Editor: Yuè Yīng – Lưu Tinh
♥♥♥
Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại, nhìn Hứa Tình Thâm chằm chằm từ trên cao, Hứa Tình Thâm quay mặt sang phía cánh cửa đóng chặt kia.
“Tôi không ăn cơm của anh.”
“Tùy, vậy em cứ chờ mấy ngày nữa sẽ bị chết đói đi.”
Hứa Tình Thâm ngồi trở lại mép giường, người đàn ông bước tới vài bước, thấy trán cô đầy mồ hôi.
“Đi tắm.”
Cô không nói lời nào, cũng trừng mắt liếc nhìn anh.
Tưởng Viễn Chu ngoảnh lại cởi áo khoác, anh vào bên trong phòng tắm, Hứa Tình Thâm đi tới cửa, mặc dù biết là phí công vô ích, nhưng cô vẫn dùng sức lôi kéo chốt cửa, quả nhiên cánh cửa không thể mở ra.
Người đàn ông tắm xong đi ra ngoài, mang theo theo mùi hương trên người, loại hương thơm này bỗng chốc lan tỏa khắp căn phòng. Tưởng Viễn Chu lau tóc, quay ra nói với Hứa Tình Thâm: “Tắm.”
Cô vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích. Tưởng Viễn Chu lắc đầu một phát, có giọt nước rơi xuống trên mặt của Hứa Tình Thâm, cô đưa tay lau đi, người đàn ông bước đi tới trước mặt cô.
“Ở phòng này, tốt hơn hết là chuyện gì em cũng nên nghe tôi, nói cách khác, nếu không em sẽ gặp nguy hiểm.”
“Thế nào gọi là nguy hiểm?”
“Em là phụ nữ, không phải là không có khả năng hiểu được một số việc.”
“Tưởng tiên sinh còn phải dùng vũ lực mới có thể trấn áp được phụ nữ?”
“Chưa thử qua, thỉnh thoảng nếm thử cũng không tệ lắm.”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ mấp máy, Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, tóc trên trán có chút dài, che kín đôi mày kiếm.
“Không nghe?”
Dáng vẻ của cô như vậy, rõ ràng là không thèm để ý? Coi thường những chuyện quái đản anh đã làm với cô.
Tưởng Viễn Chu đưa tay vỗ một cái vào mông cô, cô đang ngồi, nên thanh âm phát ra rất vang. Hứa Tình Thâm bỗng nổi cơn tam bành: “Anh làm gì vậy?”
“Đừng coi lời nói của tôi thành gió thoảng bên tai, tôi không muốn lúc ăn cơm phải đối diện với một người phụ nữ cả người hôi hám.”
Lúc này, trái lại anh có ý nghĩ rất trong sáng.
“Tôi nói, tôi không ăn.”
“Không ăn, vậy vĩnh viễn em đừng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài, bây giờ đi tắm ngay cho tôi, nói cách khác, có tin tôi ăn em luôn hay không?”
Hứa Tình Thâm đối diện với ánh mắt của Tưởng Viễn Chu, người đàn ông khẽ nhíu mi, bàn tay vuốt ve phía thắt lưng cô. Hứa Tình Thâm vội vàng đứng lên, Tưởng Viễn Chu thừa dịp ngồi xuống ngay chỗ ngồi của cô. Anh hơi ngả người về phía sau, hai tay xòe ra.
“Bên trong phòng tắm có áo choàng tắm, em có thể mặc.”
Hứa Tình Thâm đi vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại, không bao lâu sau, Tưởng Viễn Chu nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ bên trong truyền đến.
Cô cố ý kéo dài thời gian khi tắm, Tưởng Viễn Chu cũng không vội.
Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, Lão Bạch mới đưa cơm tối tới. Món ăn vẫn rất phong phú, Lão Bạch còn nhớ rõ khẩu vị của Hứa Tình Thâm, anh cẩn thận đặt chén canh lên bàn.
“Trong này là canh gà, thả không ít thuốc.”
Tưởng Viễn Chu mở nắp, thấy bên trong có câu kỳ tử, quả nhiên là có hương vị xông vào mũi.
Đương nhiên là anh không biết từ thuốc trong miệng Lão Bạch phát ra, với loại thuốc mà anh nghĩ tới thực ra là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn.
“Tưởng tiên sinh, tôi đi ra ngoài trước.”
“Ừ.”
Tưởng Viễn Chu cầm lấy khăn ăn trên bàn, xoa xoa ngón tay, khi Lão Bạch vừa bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại, Hứa Tình Thâm mới đi ra.
Cô mặc mỗi áo trong và quần, bên ngoài khoác chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, Hứa Tình Thâm đặt áo khoác ở bên cạnh, Tưởng Viễn Chu ngồi ở trước ghế sa lon.
“Lại đây, ăn cơm tối thôi.”
Túi xách của Hứa Tình Thâm đặt ở bên cạnh, cô lấy ra muốn tìm điện thoại di động, thế nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được.
“Ăn!”
“Điện thoại di động của tôi đâu?”
“Tịch thu.”
Nét mặt Tưởng Viễn Chu thể hiện như đó là chuyện đương nhiên, Hứa Tình Thâm đi tới, người đàn ông đặt bát cơm xuống phía đối diện, đồng thời đưa cho cô một đôi đũa.
“Ăn xong rồi, tôi liền đưa điện thoại di động cho em.”
Hứa Tình Thâm nhận lấy chiếc đũa, lại muốn nói rõ ràng cho anh hiểu, cô ngồi xuống, nói: “Tưởng Viễn Chu, anh thấy chúng ta luôn như vậy, cũng không phải là chuyện...”
“Dù sao sẽ không như vậy.” Tưởng Viễn Chu gắp thức ăn đặt vào trong bát Hứa Tình Thâm.
“Hẳn là mấy người lại phải dọn nhà?”
Bàn tay Hứa Tình Thâm cầm chiếc đũa căng cứng. “Anh sẽ để chúng tôi dọn đi một cách suôn sẻ chứ?”
“Có đôi khi có thuận lợi hay không, cũng không phải do tôi có thể định đoạt.”
“Chỉ cần anh không ngăn cản, chuyện này đã kết thúc từ lâu.”
Tưởng Viễn Chu cầm lấy chiếc đũa, chỉ chỉ vào cái bát của Hứa Tình Thâm.
“Được, lần này tôi không gây trở ngại nữa, các người thử xem.”
Hứa Tình Thâm đưa thức ăn vào trong miệng, Tưởng Viễn Chu gắp cá cho cô.
“Nấu món cá quế này cần rất nhiều thời gian?”
“Chỉ cần em muốn ăn, cái gì cũng không thành vấn đề.”
Hứa Tình Thâm cắn thịt cá trong miệng, cụp mi mắt, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ăn từng miếng từng miếng một.
“Hắn biết em thích ăn món gì không?”
“Sống cùng nhau hai năm, có thể không biết sao?”
Tưởng Viễn Chu ăn phần cơm của mình, bầu không khí có chút căng thẳng, anh để đũa xuống cầm lấy chén không, múc cho Hứa Tình Thâm một chén canh đầy.
“Uống đi.”
Hứa Tình Thâm nhìn, người đàn ông đậy nắp bát canh lại.
“Không có dầu mỡ, đều được vớt hết sạch.”
“Tự anh uống đi.”
Tưởng Viễn Chu hiếm khi được yên tĩnh cùng cô như vậy, hai người cùng nhau ăn cơm tối.
“Lạnh uống vào không tốt, nhanh lên một chút.”
Hứa Tình Thâm đưa chén tới, nghĩ đến câu nói của Lão Bạch, cô không khỏi nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
“Lão Bạch sẽ không cho cái gì đó vào đây thật đấy chứ?”
Người đàn ông nở nụ cười: “Lão Bạch thành thật như thế, cậu ta sẽ có nhiều suy nghĩ lệch lạc như vậy sao?”
Hứa Tình Thâm nhấp một hớp, đồ ăn Tưởng Viễn Chu dặn đưa tới, nhất định là hương vị phải là hạng nhất, cùng với nước canh có độ ấm vừa phải lướt qua nơi cổ họng, Tưởng Viễn Chu ăn phần cơm, chậm rãi nói: “Đều uống xong.”
Hứa Tình Thâm vốn là bụng đói kêu vang, uống một chén canh nóng vào bụng, thấy cả người ấm áp hẳn lên.
Người đàn ông thấy cô như vậy, đón lấy chén cơm từ trong tay Hứa Tình Thâm, lại múc cho cô thêm một chén nữa.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, Hứa Tình Thâm đang ăn cơm, trong miệng phình to: “Lát nữa, anh phải trả di động lại cho tôi.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu đưa chén canh cho cô: “Uống đi.”
Hứa Tình Thâm uống hết hai chén canh, Tưởng Viễn Chu ăn no ngồi đối diện nhìn cô ăn, Hứa Tình Thâm dùng khăn ăn khẽ lau khóe miệng, sau đó xòe tay tới trước mặt Tưởng Viễn Chu: “Điện thoại di động.”
Đầu lưỡi Tưởng Viễn Chu khẽ liếm ở khóe môi.
“Em nói tôi đưa ba em tới bệnh viện, nói không chừng là tôi hại ông ấy, phải không?”
Ngón tay cô khẽ cử động.
“Tôi nói mò, vậy mà anh cũng tin?”
Người đàn ông bỗng nhiên nắm chặt tay của Hứa Tình Thâm, hơi đè xuống.
“Tôi lại tin là thật.”
“Thực sự là tôi nói mò.”
“Tôi chỉ không muốn để em ở bên cạnh Phó Kinh Sênh.”
Hứa Tình Thâm vội vàng rụt tay lại, Tưởng Viễn Chu cho tay trái vào trong túi quần, lấy điện thoại di động của cô ra.
“Trả lại cho em cũng không dùng được, điện thoại sập nguồn.”
“Không thể nào, lúc tôi tới đây số pin vẫn còn một nửa phần trăm.”
“Đó chính là điện thoại di động của em bị hỏng, phải sửa.”
Hứa Tình Thâm đón lấy, quả nhiên điện thoại di động không còn lấy một chút pin nào, làm thế nào cũng không khởi động máy được.
Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng.
“Anh…”
“Yên tâm đi, đêm nay em không quay về, nhất định Phó Kinh Sênh sẽ tới đây tìm.”
—
Đến giờ này Hứa Tình Thâm vẫn chưa quay về Bảo Lệ Cư Thượng, tất nhiên là Phó Kinh Sênh sẽ lo lắng, gọi điện thoại cho cô thì biểu hiện tắt máy, lúc này Phó Kinh Sênh mới nhớ tới chuyện Hứa Vượng bị tai nạn. Anh ta bước nhanh tới thư phòng trên lầu hai, tra xét camera ở ngoài cửa Tinh Cảng, quả nhiên thấy Hứa Tình Thâm vào bệnh viện, chỉ có điều, không hề thấy cô đi ra.
Phó Kinh Sênh nhặt chìa khóa xe lên chuẩn bị ra ngoài, Phó Lưu Âm đi theo ở phía sau, hỏi: “Anh, anh đi đâu?”
Sắc mặt Phó Kinh Sênh căng cứng, quay đầu lại thì biểu tình đã thay đổi.
“Chị dâu em tăng ca, anh đi đón cô ấy.”
“Vâng.”
Đi tới bệnh viện Tinh Cảng, nơi đầu tiên Phó Kinh Sênh đi tới là phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu, nhưng vừa mới tới cửa, đã có người ngăn lại.
“Phó tiên sinh, vội vội vàng vàng như thế, tìm ai?”
“Hứa Tình Thâm ở đâu?”
Lão Bạch đoán trước là anh ta sẽ tới, đã sai người đứng ngoài ngăn lại không để cho Phó Kinh Sênh tới gần cửa, anh chỉ vào căn phòng sau lưng, nói: “Hẳn là lúc này Tưởng phu nhân đang dùng cơm.”
“Các người đừng có khinh người quá đáng.”
Lão Bạch dựa vào cánh cửa, sau đó gõ nhẹ hai cái.
“Ồ, không có động tĩnh, à, quên không nói với anh, trong phòng làm việc còn có cả phòng nghỉ, lúc này ông bà Tưởng đang ở cùng nhau trong đó.”
Phó Kinh Sênh siết chặt hai tay, muốn tiến lên, ngay sau đó hai người đàn ông có vóc dáng khoẻ mạnh ngăn anh ta lại.
Lão Bạch khoanh hai tay ở trước ngực: “Đừng kích động, cũng đừng quên nơi này là Tinh Cảng, địa bàn của Tưởng tiên sinh, anh muốn cướp người từ trong tay ngài ấy?”
“Hứa Tình Thâm là vợ tôi, tôi đến đón cô ấy về.”
“Đừng nói đùa, nếu như cô ấy là vợ anh, vậy Tưởng tiên sinh là gì?”
Lão Bạch đi theo Tưởng Viễn Chu, nói chuyện cũng mang dáng vẻ y hệt, anh nhận ra Phó Kinh Sênh sắp sửa nổi đóa tới nơi.
Bên ngoài có động tĩnh rất lớn, mặc dù trong phòng nghỉ có cách âm, nhưng Tưởng Viễn Chu vẫn có thể nghe thấy được, anh đứng dậy đi tới cửa, mở cửa ra.
Thanh âm của Phó Kinh Sênh trở nên rõ ràng: “Các người làm vậy là giam giữ người bất hợp pháp!”
“Tôi khuyên anh nên trở về đi, nếu anh không hiểu Tưởng tiên sinh, có thể đi ra ngoài hỏi thăm một chút. Chỉ bằng anh? Ở đâu ra tự tin chạy đến đây cướp người?”
Hứa Tình Thâm bước nhanh tới cửa, gần như là sắp xông ra được, lại bị cánh tay của Tưởng Viễn Chu ôm lấy thắt lưng.
“Buông ra!”
Phó Kinh Sênh nghe được động tĩnh, trợn tròn đôi mắt: “Các người thả cô ấy ra.”
“Tưởng Viễn Chu, anh buông tôi ra!”
“Các người không sợ tôi báo cảnh sát sao?”
“Báo cảnh sát?” Lão Bạch cười nhạt. “Trong lúc vợ chồng người ta đang làm chuyện nên làm, cảnh sát quản được không?”
Phó Kinh Sênh đưa tay chỉ chỉ vào Lão Bạch, Hứa Tình Thâm vừa muốn há mồm, đã bị Tưởng Viễn Chu bịt chặt.
“Suỵt, kỳ thực em không nên ra đây, không phải là chẳng khác nào em nói cho hắn biết em ở trong phòng cùng tôi sao? Tôi lại không thể để em đi, em muốn hắn quay về nghĩ như thế nào?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi thay đổi.
“Vô sỉ!”
“Theo tôi trở về phòng.” Tưởng Viễn Chu ôm lấy hông của cô, Hứa Tình Thâm đẩy tay của người đàn ông ra.
“Phó Kinh Sênh —— “
Một tiếng đóng cửa mạnh mẽ truyền đến, Phó Kinh Sênh xông lên phía trước vài bước, sắc mặt đầy tức giận, ngọn lửa trong mắt gần như có thể bùng phát ra bên ngoài.
Hai người vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh rất nhanh đưa tay đè anh ta lại, Lão Bạch bước tới, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm: “Cho dù Tưởng tiên sinh cướp đoạt người phụ nữ của anh, vậy thì anh sẽ làm thế nào đây? Huống chi giả thiết như vậy vốn cũng không thành lập, cho tới bây giờ Tưởng phu nhân cũng không phải là của anh!”
“…”
“Mấy người, lôi anh ta ra bên ngoài, nếu như lại để cho anh ta bước vào Tinh Cảng một bước, tôi đập gãy chân của các người!”
“Vâng!”
Phó Kinh Sênh chưa từng chật vật như vậy bao giờ, anh ta quen ẩn náu ở trong bóng đêm, một mình điều khiển vận mệnh của người khác. Nhưng mà hôm nay, Tưởng Viễn Chu lại dồn anh ta đến bước này, anh ta có cảm giác về sự ưu việt và kiêu ngạo, hết thảy bị phá vỡ nát.
Cho dù Phó Kinh Sênh anh ta có lợi hại hơn nữa, thì có ích lợi gì? Dứt bỏ thân phận người thao túng và những trang bị kỹ thuật, ở Đông Thành này, đều là do Tưởng Viễn Chu định đoạt.
Anh ta và Tưởng Viễn Chu, một người là kẻ thao túng trong bóng đêm, người còn lại là bá chủ đứng ngoài ánh sáng.
Cũng có lúc Phó Kinh Sênh khiến cho Tưởng Viễn Chu phải chịu nhiều đau khổ, thế nhưng mặt khác, gặp phải chuyện công khai như thế này, quả thực anh ta với Tưởng Viễn Chu rõ ràng là lấy trứng chọi đá.
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Bên ngoài phòng làm việc khôi phục sự yên tĩnh. Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu ném lên giường. Cô kích động, hai tay nắm chặt thành quyền, dùng sức đập mạnh xuống giường.
“Thả tôi ra! Tôi phải về nhà!”
“Câm miệng!”
“Tưởng Viễn Chu, anh nói rồi lại muốn nuốt lời phải không?”
Tưởng Viễn Chu đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm: “Tôi chưa từng nói sẽ thả em đi, vậy thì nuốt lời chỗ nào?”
Lồng ngực Hứa Tình Thâm phập phồng kịch liệt, tay cô đặt trước ngực, dường như là tức giận đến nói không nên lời. Cô lắc lắc đầu, toàn thân bắt đầu bốc hỏa. Tưởng Viễn Chu thấy cô như vậy, anh ngồi xuống bên mép giường, nhẹ giọng nói: “Em đừng làm rộn nữa, ngoan ngoãn ở lại đây vài ngày.”
“Mơ tưởng!” Cô muốn hét to lên, nhưng lời phát ra lại như tiếng nỉ non, rên rỉ.
Tưởng Viễn Chu cúi mắt xuống: “Em bị làm sao vậy?”
Cánh tay Hứa Tình Thâm không còn sức lực chống đợ nữa, cả người cô ngã xuống giường, hai chân co lên: “Tôi khó chịu quá...”
Người đàn ông liếc mắt nhìn, khóe miệng hơi vén lên: “Lại còn muốn gạt tôi?”
“Đồ lưu manh!”
Đây rõ ràng là một tiếng mắng chửi, nhưng nghe kiểu nào cũng giống như những thanh âm nũng nịu.
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm nằm co rúc ở trên giường. Cả người cô không ngừng uốn éo, di chuyển liên tục.
Người đàn ông nhíu mày. Hai tay Hứa Tình Thâm ôm lấy trước bụng, hai chân lại ép chặt vào nhau. Mái tóc đã được sấy khô rơi tán loạn trước mặt. Tưởng Viễn Chu vươn tay ra, gạt những sợi tóc trên trán cô sang một bên. Gương mặt cô đang đỏ lên và đổ đầy mồ hôi.
Tưởng Viễn Chu vội vàng nắm chặt vai cô: “Đây là thế nào?”
“Khó chịu quá, thực sự rất khó chịu.”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đi nhanh ra cửa, một tay đẩy mạnh cửa ra: “Lão Bạch!”
Bên ngoài không có động tĩnh gì. Tưởng Viễn Chu liền gọi to hơn: “Lão Bạch! Lão Bạch!”
Lão Bạch đang đứng bên ngoài hút thuốc, nghe thấy tiếng Tưởng Viễn Chu gọi liền vội vàng dập tắt điếu thuốc đi. Anh từ ban công chạy vào: “Tưởng tiên sinh, làm sao vậy?”
Tưởng Viễn Chu chỉ tay vào bên trong phòng: “Mau kêu người tới đây.”
“A, làm sao vậy?”
“Cô ấy bị bệnh.”
Lão Bạch đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu, liếc mắt nhìn vào trong thấy Hứa Tình Thâm đang nằm vật vã trên giường, cả người cuộn tròn lại. Sắc mặt Tưởng Viễn Chu đầy lo lắng, như là sắp mất lý trí rồi vậy. Anh lại chỉ tay vào phía trong phòng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh!”
“Tưởng tiên sinh...” Lão Bạch cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì đó, anh khẽ nuốt nước bọt. “Cô ấy không phải bị bệnh, chắc là do thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.”
“Thuốc gì phát huy tác dụng?” Tưởng Viễn Chu hỏi lại, anh chẳng hiểu gì cả.
Toi rồi.
Lão Bạch lại nuốt nước bọt: “Ngài nói là chuẩn bị thuốc bổ để cô ấy có thể lại… nhiệt tình như lửa.”
Ngón tay đang chỉ vào bên trong của Tưởng Viễn Chu liền rơi xuống.
Hứa Tình Thâm cũng nghe được những lời Lão Bạch vừa nói, chỉ tiếc là lúc này cô không còn hơi sức để mà mắng người. Cô muốn đứng dậy, nhưng cả người đều mềm nhũn. Bàn chân vừa chạm đến mặt đấ, cả người liền trượt xuống.
Lão Bạch sốt ruột nói: “Tưởng tiên sinh, không phải ý của ngài là vậy sao?”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu thay đổi liên tục: “Tôi nói như vậy lúc nào hả?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lão Bạch đã theo Tưởng Viễn Chu nhiều năm như vậy, tâm tư của anh chưa lần nào anh ta đoán sai cả. Lần này đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
“Tôi lập tức gọi người đến rửa ruột cho Tưởng phu nhân.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu chuyển sang nhìn Hứa Tình Thâm. Cả người cô không còn chút sức lực, đến nỗi không thể mở to hai mắt ra được.
“Đi ra ngoài.”
Lão Bạch nghe vậy, có chút không hiểu: “A?”
“Đi ra ngoài!”
Lão Bạch vội lui ra vài bước: “Tưởng tiên sinh, tôi đi gọi người qua đây rửa ruột...”
Rầm!
Cánh cửa kia đóng sầm lại thật mạnh trước mặt Lão Bạch, hoàn toàn đẩy anh ra bên ngoài. Anh sững sờ đừng yên tại chỗ. Sau đó bất ngờ Tưởng Viễn Chu lại mở cửa ra lần nữa: “Anh đã cho bao nhiêu thuốc?”
“Hơi… hơi nhiều.”
Cánh cửa lại lần thứ hai đóng sầm lại thật mạnh.
Mồ hôi lạnh trên trán Lão Bạch bắt đầu tuôn xuống ào ạt. Lần này thì anh xong rồi! Ngày mai khi Hứa Tình Thâm tỉnh táo trở lại, nhất định cô sẽ cho anh biết tay.
Nhưng rõ ràng anh chỉ làm theo lời Tưởng Viễn Chu dặn dò thôi mà...
Lão Bạch rụt cổ một cái. Quên đi, dù sao anh cũng còn Tưởng Viễn Chu làm hậu thuẫn cho mình, nhiều lắm thì anh bị khiển trách vài câu thôi, phải không?
Hứa Tình Thâm thật không ngờ Lão Bạch lại có thể làm ra loại chuyện như vậy. Lúc nãy những lời Tưởng Viễn Chu dặn dò anh ta, cô cũng có nghe. Làm gì có ai bảo Lão Bạch đi kê thuốc như vậy chứ?
Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn. Cô đang khó chịu muốn chết đây.
Tưởng Viễn Chu đóng cửa lại, đi tới, khom lưng ôm Hứa Tình Thâm từ dưới đất lên. Cô cố hết sức mở mắt ra, nhìn về phía anh: “Mau đưa tôi ra ngoài, bây giờ rửa ruột vẫn còn kịp...”
“Em cho là rửa ruột xong thì có thể dễ chịu hơn sao?”
Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường. Sau đó cả người anh cũng áp tới, anh vươn tay ra, các đầu ngón tay hơi lành lạnh bắt đầu vuốt ve trên mặt cô. Từng hơi thở của Hứa Tình Thâm đều nóng rực đến mê người.
Loại cảm giác này cực kỳ thoải mái, toàn thân Hứa Tình Thâm đều nổi da gà cả lên. Thế nhưng lí trí của cô vẫn còn sót lại, cô vội vàng muốn đẩy tay Tưởng Viễn Chu ra: “Anh mau gọi Lão Bạch vào đây, mau đưa tôi đi rửa ruột!”
“Cũng được, nhưng để ngày mai rồi gọi.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên mặt Hứa Tình Thâm. Hai gò má cô đỏ hồng, đôi môi cũng đỏ lên. Hơi thở cô dồn dập, trong miệng phát ra những tiếng rên nhẹ. Ánh mắt người đàn ông tiếp tục dời thấp xuống, đến nơi đẫy đà nhất của người phụ nữ.
Đàu óc Hứa Tình Thâm choáng váng: “Tôi biết anh sẽ không đối với tôi như vậy...”
“Nhưng bây giờ em có thể nhịn được sao?”
Hứa Tình Thâm vội vàng gật đầu: “Được, tôi nhịn được.”
“Nói dối thành tật.” Bàn tay Tưởng Viễn Chu lại tiếp tục vuốt ve trên mặt cô, sau đó từ từ dời xuống bên cần cổ cô.
“Thoải mái không?”
Như vậy có khác gì đổ thêm dầu vào lửa?
Hứa Tình Thâm liên tục thở dốc, cũng không còn sức mà đầy tay anh ra nữa. Ngón tay Tưởng Viễn Chu bắt đầu đẩy vạt áo cô lên cao: “Tình Thâm, nhìn em khó chịu như vậy, tôi không thể nhịn được.”
“Cút...”
Người đàn ông nghe thế liền thô bạo cúi người xuống hôn lên môi cô. Trong nháy mắt, trong đầu Hứa Tình Thâm nổ oanh một tiếng.
Nụ hôn của Tưởng Viễn Chu rất dài, từ từ đánh tan cả lí trí vừa mới trỗi dậy của cô. Bàn tay người đàn ông lại bắt đầu dời xuống thắt lưng cô...
Hai người quấn quýt lấy nhau trên giường, đèn trong phòng lại mở sáng trưng. Tưởng Viễn Chu xoay mặt cô đối diện với mình: “Có biết tôi là ai không?”
Cô cũng không phải người mù: “Đừng đụng vào tôi.”
“Đã như vậy rồi còn muốn tôi đừng đụng vào em?”
Hai khuỷu tay Hứa Tình Thâm chống bên người, muốn ngồi dậy. Tưởng Viễn Chu lại bấm vào thắt lưng cô một cái, cả người cô lại ngã xuống trở lại.
“Nếu bây giờ tôi thả em ra ngoài, em xác định với bộ dạng này còn có thể tìm được đường về nhà hay sao?”
Cố họng Hứa Tình Thâm nhanh chóng trở nên khô nóng: “Anh yên tâm, khả năng chịu đựng của tôi rất cao, chỉ cần anh chịu thả tôi ra.”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên. Xem ra thuốc của Lão Bạch vẫn còn chưa đủ mạnh, cô vẫn còn sức lực mà nói nhiều thế này.
Hơn hai năm qua, anh chưa từng tiếp xúc thân mật với người phụ nữ nào. Trong đầu anh chỉ còn những ý niệm về sự quen thuộc của cô. Tưởng Viễn Chu hít vào một hơi thật sâu. sau đó nhắm nghiền hai mắt lại, có chút sắp không kiềm chế được thứ gì đó đang không ngừng cuộn trào trong cơ thể anh.
Hứa Tình Thâm cảm thấy cả người mình đang lơ lửng trong không trung, như là đang dẫm chân trên những đám mây bồng bềnh, êm ái. Hình ảnh người đàn ông trước mặt cũng trơ nên mờ hồ, không rõ ràng.
Cô quên hết tất cả mọi thứ, quên hết những người đang ở bên ngoài căn phòng này. Linh hồn và thân thể cô đều bị người đàn ông trước mặt chi phối. Hứa Tình Thâm sắp không chống cự nổi nữa.
Cảm giác được bộ ngực mềm mại đang cọ vào người mình, Tưởng Viễn Chu mở mắt ra, nhìn xuống Hứa Tình Thâm. Trên mặt anh cũng đổ đầy mồ hôi, tóc dán chặt vào turớc trán. Người đàn ông cúi người xuống thử dò hỏi: “Có muốn không?”
Viền mắt cô hơi đỏ lên. Tưởng Viễn Chu tựa trán vào trán cô: “Muốn thì nói muốn, khóc gì chứ?”
“Đừng mà ——” Trong giọng nói của Hứa Tình Thâm mang đầy ủy khuất.
“Tưởng Viễn Chu, hôm nay tôi không thể khống chế được bản thân mình. Nhưng ngày mai nhất định tôi sẽ rất hận anh. Anh, anh buông tôi ra đi được không…”
Cô biết chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo, chuyện đó sẽ mang ý nghĩa như thế nào. Hứa Tình Thâm nghiêng người sang một bên, trán hiện đầy mồ hôi hột. Từng hột to như hột đậu. Bàn tay to lớn đang đặt bên hông cô hơi siết chặt lại, cả người cô nóng như lửa đốt, cả tiếng nỉ non trong miệng cũng đã chuyển sang hơi khàn khàn.
Động tác trong tay Tưởng Viễn Chu chợt dừng lại, ngón tay anh rơi xuống bụng cô: “Đây là vết sinh mổ của em?”
“Đã sớm... lành lại rồi.”
Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra. Tưởng Viễn Chu lại cúi thấp người xuống, đôi mắt chăm chú nhìn một lượt khắp người cô.
“Em đã ngủ cùng Phó Kinh Sênh chưa?”
Cô không trả lời mà che mặt lại, Tưởng Viễn Chu lại gạt hai tay cô ra: “Mau trả lời tôi đi.”
“Anh hỏi vậy là có ý gì?”
“Tôi có thể cảm nhận được.”
Gương mặt Hứa Tình Thâm lại càng đỏ thêm. Người đàn ông nắm lấy hai vai cô. Ngực cô đang phập phồng kịch liệt.
Khuỷu tay Tưởng Viễn Chu chống hai bên người cô. Ngón tay anh âu yếm vuốt ve trên má cô: “Tôi đã sớm quen thuộc với thân thể em, em còn định không chịu nói thật với tôi?”
“Anh nhất định phải tự an ủi mình như vậy sao?”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lóe lên, dứt khoát kéo người cô sát lại người mình...
Sự phản kháng của Hứa Tình Thâm chẳng nhằm nhò gì so với Tưởng Viễn Chu. Cô đã cạn kiệt sức lực, hơn nữa loại thuốc kia không ngừng phát huy tác dụng. Tưởng Viễn Chu cũng dần mất đi khống chế.
Anh chỉ biết anh đã đợi suốt hai năm qua. Sau hai năm nhẫn nhịn, đây là lúc bản tính người đàn ông trỗi dậy…
—
Bên ngoài bệnh viện Tinh Cảng, trên lối đi bộ vẫn còn xe cộ lui tới. Phó Kinh Sênh đứng ở ven đường, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm một chỗ. Ánh mắt của anh torng bóng đêm hung ác không gì có thể sánh được.
Hai người bảo vệ đuổi anh ra ngoài vẫn còn đứng trước cửa phòng an ninh. Họ cũng nhìn chằm chằm, theo dõi nhất cử nhất động của Phó Kinh Sênh.
Phó Kinh Sênh biết rõ Hứa Tình Thâm đang ở bên trong, nhưng anh lại không thể tiến vào đó được.
Hai cánh tay anh buông thõng hai bên, bàn tay siết chặt lại. Một người bảo vệ cười nói: “Còn không đi à?”
“Này, cậu nghĩ lúc này Tưởng tiên sinh đang làm gì?”
Phó Kinh Sênh nghe thấy tiếng người kia cười cợt đáp lại: “Cậu cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Có vậy mà cũng phải đoán!”
Phó Kinh Sênh cắn chặt răng, quay đầu lại nhìn về phía bệnh viện. Điện thoại di động trong túi vang lên, Phó Kinh Sênh thu hồi tầm mắt, nghe điện thoại.
“Anh.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Phó Lưu Âm. “Anh đi lâu quá, sao vẫn chưa trở lại?”
“Em với Lâm Lâm ăn cơm tối trước đi.”
“Chị dâu đâu? Anh đã đón được chị ấy chưa?”
Trong mắt Phó Kinh Sênh lại bắt đầu gợn sóng. Anh ta không đáp lại lời nào. Bên kia Phó Lưu Âm không nhịn được liền hỏi: “Anh, anh đâu rồi?”
“Âm Âm, đừng hỏi nữa, chờ anh trở về rồi nói.”
“Vậy khi nào thì anh mới về?”
Phó Kinh Sênh ngắt máy.
Bây giờ anh có thể thể trở về được sao? Hứa Tình Thâm vẫn còn đang ở bên trong. Đây là lần đầu tiên Phó Kinh Sênh cảm thấy bất lực như thế. Không phải anh ta luôn tự cho mình là thần à? Vậy mà ngay cả người phụ nữ của mình anh cũng không thể bảo vệ được.
Phó Kinh Sênh đứng cô độc một mình trong cơn gió rét.
Hai người bảo vệ kia cũng phải hứng chịu cái lạnh thấu xương như anh. Một người nghiến răng mắng: “Đồ đần độn!”
“Muốn cướp người từ tay của Tưởng tiên sinh, còn không phải kẻ đần độn sao?”
Phó Kinh Sênh cũng không cãi lại, từng đợt gió lạnh quét qua mặt anh, thổi tóc anh bay tán loạn. Anh vẫn không chịu rời đi, vẫn đứng một mình dưới ánh đèn đường. Ánh mắt anh rơi xuống đất, nhìn chằm chằm chiếc bóng của mình bị kéo thành một vệt đen rất dài, rất dài trên mặt đường...
—
Sáng hôm sau.
Trên chiếc giường lớn, chăn đệm hỗn loạn quấn quanh hai người đang nằm trên đó. Bên trong phòng ngủ rất tối, không một ánh đèn, cũng không một tia nắng nào có thể chiếu lọt vào.
Tưởng Viễn Chu tỉnh dậy trước tiên, trong lòng anh có vô vàn những cảm xúc phức tạp. Hứa Tình Thâm vẫn còn ngủ, nằm im không nhúc nhích. Có lẽ cô đã mệt muốn chết rồi.
Người đàn ông dịu dàng hôn lên bả vai của cô. Hứa Tình Thâm khẽ động đậy, sau đó liền mở mắt ra.
Cô muốn nhích người một chút, lại phát hiện toàn thân mình đều đau nhức, ngay cả trở mình cũng không có chút sức lực. Bàn tay của người đàn ông giơ lên, vuốt ve bả vai cô.
“Tỉnh?”
Đầu óc Hứa Tình Thâm choáng váng, cổ họng cũng khô khốc đến khó chịu. Giọng cô khàn khàn, nói không ra tiếng.
Cô đưa tay sờ soạng xung quanh, vừa cử động liền chạm đến một vật gì đó có cảm giác mềm mại, trơn láng như thân thể con người. Cô giật mình, cả người đều căng cứng trở lại.