước đến nay tính tình trầm ổn, vẫn luôn là người sáng suốt. Theo lý mà nói sẽ không dễ bị người ta đầu độc tư tưởng như vậy.”
“Cho nên ta mới nói, người phụ nữ này không đơn giản.”
“Lão gia, Tưởng tiên sinh đã như vậy, chúng ta cũng không có biện pháp nào nữa.”
Tưởng Đông Đình đưa mắt nhìn ra ngoài, xuyên qua cửa sổ, ông ta nhìn thấy một cây đại thụ vô cùng tươi tốt. Từ khi ông ta bắt đầu gây dựng sự nghiệp thì cái cây đó cũng bắt đầu được trồng trong sân vườn.
“Hai năm trước, một đêm kia của Lăng Thời Ngâm và Viễn Chu vẫn luôn là mồi lửa nguy hiểm nhất đối với mối quan hệ giữa Hứa Tình Thâm và Viễn Chu.”
“Đúng vậy, nhưng rốt cuộc thì xem ra cô ta cũng đã có thể tha thứ cho ngài ấy.”
Tưởng Đông Đình cười lạnh: “Có tha thứ hay không thì nó vẫn là cái gai trong lòng của bọn chúng, vĩnh viễn không nhổ ra được. Về điểm này thì bọn chúng hiểu rõ hơn ai hết.”
Quản gia tựa hồ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Tưởng Đông Đình: “Nhưng bây giờ nhà họ Lăng cùng nhà họ Tưởng đã sớm không có khả năng kết thông gia nữa, cũng không thể dùng Lăng Thời Ngâm để khiêu khích cô Hứa. Cho dù là cái gai cắm sâu cỡ nào, thì cũng không còn gây đau đớn như lúc ban đầu.”
“Vậy nếu như chuyện giống vậy lại một lần nữa xảy ra thì sao?”
Quản gia giật mình: “Lão gia, việc này không ổn đâu, sau chuyện hai năm trước, Tưởng tiên sinh và người đã gây nhau một trận, nếu như còn có chuyện như vậy e rằng...”
“Kết quả xấu nhất còn có thể so sánh với hiện tại sao?”
Tưởng Đông Đình vẫn chăm chú nhìn theo những cành lá xum xuê đang đong đưa ngoài kia. Thế nhưng ánh mắt ông ta rất kiên định.
“Viễn Chu chẳng bao giờ biết nghĩ tới ta, nhưng ta cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn nhà họ Tưởng rơi vào trong tay người phụ nữ đó!”
“Nhưng năm đó cũng nhờ có cô Tưởng mà chuyện mới hoàn thành. Bây giờ chỉ sợ Tưởng tiên sinh không dễ gì mắc bẫy lần hai.”
Tưởng Đông Đình đứng dậy: “Đừng vội, cứ cho cô ta đắc ý thêm một thời gian nữa đi.”
—
Nhà họ Mục.
Lăng Thời Ngâm chật vật đứng dậy, bên trong phòng sáng trưng. Bàn tay cô ta đè chặt trước bụng, sau một hồi mới chậm rãi cử động.
Mục Thành Quân đã rời phòng. Trên mặt đất quần áo và đồ dùng rơi tán loạn thành một đống hỗn độn. Không chỉ vậy còn có các loại dụng cụ...
Cô ta cố gắng chịu đựng cảm giác đau nhức giữa hai chân, nhặt mấy thứ ở dưới đất lên, cất vào tủ đầu giường.
Mấy thứ này của Mục Thành Quân, anh ta muốn chính tay Lăng Thời Ngâm dọn dẹp, không được để người giúp việc trong nhà phát hiện.
Hôm nay Lăng Thời Ngâm rảnh rỗi, định trở về nhà một chuyến. Lúc cô ta xuống lầu thì cũng đã là buổi trưa. Ngồi lên xe nhà họ Mục, cô ta gọi điện thoại về nhà, bảo là muốn về nhà ăn cơm.
Về tới nhà họ Lăng, bà Lăng đã chờ ở trước cửa. Vừa thấy con gái, bà ta liền mừng rỡ. Bà ta bước nhanh về phía turớc, rồi liếc nhìn một chút sắc trời bên ngoài.
“Không lạnh sao?”
“Không lạnh, ba đâu rồi?”
“Ở bên trong.”
Lăng Thời Ngâm đi theo bà Lăng vào nhà. Người giúp vệc đã chuẩn bị xong cơm nước. Ngồi trước bàn ăn, Lăng Thời Ngâm đưa mắt nhìn ông Lăng, thấy sắc mặt ông ta không được tốt cho lắm.
“Ba, ba làm sao vậy?”
“Không có gì, Thời Ngâm, con ở nhà họ Mục có tốt không?”
“Tốt vô cùng.”
Bà Lăng nhét đôi đũa vào trong tay cô ta. Lăng Thời Ngâm ngẩng đầu lên, thấy cách đó không xa bày ảnh chụp của Lăng Thận.
Chóp mũi cô ta liền chua xót: “Mẹ, mẹ đừng bày ảnh của anh ở đây, như vậy sẽ khiến mẹ thấy khó chịu hơn.”
“Cái gì mà không nên? Bây giờ mẹ đâu thể gặp anh con nữa, chỉ có thể nhìn ảnh của nó mà thôi.”
Lúc ăn cơm, có người từ bên ngoài tiến vào. Lăng Thời Ngâm biết người này, liền đứng dậy chào hỏi: “Chú Từ.”
“Thời Ngâm cũng ở đây sao.”
Ông Lăng thấy vậy, cầm khăn ăn lên lau chùi khóe miệng rồi đứng lên.
“Đi, có việc gì vào trong thư phòng rồi nói.”
“Được.”
Lăng Thời Ngâm nắm chặt đôi đũa trong tay: “Chờ một chút, ba, có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.”
“Không có việc gì nghiêm trọng đâu...”
“Ba đừng gạt con. Hôm nay nhà họ Lăng chỉ còn một mình con, ba đừng có chuyện gì cũng giấu con như vậy.”
Ông Lăng nghe vậy, ngồi xuống trở lại. Lăng Thời Ngâm cũng mời người đàn ông kia ngồi xuống.
“Chú Từ, cùng ăn cơm đi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Cảm ơn.”
Đối phương liếc nhìn ông Lăng: “Mọi việc đã chuẩn bị xong, đến lúc đó chỉ cần ông đứng ra là được.”
“Được rồi.”
“Cái gì đã chuẩn bị xong?” Lăng Thời Ngâm lo lắng hỏi.
Ông Lăng cũng không muốn giấu nữa: “Số dụng cụ nhập vào xưởng hai năm trước kia, ta đem bán.”
“Vì sao? Không phải cũng thu về lợi nhuận sao? Ba, Thành Quân xử lý chuyện của công ty anh con rất ổn thỏa, cũng không có gì bất ổn. Nhà họ Lăng cũng không thiếu sản nghiệp, máy móc bên đó vẫn có người phụ trách mà sao phải bán đi?”
“Nhà họ Tưởng muốn, chúng ta có thể không bán không?”
Đôi đũa trong tay Lăng Thời Ngâm rơi xuống bàn: “Cái gì mà nhà họ Tưởng muốn?”
“Từ lúc anh con qua đời, Tưởng Viễn Chu vẫn luôn đối phó với chúng ta. Chúng ta cũng không thể chống đỡ nổi...”
“Sao ba không chịu nói sớm? Phía sau chúng ta còn có nhà họ Mục mà!”
Ông Lăng lắc đầu: “Thời Ngâm, con đừng nghĩ mọi việc đơn giản như vậy. Công ty của anh con cũng giống như của nhà họ Mục, chúng ta không thể mạo hiểm giao hết toàn bộ cho Mục Thành Quân. Nếu không thể phát triển, ít nhất ba cũng có thể cố gắng duy trì hiện tại, sau này số tiền đó vẫn sẽ là của con.”
Hai mắt Lăng Thời Ngâm đỏ hoe: “Nhưng chúng ta không thể để mặc cho bọn họ ức hiếp như vậy!”
Trong lòng cô ta biết rõ Tưởng Viễn Chu là nhắm vào nhà họ Lăng. Mỗi một bước đi anh ta đều tính toàn vô cùng cẩn thận và chẳng hề nghĩ đến chút tình cảm nào. Anh ta chính là muốn nhà họ Lăng phải trả một cái giá thật lớn.
Khuỷu tay Lăng Thời Ngâm vẫn còn rất đau, tối qua cô ta ngã nhào cú đó không hề nhẹ.
Tất cả cũng là do Hứa Tình Thâm ra oai phủ đầu cô ta.
Hứa Tình Thâm vừa trở lại bên cạnh Tưởng Viễn Chu được vài ngày thì đã muốn lên mặt rồi.
Lăng Thời Ngâm không dám tưởng tượng đến sau này. Cô ta chỉ biết là nếu cứ tiếp tục ngồi yên như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Hứa Tình Thâm dồn ép đến chết.
—
Bệnh viện Tinh Cảng.
Sau khi Hứa Tình Thâm tan việc, Tưởng Viễn Chu đã tới đón cô.
Ngồi vào bên trong xe, Tưởng Viễn Chu liền kéo tay cô qua: “Có phải em muốn gặp mặt Phó Kinh Sênh một lần không?”
“Có khả năng sao?”
“Ừ.”
Hứa Tình Thâm suy nghĩ một chút: “Vậy thì cứ gặp, có mấy lời nói rõ ràng với nhau cũng tốt.”
Lúc đi gặp Phó Kinh Sênh, Tưởng Viễn Chu vẫn chưa đi vào ngay. Hứa Tình Thâm ngồi vào chỗ đối diện với người đàn ông.
Phó Kinh Sênh hơi cúi đầu xuống, nhưng xem ra tinh thần có vẻ khá thoải mái.
“Tình Thâm.”
Rất nhiều lời muốn nói nhưng Hứa Tình Thâm lại không biết phải nói như thế nào.
Phó Kinh Sênh liếc nhìn chằm chằm gương mặt ở trước mặt mình: “Dạo này em thế nào?”
“Tôi muốn làm thủ tục ly hôn với anh, tuy rằng... Chúng ta chưa bao giờ thật sự kết hôn.”
Sắc mặt Phó Kinh Sênh liền trở nên ảm đạm, anh ta bất đắc dĩ cười khẽ: “Bây giờ anh không có khả năng chạm vào máy tính nữa.”
“Không sao, chỉ cần anh thừa nhận hôn nhân của chúng ta là giả. Về chuyện sau này không cần anh quan tâm.”
Người đàn ông có vẻ bất ngờ, không khỏi dán chặt ánh mắt lên mặt Hứa Tình Thâm.
“Anh biết là em hận anh, nhưng vẫn mong em có thể giúp anh chăm sóc tốt cho Âm Âm.”
Hứa Tình Thâm không nói gì, cũng không thể nói gì hơn. Hai người cứ ngồi như vậy. Cuối cùng Hứa Tình Thâm thở dài: “Tôi cũng không biết phải nói gì với anh, vốn dĩ tôi cũng không muốn gặp anh nữa.”
“Tình Thâm, vậy em hãy nghe anh nói. Cho dù trước đây anh đã làm gì, chỉ xin em hãy tha thứ cho anh.”
Đôi lúc, Hứa Tình Thâm cũng rất cứng rắn và kiên quyết, đến chính bản thân cô còn cảm thấy mình đáng sợ. Phó Kinh Sênh đã từng đối xử rất tốt với cô, tất cả những chuyện đó cô đều ghi nhớ trong lòng. Thế nhưng cũng chính vì anh ta mà cô mới rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy.
Chuyện đó cô lại càng không thể quên được.
“Tôi sẽ không tha thứ cho anh, tôi không làm được.”
Trong mắt Phó Kinh Sênh lộ ra đau đớn.
Hứa Tình Thâm lại nói tiếp: “Trước giờ tôi chỉ từng yêu hai người đàn ông. Một người là thanh mai trúc mã của tôi, một người tên là Tưởng Viễn Chu. Nhưng mà cả hai người bọn họ đều thiếu chút nữa thì chết trong tay anh. Phó Kinh Sênh, tôi không phải là thánh nhân, không thể bỏ qua được.”
Đôi môi Phó Kinh Sênh khẽ run rẩy, nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm đón lấy ánh mắt gắt gao của anh ta.
“Từ nay về sau chúng ta không bao giờ gặp lại nữa.”
“Tình Thâm.” Phó Kinh Sênh thấy cô đứng lên liền kích động nhào người về phía trước.
“Anh rất muốn nhìn Lâm Lâm một lần, em có thể mang con bé đến đây không?”
Hứa Tình Thâm nhìn anh ta, đáp: “Không thể.”
“Anh thật sự xem Lâm Lâm như con gái ruột của mình. Anh chỉ muốn gặp con một lần thôi, một lần nữa mà thôi...”
Hứa Tình Thâm cắt ngang lời Phó Kinh Sênh: “Lâm Lâm có ba của mình, từ nay về sau tôi cũng không cho con bé gọi anh là ba nữa.”
Phó Kinh Sênh nghe xong, cả người liền ngẩn ra như người mất hồn.
Hứa Tình Thâm xoay người đi ra ngoài, cô cũng không chút nào do dự quay đầu nhìn lại. Ra tới bên ngoài, cô thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng hút thuốc. Hứa Tình Thâm liền sửa sang lại tâm tình.
“Về nhà thôi.”
“Nhanh như vậy?”
“Cũng không có gì để nói.”
Hai người ngồi vào bên trong xe. Trong hơi thở của Tưởng Viễn Chu vẫn còn nhàn nhạt mùi thuốc lá.
“Hai người hàn huyên chuyện gì đó?”
“Chào hỏi thôi.”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ: “Sao nữa?”
“Cũng không có gì, chỉ nói là muốn xóa sạch mọi quan hệ với anh ta.”
Tưởng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm qua: “Cái này rất dễ.”
“Ừ.”
“Vậy còn chúng ta thì sao? Khi nào thì kết hôn?”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trống ngực liền vang lên. Cô vừa định rút tay về thì lại bị Tưởng Viễn Chu giữ chặt lại.
“Không phải chúng ta cũng đã công khai quan hệ sao? Anh cũng đã mang giấy đăng ký kết hôn cho ký giả xem rồi.”
“Chính em cũng biết nó là giả mà?”
Nơi cổ họng Hứa Tình Thâm bị nghẹn lại.
“Hôn nhân” vốn là một chuyện rất quan trọng, cô vẫn luôn e dè khi nghĩ đến.
Cô muốn mọi người thừa nhận mối quan hệ giữa cô và Tưởng Viễn Chu, muốn mọi người công nhận cô là Tưởng phu nhân. Nhưng khi thực sự đối diện với Tưởng Viễn Chu, cô có thể sao?
“Tưởng phu nhân”, là muốn cùng Tưởng tiên sinh bên nhau cả đời.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm có chút né tránh, cố gắng thế nào cũng không thể rút tay mình về.
“Chuyện này không thể gấp được.”
Ánh mắt cô rơi xuống tay Tưởng Viễn Chu. Giọng người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô, mang theo một vẻ uy nghiêm: “Tình Thâm, rốt cuộc là em có trái tim em đang ở nơi nào?”
“Tim em đương nhiên nằm ở trong lồng ngực em.”
Ánh mắt người tài xế không khỏi đảo qua liếc nhìn hai người. Tưởng Viễn Chu cũng không them nói nữa, dứt khoát ôm Hứa Tình Thâm vào trong lòng.
“Được, tim của em nằm trong lồng ngực em, vậy em nhất định phải cất giấu cho thật kĩ, sau đó chỉ có thể giao cho một mình anh.”
—
Trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình, Hứa Tình Thâm đi vào phòng bếp, định giúp một tay.
Người giúp việc vừa lâu tay vừa nói: “Tưởng phu nhân, cô đừng bận tâm, thức ăn của hai đứa nhỏ đều được người khác chuẩn bị kĩ càng, hơn nữa chuẩn bị theo thực đơn rất dinh dưỡng. Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Dường như quả thật cũng không có việc gì để cô làm, Hứa Tình Thâm lại đi vào phòng khách, thấy Tưởng Viễn Chu đang ôm Lâm Lâm đứng ở trước cửa sổ. Lâm Lâm đối với anh cũng không tính là quá thân mật, nhưng vẫn không hề tỏ thái độ bài xích. Bàn tay của bé con đặt trên đầu vai của Tưởng Viễn Chu, con ngươi đen bóng không ngừng nhìn anh chằm chằm.
Ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ lên cửa sổ vài cái: “Chờ đến đầu xuân, ba ba sẽ cho người chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ, đưa các con ra ngoài dạo chơi. Có được hay không?”
Lâm Lâm vẫn nhíu mày, nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu không chịu buông tha. Bé con đang nghĩ thầm, người này rốt cuộc là ai, sao lại bế mình? Cái gì mà hỏi mình có được hay không?
Lâm Lâm đá chân vài cái, Tưởng Viễn Chu liền bắt lấy hai cái chân nhỏ đang làm loạn kia.
“Con thấy lạnh phải không?”
Lúc này Hứa Tình Thâm mới nhì kĩ Lâm Lâm không mang giày, chỉ mang một đôi tất. Cô tiến lên vài bước. Lâm Lâm vừa nhìn thấy cô liền tươi cười.
“Mẹ, mẹ ——” Bé con muốn nhào qua Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm không đưa tay ra đón lấy con bé: “Để ba ba bế con đi.”
Tưởng Viễn Chu áp sát mặt đến gần con gái, muốn hôn một cái. Lâm Lâm lại lui về phía sau, đôi môi đỏ hồng chu lên, muốn trốn khỏi đây càng nhanh càng tốt.
“Đây là ý gì? Con bé không vui sao?”
Hứa Tình Thâm buồn cười: “Có lẽ vậy.”
“Cho ba ba đến gần con một chút nào, hôn một cái.”
Lâm Lâm nghe vậy, dứt khoát giấu biệt khuôn mặt nhỏ nhắn đi. Cũng không biết là vì nghe không hiểu, hay là vì hiểu rõ còn cố tình không hiểu mà lại làm động tác che mặt.
Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ lên vai Tưởng Viễn Chu.
“Lần đầu tiên bị từ chối nên cảm thấy rất nhục nhã phải không? Tưởng tiên sinh muốn hôn, ngoại trừ Lâm Lâm ra còn ai dám từ chối ngài?”
“Quả thực không có.”
“Xem ra anh cũng từng hôn không ít người.” Hứa Tình Thâm nói tiếp.
Tưởng Viễn Chu nghiêng người qua: “Từ lúc biết em đến giờ, thật sự chưa từng hôn ai khác.”
Hứa Tình Thâm muốn cười, lại phát hiện bản thân cười không nổi. Anh nói chưa từng chạm qua người nào khác, như vậy...
Cũng không thể phủ nhận một đêm kia của anh với Lăng Thời Ngâm.
Tưởng Viễn Chu thấy sắc mặt cô không được tự nhiên, anh cũng phần nào đoán ra được nguyên nhân.
“Tình Thâm, mọi chuyện đều đã qua.”
Hứa Tình Thâm nhìn Lâm Lâm trong ngực anh. Cô muốn nói “đã biết”, thế nhưng hai chữ này vẫn cắm lại nơi cổ họng, không cách nào nói ra ngoài được.
Tưởng Viễn Chu đứng chắn ngay trước mặt cô: “Có phải em vẫn không bỏ qua được chuyện đó không?”
“Em đã sớm không còn nghĩ tới nữa.” Hứa Tình Thâm muốn nói sang chuyện khác. “Hai ngày nữa ở bệnh viện còn có một đại hội, em phải tập trung chuẩn bị cho tốt.”
“Em đừng khẩn trương, những sự kiện quan trọng như vậy anh tuyệt đối tin tưởng ở em.”
Hứa Tình Thâm khẽ nâng mi mắt lên: “Rất nhiều chi tiết trong cuộc phẫu thuật của Mạc Tiểu Quân em đã quên rồi, em phải xem lại hồ sơ mới được.”
“Thật ra, em là bà chủ của Tinh Cảng, loại hội nghị này cũng không thể ảnh hưởng tới em.”
“Nhưng em muốn mọi người biết em là bác sĩ Hứa. Ba chữ “Tưởng phu nhân” kia rất oai phong, thế nhưng...”
Cô vẫn muốn mình trở lại với thân phận một bác sĩ.
“Được.”
Chuyện cô muốn làm, Tưởng Viễn Chu đương nhiên ủng hộ.
Hứa Tình Thâm đã tất bật chuẩn bị hết mấy ngày cho hội nghị ấy.
Cô nhốt mình bên trong phòng làm việc, cửa khóa chặt. Hứa Tình Thâm làm xong một bản kế hoạch, sau đó mới cầm lấy hộp cơm chuẩn bị đi ăn cơm.
Đi ngang qua toilet, cô loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra.
“Tôi nói, đầu thai vào một nhà tốt còn không bằng được gả vào một nhà tốt. Tôi thật sự hâm mộ Tưởng phu nhân...”
“Cô không cần ở đó mơ tưởng, cô không tốt số vậy đâu.”
Hứa Tình Thâm dừng bước, lại nghe được bên trong vẫn còn tiếp tục nói: “Vì sao không?”
“Tưởng phu nhân có gương mặt vạn người mê, nếu không Tưởng tiên sinh lại say như điếu đổ sao?”
“Cũng phải, điểm ấy xem ra tôi kém xa.”
Hứa Tình Thâm liếc nhìn vào bên trong, trước mặt là một tấm gương lớn, phản chiếu lại hình ảnh của cô. Xem ra trong mắt mọi người, Tưởng tiên sinh chỉ nhìn trúng mỗi gương mặt của cô mà thôi.
“Nhưng mà Tưởng phu nhân cũng là người rất có năng lực.”
“Ở Tinh Cảng còn thiếu bác sĩ có năng lực sao?”
“Cũng phải...”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong lên. Cô rời đi hơn hai năm, hôm nay trở lại Tinh Cảng, cô biết nhiều người sẽ lời ra tiếng vào. Cô cũng đã quá quen với những tình huống như vậy.
Chính vì vậy, thông qua hội nghị kia, cô muốn nói cho mọi người biết rằng cô ở vị trí này hoàn toàn là dựa vào chính thực lực của mình, không phải dựa vào một người đàn ông. Mặt khác, cô muốn nói, cô chính vì cô có năng lực, cho nên người đàn ông ấy mới đồng ý cho cô dựa vào.
Ăn xong cơm trưa, Hứa Tình Thâm trở lại phòng làm việc. Cô đang lật xem hồ sơ cũ.
Có người gõ cửa, Hứa Tình Thâm cung không ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
Người mặc đồng phục y tá, đi vào trong phòng, đặt một đĩa quýt lên bàn.
“Bác sĩ Hứa.”
Hứa Tình Thâm mở miệng: “Sao không nghỉ ngơi đi?”
“Tôi rất khỏe, không sao, cô còn bận gì à?”
Ngón tay Hứa Tình Thâm gõ vài cái trên bàn: “Đang chỉnh sửa lại tư liệu chuẩn bị cho hội nghị.”
“Đến lúc đó ngay cả hộ sĩ chúng tôi cũng phải tham dự, mấy trăm người lui tới, cô rất lo lắng sao?”
“Đã chuẩn bị tốt.”
Đối phương liếc nhìn màn hình máy tính của cô. Toàn bộ dữ liệu của Hứa Tình Thâm đều nằm trong chiếc USB kia. Hai người nói chuyện một lúc, cũng không lâu sau thì người kia lui ra ngoài.
Tan việc, nữ y tá kia đi ra đường hầm tàu điện ngầm ở đối diện. Ở đó đang chật kín người, cô ta muốn chen vào cũng rất khó khăn.
Cô ta lấy thẻ giao thông công cộng ra, chuẩn bị đút vào thì bỗng nhiên có người tiến lên khoác tay cô ta.
“Mẫn Mẫn.”
Cô ta liếc nhìn đối phương, sợ hãi kêu lên: “Tôi không biết cô. Cô là ai? Buông tay ra!”
“Tôi sẽ không làm hại cô. Tôi có chuyện muốn tìm cô thương lượng một chút thôi.”
“Nếu cô không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Cô tên là Đới Mẫn Mẫn phải không?”
“Sao anh biết tên tôi?”
Người phụ nữ kia cũng không bao nhiêu tuổi, cùng lắm cũng chỉ ngoài hai mươi mà thôi.
“Tôi chỉ muốn nói cô nghe một chuyện. Đi, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Đới Mẫn Mẫn bị kéo ra khỏi đường hầm tàu điện ngầm. Sau đó tiến vào một trung tâm thương mại ở cách đó không xa. Người phụ nữ kéo tay cô ta một cách rất tự nhiên, như thế hai người có mối quan hệ thân thiết với nhau.
“Rốt cuộc là cô muốn làm gì?”
“Cô biết Hứa Tình Thâm không?”
“Cô là đang nói bác sĩ Hứa sao? Có chuyện gì à?”
“Có phải cô ta đang chuẩn bị cho một buổi hội nghị không?”
“Làm sao cô biết?”
Đối phương kéo cô ta đến trước quầy SK2, chỉ vào bên trong quầy, nói rằng: “Lấy cho tôi bộ này, bộ kia nữa, còn cả...”
Người bán hàng rất ít khi được thấy một người hào phóng như vậy, liền vội vàng đi lấy hàng. Người phụ nữ đặt tay trên quầy, hạ thấp giọng nói: “Cô chỉ cần giúp tôi một việc, tôi sẽ không bạc đãi cô.”
Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm theo bóng lưng của người bán hàng. Ánh mắt cô ta rơi xuống bên trong quầy. Sau một lúc lạu, cô ta mới mở miệng hỏi: “Gấp cái gì?”
“Tư liệu của cô ta ngoài nằm trên máy tính, còn ở đâu nữa?”
“Chắc là USB, trong phòng họp có máy tính chuyên dụng.”
“Đợi đến buổi họp, cô có thể giúp tôi tráo cái USB được không?”
Đới Mẫn Mẫn giật mình nhìn chằm chằm đối phương: “Cái này sao có thể được? Hơn nữa, chắc chắn bác sĩ Hứa sẽ giữ vật kia khư khư bên người.”
“Không phải cô có chìa khóa phòng làm việc của cô ta sao? Cửa nẻo là do cô phụ trách mà?”
“Không được, nhất định không được, tôi không thể đánh tráo được.”
“Không thử một chút làm sao biết không thể?”
Người bán hàng đã gói xong đồ mang ra. Đối phương đi tính tiền, rồi lúc trở lại trước quầy cô ta nhét hết đống đồ vào trong tay Đới Mẫn Mẫn.
“Cho dù có thành hay không, tất cả những thứ này đều cho cô hết.”
“Không được, tôi không thể...”
“Cầm đi, sau khi xong chuyện, cô còn được nhiều hơn thế nữa.” Đối phương tiếp tục kéo tay cô ta đi về phía trước.
“Chúng ta cũng không làm gì xấu, chỉ là thay đổi một chút tư liệu bên trong USB mà thôi, nhiều lắm là không để cái hội nghị của cô ta tổ chức thành công. Cô ta là ai chứ? Là Tưởng phu nhân mà, cả cái hội nghị đó nữa, không phải cũng tổ chức ở Tinh Cảng sao?”
Hai người đi tới khu mĩ phẩm. Đối phương vung tiền không tiếc tay, chỉ một loại son cũng phải mua đủ mười hai sắc độ mới vừa ý.
Đới Mẫn Mẫn ôm hết đống đồ trong tay. Với tiền lương của cô ta thì khi nào mới có khả năng mua sắm thế này? Đã là phụ nữ, ai lại không yêu thích những thứ này? Đã là con người, ai lại không có lòng tham hư vinh?
Cô ta nắm chặt chiếc túi trong tay.
Đối phương khẽ cười: “Cô hẳn là biết rất rõ USB của cô ta hình dạng thế nào, bên trong chứa những tài liệu gì. Chuyện còn lại không cần cô bận tâm, hơn nữa phòng làm việc của cô ta mỗi ngày có nhiều người ra vào như vậy, không ai nghi ngờ cô đâu.”
Đới Mẫn Mẫn biết những thứ cô ta đang cầm đều là đồ xa xỉ, cũng biết phụ nữ thì nên được mặc đẹp.
Hai người đi ra ngoài, đến trước cổng trung tâm thương mại, đối phương mới buông tay cô ta ra, rồi vẫy tay chào tạm biệt. Tất cả đều diễn ra rất tự nhiên, giống như bạn bè tạm biệt nhau.
Người kia vừa lái ô tô rời đi, mặt khác liền gọi điện thoại ngay.
Lúc này Lăng Thời Ngâm đang ngồi trong sân vườn, từ lúc sáng sớm cho đến tận trời tối Mục Thành Quân vẫn còn chưa trở lại.
“A lô?”
“Thời Ngâm, đã xong.”
“Được, cảm ơn.”
“Cậu cũng quá phiền phức, cứ trực tiếp đưa cho cô ta một khoản tiền không phải dễ hơn sao?
Lăng Thời Ngâm xòe bàn tay ra, ngắm nhìn các ngón tay vừa được sơn vẽ của mình, tỏ ra hết sức hài lòng.
“Cậu thì biết cái gì, nếu làm vậy chứng tỏ chúng ta có mục đích quá rõ ràng. Còn như cậu làm, ai sẽ hoài nghi chứ?”
“Được, được, được. Kế tiếp cứ theo dõi cô ta, sau đó cứ đáp ứng điều kiện của cô ta là được rồi phải không?”
“Ừ, hôm nào mời cậu ăn cơm.” Lăng Thời Ngâm cúp máy. Suy nghĩ một chút, vẫn là có ý định gọi điện thoại hỏi xem Mục Thành Quân lúc nào thì về.
—
Hôm sau.
Cửa phòng làm việc của Hứa Tình Thâm bị đẩy ra, Đới Mẫn Mẫn đi vào: “Bác sĩ Hứa, vẫn còn đang làm sao?”
“Ừ.” Hứa Tình Thâm cũng không ngẩng đầu lên.
Cô ta đặt một thanh chocolate lên bàn: “Ăn một chút đi.”
“Cảm ơn.” Hứa Tình Thâm mỉm cười.
Cô luôn có cảm tình với nữ y tá này, dù sao cô ta cũng không giống với những người khác. Trước mặt cô luôn cố xu nịnh, tỏ vẻ cung kính, gọi một tiếng Tưởng phu nhân.
Nữ y tá lại bưng một ly nước đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, ánh mắt lướt qua chiếc USB kia. Hình dáng không có gì đặc biệt, tùy tiện là có thể tìm mua một chiếc giống y hệt như vậy trong các cửa hàng.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn một chút: “Hôm nay trang điểm đẹp như vậy?”
“Nào có, tôi nào có đẹp chứ.” Đới Mẫn Mẫn sờ tay lên mặt.
Hứa Tình Thâm dựa ra sau ghế, nói: “Cô chọn màu son cũng rất khéo.”
“Ai nha, bệnh viện không cho trang điểm sao?”
“Không sao đâu, cũng không quá lòe loẹt, như vậy rất đẹp.”
Đới Mẫn Mẫn mỉm cười. Hứa Tình Thâm liếc nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa. Đi ăn trưa thôi, cùng đi chứ.”
“Cô đi trước đi, tôi vào nhà vệ sinh một chút, lát nữa còn phải gọi điện thoại cho bạn trai.”
“Được.”
Hai người cùng đi ra ngoài. Đới Mẫn Mẫn nhìn Hứa Tình Thâm rời khỏi rồi mới cẩn thận nhìn xung quanh phòng khám. Đới Mẫn Mẫn đặt chén trà xuống, bước nhanh về phía phòng làm việc của Hứa Tình Thâm.
Đẩy cửa ra, cô ta bước vài bước là đã đi tới trước bàn làm việc. USB của Hứa Tình Thâm vẫn còn cắm trên máy tính. Cô ta vội vàng lấy một cái USB khác ra, copy hết toàn bộ tư liệu trong cái kia vào cái của mình.
Làm xong hết mọi việc, lòng bàn tay cô ta đổ đầy mồ hôi. Cô ta đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
Hứa Tình Thâm ăn cơm xong, trở về phòng làm việc, cũng không phát hiện có điểm nào khác thường. Cô kiểm tra lại tài liệu một lần nữa, xác định không có gì nhầm lẫn rồi mới tắt máy vi tính.
Ngày hôm sau, sáng sớm Hứa Tình Thâm đã tới Tinh Cảng. Hội nghị được diễn ra vào lúc bảy giờ rưỡi.
Cô đi thẳng tới phòng làm việc. Lúc Đới Mẫn Mẫn đi vào, cô vẫn còn đang bận sắp xếp tài liệu.
“Chào buổi sáng, bác sĩ Hứa.”
“Chào buổi sáng.”
Đới Mẫn Mẫn đi tới trước bàn cô.
“Đã ăn điểm tâm chưa?”
“Ăn rồi.”
Hứa Tình Thâm đi tới giá treo áo, lấy áo vào phòng thay đồ. Đới Mẫn Mẫn thấy trên tay Hứa Tình Thâm cầm chiếc USB kia đặt lên bàn. Cũng may, Hứa Tình Thâm vẫn là dùng chiếc USB ngày hôm qua.
Cô ta liếc mắt nhìn Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm đang đưa lưng về phía cô ta. Đới Mẫn Mẫn rút ra một chiếc USB khác giống y như đúc.
Đây là sáng nay cô ta vừa mua được. Ngày hôm qua cô ta đã gửi bản sao tư liệu cho đối phương. Bên kia liền chuẩn bị một chiếc USB giống y hệt, với nội dung bên trong cũng giống nhau.
Ngón tay Đới Mẫn Mẫn run run, cô ta đã đánh tráo chiếc USB của Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm xoay người qua, nói: “Tôi có chút hồi hộp.”
“Cô đừng khẩn trương qua, hơn nữa không phải hôm nay Tưởng tiên sinh cũng tới sao?”
“Phải.”
Hứa Tình Thâm cầm lấy đồ vật trên bàn: “Đi thôi. Tôi phải đi rồi.”
“Không cần mang theo giấy tờ gì hết sao?”
Hứa Tình Thâm giơ chiếc USB lên: “Tất cả đều nằm ở trong này.”
Trên người Đới Mẫn Mẫn thoang thoảng một mùi nước hoa rất nhạt, nhưng lại đủ khiến người khác cảm thấy si mê. Đây là mùi hương hot nhất năm nay.
Hứa Tình Thâm đi ra khỏi phòng làm việc, lúc xoay người đóng cửa cũng chú ý thấy nữ y tá kia hôm nay lại thay đổi màu son khác.
Đới Mẫn Mẫn đi theo bên cạnh Hứa Tình Thâm. Cô ta tự an ủi mình, chỉ là một cuộc họp mà thôi, cho dù xảy ra sự cố thì Hứa Tình Thâm cũng không gặp phải điều gì quá khó khăn. Sau lưng cô còn có Tưởng Viễn Chu chống đỡ cơ mà.
Tới cửa phòng họp, Đới Mẫn Mẫn cùng mấy người đồng nghiệp đi vào trước.
Hứa Tình Thâm đứng ngoài cửa, trông thấy Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch cũng vừa tới.
Bên trong phòng họp chật kín người. Ai cũng đến sớm. Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm.
“Chuẩn bị xong rồi?”
“Ừ.”
Lão Bạch đi tới bên cửa sổ: “Đông người quá. Xem ra ai cũng nể mặt Tưởng phu nhân. “
“Anh nói vậy càng khiến tôi khẩn trương hơn.”
Tưởng Viễn Chu mặc bộ âu phục chỉn chu. Âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng. Chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng lại tôn lên khí chất cao quý của anh, khiến cho khuôn mặt anh tuấn kia lại càng tăng thêm vài phần uy nghiêm.
Anh đứng trước mặt Hứa Tình Thâm, cao hơn cô không ít. Khóe miệng anh hơi cong lên: “Em cũng biết khẩn trương sao?”
“Em là người bình thường, sao có thể không biết cái gì gọi là khẩn trương chứ?”
Tưởng Viễn Chu cúi thấp người xuống: “Vậy lần đầu tiên có khẩn trương như vậy không?”
Hứa Tình Thâm giận tái mặt: “Nghiêm túc một chút.”
“Được, được, được. Phải nghiêm túc, nghiêm túc.” Tưởng Viễn Chu quay sang gật đầu với Lão Bạch. “Đi, chúng ta cùng vào, phải nghiêm túc thưởng thức buổi đại hội này của bác sĩ Hứa.”
“Vâng.”
Đới Mẫn Mẫn ngồi ở hàng ghế phía sau. Cô ta lấy điện thoại di động ra, bật camera quay bốn phía.
Lăng Thời Ngâm hôm nay cũng dậy từ sớm. Mục Thành Quân trợn mắt, phát hiện cô ta đang mặc áo ngủ nằm trên ghế sô pha.
“Cô làm cái gì vậy?”
Lăng Thời Ngâm ngồi dậy: “Tối qua em ngủ không được.”
Mục Thành Quân đứng dậy, đi rửa mặt. Lăng Thời Ngâm đi theo phía sau hắn: “Sáng sớm anh lại phải đi rồi sao?”
“Ừ, có một cuộc họp.”
“Được.”
Lăng Thời Ngâm tiễn Mục Thành Quân ra khỏi cửa, sau đó liền vội vội vàng vàng chạy về phòng. Vừa nhìn đồng hồ, đã đúng bảy giờ rưỡi.
Đới Mẫn Mẫn không dám quay trực tiếp, lúc tiến vào, cô ta cũng chột dạ tắt điện thoại đi.
Cô ta có chút khẩn trương. Người đồng nghiệp bên cạnh tiến lại gần, hỏi: “Trên người cậu thơm quá vậy, bắt đầu sử dụng nước hoa từ khi nào đó?”
“Thơm không? Sao mình không tự ngửi được nhỉ?”
“Đây mới gọi là hương thơm quý phái đó, chắc chắn là hàng hiệu! Cậu phát tài rồi sao?”
Đới Mẫn Mẫn giật mình, xua tay ngay: “Nói nhăng gì đấy?”
Cô ta nhìn lướt ra bên ngoài, thấy Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đi đến. Bọn họ ngồi ở ngay hàng ghế đầu tiên.
Rất nhanh, Hứa Tình Thâm cũng tới.
Người phụ nữ này đúng là sinh ra để đứng trên vị trí cao nhất. Từng bước đi của cô, tư thái của cô, ánh mắt của cô, tất cả đều khiến mọi người phải ngưỡng mộ nhìn theo.
Hứa Tình Thâm ăn mặc lịch sự, khoác một chiếc áo lông cổ cao bên ngoài. Tóc cột cao sau gáy, để lộ ra một gương mặt tuyệt mĩ.
Đới Mẫn Mẫn thấy cô rút chiếc USB trong túi ra, giao cho một nhân viên đứng gần đó, chuẩn bị bắt đầu.
Tưởng Viễn Chu ngồi vắt chéo chân. Từ góc độ này, anh có thể ngắm Tưởng phu nhân của mình rõ ràng hơn ai hết. Bà Tưởng của anh thật là đẹp.