Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 3 - Chương 50: Gặp người quen của bệnh viện SJ




Editor: Dế Mèn

♥♥♥

Yên ắng qua được mấy ngày, bên ngoài lại ồn ào huyên náo như cũ. Những tin cũ về Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu cũng bị đào bới ra. Tóm lại, Hứa Tình Thâm đã lâu rồi chưa được hưởng thụ bình yên thật sự là gì.

Phó Kinh Sênh vẫn luôn bận, trừ khi ăn cơm thì rất ít khi xuống lầu.

Lâm Lâm luôn nhao nhao muốn lên lầu tìm anh ta, nhưng Hứa Tình Thâm biết Phó Kinh Sênh những lúc làm việc không thích bị quấy rầy.

Hôm nay ngày nghỉ, Lâm Lâm lại một hai đòi lên lầu; Hứa Tình Thâm mặc áo khoác cho Lâm Lâm, tính dẫn con bé ra ngoài.

“Chị dâu, chị đi đâu vậy?”

“Tới khu vui chơi bên kia, chứ chị không ra ngoài.”

Trong khu Bảo Lệ Cư Thượng có một sân vui chơi rất lớn, Hứa Tình Thâm không dám đưa Lâm Lâm ra ngoài nên chỉ có thể qua bên đó.

“Em đi với chị vậy.”

“Được.”

Thời tiết thế này, ánh nắng tươi sáng nhưng chung quy vẫn là mùa đông, gió lạnh vèo vèo thổi tới, Hứa Tình Thâm ngồi trông coi Lâm Lâm đang chơi với hai đứa nhỏ khác.

Phó Lưu Âm ngồi ở kia. Khó khăn lắm mới được có nắng, đôi tay cô chống hai bên người, ngẩng khuôn mặt nhỏ hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu xuống, ấm áp, thoải mái vô cùng!

Bỗng một bóng đen che hết ánh mặt trời trước mặt mình, Phó Lưu Âm mở mắt ra, thấy một người phụ nữ trẻ xa lạ đang đứng trước mặt mình.

Đối phương nhìn mặt cô chăm chú kỹ càng. Phó Lưu Âm rụt hai tay lại, bị nhìn chằm chằm như vậy nhất định sẽ không tự nhiên.

“Chị là ai?”

Người phụ nữ đi lại trước mặt cô, sau đó từ trong túi lấy di động ra, nhắm camera vào ngay Phó Lưu Âm.

Cô nhanh tay giơ tay che mặt. “Rốt cuộc chị là ai?”

Không chụp được mặt Phó Lưu Âm, ả ta giơ cái chân thon dài lên, sau đó đạp lên chiếc ghế bên cạnh Phó Lưu Âm. Cô ta khom người, ghé sát lại Phó Lưu Âm, nói: “Có phải trước kia cô từng ở bệnh viện SJ?”

Phó Lưu Âm sắc mặt cứng đờ, dời tay xuống.

“Là cô đúng không? Cô gái quản giáo Mục đã tự mình huấn luyện?”

Bàn tay Phó Lưu Âm vẫn che mặt. “Thật xin lỗi, chị nhận lầm người rồi.”

“Không thể nhầm được, bao nhiêu năm qua, có thể chạy khỏi được SJ, cô là người đầu tiên!”

Đuôi mắt Phó Lưu Âm nhìn ra hướng xa xa, thấy Hứa Tình Thâm cũng chưa chú ý tới bên này. Cô đứng dậy định bỏ đi, không ngờ người phụ nữ lại chắn trước mặt không cho cô đi.

“Bởi vì cô mà toàn bộ quản giáo chúng tôi đều bị phạt. Cô nói thật với tôi đi, là cô tự đào tẩu hay quản giáo Mục thả cô đi?”

“Tôi căn bản không biết chị, tránh ra!”

Giọng Phó Lưu Âm chợt lạnh lẽo, ánh mắt rơi xuống bàn tay người phụ nữ. Cô đưa tay định cướp di động, nhưng năng lực phản xạ của ả quản giáo từng chịu những cuộc huấn luyện khắc nghiệt đặc biệt sao có thể để cô làm được?

Ả nghiêng người tránh, sau đó thuận tay túm lấy bả vai Phó Lưu Âm, ấn cả người cô xuống.

Phó Lưu Âm đảo mắt ra. “Chị cho đây là đâu? Chị có tin tôi báo cảnh sát không? Nhốt một người bình thường vào bệnh viện SJ, chị muốn đem phiền toái cho chỗ đó phải không?”

Ả quản giáo hơi giật mình, nhìn Phó Lưu Âm yếu ớt mỏng manh, không ngờ khẩu khí lại đến thế.

Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh qua bên này, vừa liếc thấy một cái lập tức sợ tới mức bế Lâm Lâm đi tới.

“Thả con bé ra, cô là ai?”

Ả quản giáo cũng không muốn gây chuyện, nới lỏng cánh tay. Phó Lưu Âm đứng dậ.

“Chị đi đi! Tôi đã nói chị nhận nhầm người rồi.”

“Cô có biết sau khi cô bỏ chạy, quản giáo Mục lúc quay về đã trút giận vào chúng tôi không?”

Phó Lưu Âm định làm bộ nghe không hiểu: “Quản giáo Mục là ai?”

Người phụ nữ nheo mắt lại, khóe miệng lại mau chóng nhếch lên, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Giữa cô với quản giáo Mục có giao dịch gì tôi không biết, nhưng tôi biết nếu những lời này bị anh ta nghe được, cô sẽ thảm lắm.”

Tầm mắt Phó Lưu Âm hướng sang Hứa Tình Thâm đứng bên cạnh. Thấy cô vẻ mặt lo lắng, cô ấy kéo cánh tay Hứa Tình Thâm.

“Chị dâu, chúng ta đi!”

“Khoan đã!” Người phụ nữ tiến lên hai bước. “Nếu cô chịu thừa nhận cô chính là cô gái kia, tôi đây có thể không nói cho quản giáo Mục biết.”

Nhớ đến những dấu vết trên người Phó Lưu Âm khi lần đầu tiên gặp con bé, Hứa Tình Thâm không khỏi nhíu mày hỏi: “Cô gái nào cơ?”

“Chị dâu, chúng ta đi! Không thể hiểu được, cô ta nhầm người rồi!”

Phó Lưu Âm kéo Hứa Tình Thâm bước nhanh khỏi đó. Đi được vài bước, Phó Lưu Âm quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn ả quản giáo. Ánh mắt thật ra lại có vài phần lạnh thấu xương, có điều cái liếc mắt này hình như là có ý cảnh cáo thì phải?

Ả quản giáo thấy buồn cười, thật là nực cười! Một đám cô ta đều là được Mục Kính Sâm đưa tới lại có thể đi sợ con nhóc này sao?

Hứa Tình Thâm đi đã nhanh, Phó Lưu Âm còn nhanh hơn cô. Về đến cổng nhà, Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm dừng lại.

“Âm Âm!”

“Dạ.”

“Em quen người đó?”

“Cô ta là quản giáo ở bệnh viện SJ.”

“Vậy quản giáo Mục là ai?”

Phó Lưu Âm cắn môi: “Là người đưa em ra ngoài.”

Hứa Tình Thâm hơi rũ mắt, một số chi tiết thật ra không cần hỏi nữa.

“Đi, vào thôi!”

Ả quản giáo vừa ngồi xuống băng ghế dài đã bắt chéo chân, gọi điện cho Mục Kính Sâm.

Khi đầu kia điện thoại kia nhấc máy, ả quản giáo vội đứng dậy.

“Thiếu tá Mục!”

“Có chuyện gì?”

“Tôi vừa rồi gặp cô gái kia.”

“Cô gái nào?” Giọng nói của Mục Kính Sâm đã không còn kiên nhẫn.

“Chính là người đã chạy khỏi SJ.”

Đầu bên kia, sau một lúc lâu Mục Kính Sâm không nói gì. Từ sau khi Phó Lưu Âm chạy trốn ngay dưới mắt anh ta, thật ra Mục Kính Sâm vẫn chưa cố ý đi tìm cô ấy. Vốn đã không có quan hệ gì, anh ta cũng chẳng thiệt hại gì vì người phụ nữ ấy.

Đôi giày bốt kiểu quân đội của Mục Kính Sâm đạp lên mặt đất cứng rắn, cách một lớp màn hình nhưng ả quản giáo tựa hồ nghe được tiếng bước chân.

“Gặp cũng đã gặp, Lăng Thận cũng đã chết, có bắt cô ta về lại SJ cũng chẳng ích lợi, tiền chữa bệnh của cô ta ai trả?”

“Dạ.”

Mục Kính Sâm đi ra khỏi nhà, gió lạnh phất qua khuôn mặt, ngũ quan cương nghị, anh tuấn sáng sủa của người đàn ông dưới ánh nắng lại càng được khắc rõ hơn.

“Lời thiếu tá Mục nói là, dù gì cô ta cũng đã không còn quen ai?”

“Có ý gì?”

Ả quản giáo thành thật đáp: “Cô ta không biết tôi, còn nói chưa bao giờ biết ngài là ai.”

Mục Kính Sâm vừa nghe thế đã không vui, tốt xấu cũng từng có mấy buổi tối như kia, anh ta lại còn nhớ cô. Anh ta thật sự không tin đêm đó cô không thấy dễ chịu.

“Cô gặp cô ta ở đâu?”

“Bảo Lệ Cư Thượng. Cô ta chắc sống ở đó.”

Mục Kính Sâm ngắt cuộc trò chuyện.

Người ta toàn nói, phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên của mình sẽ khắc vào tim cả đời, thế nào được chứ? Hóa ra cũng chỉ là truyền thuyết.



Sau khi đi làm, giữa trưa Hứa Tình Thâm gọi điện về nhà.

Dù Phó Lưu Âm vẫn luôn ở nhà, nhưng Phó Kinh Sênh vẫn chuẩn bị di động cho cô ấy. Hứa Tình Thâm nghe giọng Lâm Lâm trong điện thoại.

“Anh trai em đâu?”

“Cơm trưa toàn là mang lên, không thấy xuống nhà.”

“Được rồi, hôm nay có lẽ chiều tối chị mới về, nghe có cuộc họp.”

“Dạ.”

Lúc chạng vạng, Hứa Tình Thâm tan ca. Cô lái xe chuẩn bị ra khỏi Học viện Y học Thụy Tân thì thấy từ xa Phó Lưu Âm bế Lâm Lâm xuống taxi.

Hứa Tình Thâm bấm còi. Phó Lưu Âm dĩ nhiên không nghe thấy, khuôn mặt nhỏ nhìn xung quanh như đang đợi ai đó.

Hứa Tình Thâm lái xe tới, sau đó mở cửa xe.

“Âm Âm!”

“Chị dâu!” Phó Lưu Âm bế Lâm Lâm bước nhanh tới.

“Sao em đến bệnh viện?”

“Không phải lãnh đạo bệnh viện các chị bảo tới đây sao? Nói em mang Lâm Lâm theo.”

Hứa Tình Thâm vội ôm lấy Lâm Lâm.

“Sao có thể?”

“Em cũng cảm thấy không thể hiểu được. Đối phương ở trong điện thoại cũng không nói rõ ràng, nhưng khi em tra số điện thoại thì đúng là số điện thoại chính thức của Thụy Tân.”

“Trước tiên đừng nói nữa, mau về nhà đi.”

Phó Lưu Âm coi như cũng cẩn thận mà tra số điện thoại, lúc ra ngoài còn gọi xe thẳng tới Thụy Tân.

“Em vốn định nói cho anh trai một tiếng, nhưng anh ấy ở trong phòng làm việc không ra ngoài, trong lại mở nhạc, to đến nỗi đập cửa cũng không nghe.”

Hứa Tình Thâm đi tới cạnh xe, tay vừa kéo cửa xe ra được một nửa thì có một lực rất mạnh đập cửa xe đóng lại lần nữa.

“Chạy nhanh vậy? Đi đâu thế?”

Tưởng Viễn Chu áo khoác thẳng tắp, mở rộng, nhanh hơn Hứa Tình Thâm một bước, dựa người vào cửa xe, hai chân nhàn nhã bắt chéo nhau, hai tay mang găng tay da, nhìn vậy nhưng thật ra giữ ấm vô cùng. Một tay Hứa Tình Thâm còn chưa rút về, tay khác lại đang ôm Lâm Lâm, có hơi trầy trật nhưng bộ dạng cô đang giận mắng Tưởng Viễn Chu chẳng có vẻ gì là mệt nhọc.

“Anh định làm gì?”

“Mời em ăn cơm tối.”

“Anh toàn nói mời, anh cũng phải coi người ta có nhận lời không chứ?”

Tưởng Viễn Chu nhìn đứa trẻ trong lòng cô.

“Tôi hỏi em, nhất định em sẽ không nhận lời, tôi lại không muốn uổng phí sức lực.”

“Lấy số điện thoại chính của Thụy Tân gọi cho người nhà tôi, anh sao cái gì cũng có thể nghĩ ra vậy?”

Tưởng Viễn Chu không trả lời cô câu hỏi này, mà thừa dịp Hứa Tình Thâm không để ý liền bế lấy Lâm Lâm vào lòng.

“Đưa con cho tôi!”

“Căng thẳng vậy làm gì? Cũng đâu phải em sinh ra.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm trầm xuống. Cô không muốn những lời này được nói trước mặt Lâm Lâm, con bé là con ruột cô, Lâm Lâm là con gái cô mà lại không thể không phải chịu những oan ức đó.

Hứa Tình Thâm đưa tay muốn cướp về, nhưng Tưởng Viễn Chu cao hơn cô, anh dễ dàng nâng Lâm Lâm lên cao.

“Bộ dáng của em không sợ sẽ làm đứa nhỏ sợ sao?”

“Mẹ____”

Hứa Tình Thâm vội rút tay về. Lâm Lâm sợ người lạ, muốn nhào qua để Hứa Tình Thâm bế. Tưởng Viễn Chu ôm con bé vào lòng, Lâm Lâm quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh rồi đột nhiên chu miệng lên muốn khóc.

Tưởng Viễn Chu nhìn bộ dáng con bé, trong lòng lại có cảm giác không nói được, anh nhìn qua Hứa Tình Thâm.

“Có phải vì con bé nên em mới không chịu nhận con ruột?”

Sắc mặt cô thay đổi, bàn tay cũng nắm chặt.

“Tưởng Viễn Chu, không được nói những lời đó trước mặt con tôi!”

“Sao? Không được nói?”

“Con bé là con tôi.”

Tưởng Viễn Chu nhìn chăm chú đứa nhỏ trong lòng, trong đầu lập tức nghĩ tới Duệ Duệ, trong giọng anh dâng lên vẻ trào phúng: “Khi con chúng ta gọi người khác là mẹ thì em ở đâu?”

“Hình như anh nhầm rồi, bảo thằng bé gọi Lăng Thời Ngâm là mẹ không phải là tôi.”

Tưởng Viễn Chu ôm chặt Lâm Lâm, sau đó đi nhanh tới một chiếc xe ở không xa đó.

“Lâm Lâm!” Phó Lưu Âm kêu lên, theo Hứa Tình Thâm đuổi qua đó.

Lâm Lâm ghé người vào vai Tưởng Viễn Chu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chăm chăm vào hai người đàng sau. Con bé không thích bị người lạ bế, cái miệng tủi tủi run lên: “Mẹ, mẹ.”

Hứa Tình Thâm nhìn con sắp khóc lại bước nhanh đuổi theo Tưởng Viễn Chu, giọng cũng trở nên hung dữ: “Trả con lại cho tôi!”

Lão Bạch đã xuống xe để mở cửa. Tưởng Viễn Chu đi đến trước xe thì quay đầu lại nhìn vào đôi mắt u ám của Hứa Tình Thâm.

“Em muốn đứa con gái này, được thôi, nhưng con cũng đang chờ em, em không nghĩ coi hiện tại nó thế nào?”

“Con đã theo anh, tôi không tranh không đoạt, anh còn muốn thế nào?”

“Mẹ!” Lâm Lâm vươn một tay, nghiêng người qua phía Hứa Tình Thâm, nước mắt ào ào chảy xuống: “Mẹ! Mẹ!”

Bàn tay Tưởng Viễn Chu ôm sát Lâm Lâm vào. Đứa nhỏ rõ ràng rất không thích, quay đầu lại nhìn anh một cái, trong mắt tựa dường như có cả sợ hãi không biết người xa lạ này muốn làm gì mình.

Hứa Tình Thâm giơ tay muốn ôm lại con, nhưng Tưởng Viễn Chu lại khom người ngồi vào xe.

“Mẹ____” Lâm Lâm liền gọi to.

Hứa Tình Thâm không nghĩ gì khác, cũng vội ngồi vào theo. Phó Lưu Âm đứng ở ngoài, Lão Bạch làm động tác mời.

Lâm Lâm giơ cánh tay nhỏ đẩy cằm Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm vội ôm con lại. Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài cửa sổ. Có chỗ anh không nghĩ ra được, Hứa Tình Thâm thà muốn đứa trẻ cô đã nuôi dưỡng hơn một năm chứ không muốn con ruột mình, đây là điểm rối rắm cuối cùng Tưởng Viễn Chu chưa bỏ qua được.

Xe chạy một mạch về phía trước. Tưởng Viễn Chu đã nói mời cô ăn cơm chiều. Đã trấn an Lâm Lâm xong, Hứa Tình Thâm ngồi giữa Tưởng Viễn Chu và Phó Lưu Âm, vẫn cảm thấy chẳng chuyện nào chịu sự kiểm soát của cô.

Nhưng bộ dạng này của Tưởng Viễn Chu, cô thật sự không có cách nắm được anh.

Báo cảnh sát?

Cảnh sát có thể lo loại chuyện này sao?

Sống mái một phen với nhau? Đừng đùa, chỉ cần một Lão Bạch là đã có thể đem cô không thể nhúc nhích.

Tình cảnh hiện tại của Hứa Tình Thâm đúng là bất tiện, khó xử; Tưởng Viễn Chu nói muốn gặp là lập tức có thể xách cô tới trước mặt.

Tới chỗ dùng cơm, xe dừng lại hẳn, Lão Bạch đi xuống mở cửa cho Tưởng Viễn Chu.

Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ sang phía bên kia, Lão Bạch đi qua phía Phó Lưu Âm, mở cửa xe ra. Phó Lưu Âm nhìn Hứa Tình Thâm: “Chị dâu!”

“Tới đâu hay tới đó đi.”

Nghe vậy, Phó Lưu Âm đi ra ngoài.

Lâm Lâm ôm chặt Hứa Tình Thâm, mọi người lần lượt xuống xe. Tưởng Viễn Chu đã đặt phòng Vip từ trước. Đi vào tầng trệt, lúc bước vào cửa, cảm giác hơi máy sưởi ập vào mặt như thể mùa xuân đang đến. Hứa Tình Thâm đi mấy bước vẫn chưa nhìn thấy Duệ Duệ.

Tưởng Viễn Chu đi tới, kéo ghế cho Hứa Tình Thâm.

“Còn phải cần thời gian thằng bé mới khỏe hẳn lại được, tôi không dẫn nó tới.”

Hứa Tình Thâm không ngồi xuống, Phó Lưu Âm cũng đứng. Phục vụ đẩy cửa phòng Vip ra, bắt đầu bày món.

“Chẳng lẽ còn muốn tôi mời tới mấy lần?”

Hứa Tình Thâm ngồi xuống, sau đó để Lâm Lâm ngồi trên đùi mình. Tưởng Viễn Chu kéo cái ghế bên cạnh cô ra.

“Ôm như vậy không mệt sao? Đàng kia có ghế cho con nít.”

“Không cần.”

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, nhìn sang người bên cạnh: “Âm Âm, em cũng ngồi đi.”

Mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn tròn. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trước ngực cô, Lâm Lâm dẩu cái miệng nhỏ, đôi mắt đang mở to nhìn anh.

Tưởng Viễn Chu nhếch môi: “Nhìn cái gì?”

Hứa Tình Thâm vội dùng tay đẩy ngực anh ra.

“Anh đừng dọa Lâm Lâm.”

“Tôi đáng sợ vậy sao?”

“Anh cướp đứa nhỏ dọc đường là không được.”

Tưởng Viễn Chu mặt không biểu tình gì, lại cố tình nở nụ cười nhạt: “Tôi chỉ ôm con bé một cái, cướp chỗ nào?”

Hứa Tình Thâm dù gì cũng nói không lại anh. Tưởng Viễn Chu một tay chống đầu, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lâm. Hứa Tình Thâm bị anh nhìn chằm chằm tới nỗi thấy khó chịu, dứt khoát xoay người qua.

“Nhìn cái gì?”

“Em hỏi con bé ăn gì, tôi gọi luôn.”

“Con bé không ăn gì được hết.”

“Trứng cách thủy đi.” Tưởng Viễn Chu nói xong, đứng dậy đem một khay trứng cách thủy để tới trước mặt Hứa Tình Thâm.

Lâm Lâm giơ tay muốn cầm, Hứa Tình Thâm vội giữ bàn tay nhỏ ấy lại.

“Bảo bối ngoan, không được lấy, nóng lắm!”

Thấy con bé nước miếng sắp chảy xuống tới nơi, Tưởng Viễn Chu dùng chiếc thìa nhỏ múc non nửa thìa; biết nóng, Tưởng Viễn Chu còn đưa tới bên miệng thổi thổi. Hứa Tình Thâm nhìn một bên khuôn mặt anh phồng phồng lên vì thổi. Lâm Lâm ghé sát tới Tưởng Viễn Chu hơn, miệng bập bẹ mấy tiếng không rõ.

Người đàn ông sau đó đưa cái thìa đến bên miệng Lâm Lâm, con bé liền ăn cả thìa trứng cách thủy.

Tâm tình Hứa Tình Thâm có chút phức tạp. Ăn được hai phần, Lâm Lâm đưa tay nắm lấy cổ tay Tưởng Viễn Chu.

“Được rồi, không được cho con bé ăn quá nhiều đâu.” Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm lại, nói.

“Được rồi, em ăn đi.”

Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ. “Khi nào thả chúng tôi về?”

“Nói nghiêm trọng quá rồi, tôi chỉ mời em ăn bữa cơm tối thôi.”

Hứa Tình Thâm cầm lấy chiếc đũa. “Được.”

Ăn được nửa bữa, cô giao Lâm Lâm cho Phó Lưu Âm bế.

“Chị đi toilet.”

Hứa Tình Thâm đứng dậy đi ra ngoài, khi cánh cửa khép lại, Tưởng Viễn Chu nhìn Lâm Lâm, anh đứng dậy đi tới cạnh Phó Lưu Âm.

“Cho tôi bế một cái.”

Phó Lưu Âm nghiêng người đi. “Chị dâu tôi sẽ không chịu.”

“Bây giờ cô ấy không có ở đây.”

Phó Lưu Âm không buông tay. Tưởng Viễn Chu khom người nói với cô ấy: “Cô hẳn cũng biết, tôi không phải người xấu.”

Sắc mặt cô gái thả lỏng, Tưởng Viễn Chu nhân cơ hội bế lấy đứa nhỏ. Tâm tư Phó Lưu Âm đơn giản, lại nhớ Tưởng Viễn Chu đã từng cứu mình, sẽ rất dễ dàng mềm lòng.

Lúc Hứa Tình Thâm đi vào, thấy Tưởng Viễn Chu bế Lâm Lâm đứng bên cửa sổ, cảnh đêm ở ngoài phóng vào qua tấm cửa sổ sát đất rất lớn. Tưởng Viễn Chu đang chỉ vào nơi xa xa mà nói chuyện với Lâm Lâm.

Cô bước nhanh tới, đưa tay muốn bế lại con.

Tưởng Viễn Chu từ trên cao nhìn xuống cô. “Gấp như vậy làm gì?”

“Anh không thấy Lâm Lâm không hề thích anh sao?”

“Không thấy.” Tưởng Viễn Chu kéo kéo Lâm Lâm. “Tiểu mỹ nữ, con sợ chú?”

Lâm Lâm xuất thần nhìn chăm chú ra phía ngoài, chẳng muốn phản ứng lại hai người.

Hứa Tình Thâm định bế con bé, Tưởng Viễn Chu không cho, anh né qua tránh, cứ như một gia đình. Rất nhiều lần Hứa Tình Thâm thiếu chút nữa ôm phải anh.

Lão Bạch ngồi trước cái bàn tròn, di động dựng thẳng, đặt bên cạnh ly rượu. Hứa Tình Thâm nhào tới mấy lần không được, quay đầu lại nhìn thấy Lão Bạch đang lén lút. Cô bước nhanh tới.

“Lão Bạch, anh đang làm cái gì?”

Lão Bạch vội thoát màn hình video.

“Tôi không làm gì hết.”

“Vậy anh cầm di động làm gì?”

“Tôi xem giờ.”

Hứa Tình Thâm lạnh mặt: “Anh sẽ không chụp ảnh rồi định tiết lộ cho báo chí chứ?”

“Bà Tưởng à, ngài đừng đổ oan cho tôi, tôi không phải người như vậy.”

Tưởng Viễn Chu cũng đi tới.

“Sao thế?”

Lão Bạch vội đứng dậy.

“Tôi vừa cầm di động, vốn định chụp, tại vì nhìn mọi người ở bên nhau rất ấm áp, nhưng sau ngẫm lại thấy không cần thiết nên không chụp nữa.”

“Ấm áp?”

“Đúng vậy, rất giống người một nhà.”

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu hơi cong cong, lại đi tới bên cửa sổ. Lão Bạch thấy Hứa Tình Thâm còn đứng đó.

“Bà Tưởng, thật sự không lừa ngài ạ.”

“Đừng gọi tôi là bà Tưởng!”

Hứa Tình Thâm trở lại chỗ, không bao lâu Tưởng Viễn Chu cũng về chỗ ngồi.

Ăn xong cơm tối, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm đứng dậy. Tưởng Viễn Chu cầm lấy áo khoác treo ở bên cạnh.

“Tôi đưa em về.”

“Không đưa không được sao?”

“Đúng vậy.”

Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm được chở về Bảo Lệ Cư Thượng, xe không vào trong khu nhà. Hai người về đến nhà, đèn trong nhà sáng, bước chân Phó Lưu Âm không khỏi chậm lại.

“Có thể anh trai em còn ở trên lầu.”

“Đúng vậy, bận muốn chết!”

“Chị dâu, chuyện chị và người kia dùng cơm với nhau cũng đừng nói với anh em! Cứ nói em thèm ăn, chị dẫn em ra ngoài đổi món.”

Hứa Tình Thâm khẽ mím môi: “Âm Âm, chị và Tưởng Viễn Chu thật sự không có quan hệ gì.”

“Em biết, dĩ nhiên… nếu anh không có hỏi tới thì chị cũng đừng có nói. Em đương nhiên tin tưởng chị, chỉ là đỡ phải giải thích thôi.”

Hứa Tình Thâm nở nụ cười: “Được.”

Tài xế chở Tưởng Viễn Chu về Cửu Long Thương xong, Lão Bạch mở cửa sau xe ngồi vào.



Phó Kinh Sênh vẫn nhốt mình trong phòng làm việc. Di động trên bàn bất ngờ reo lên, anh ta cầm lên thì thấy đối phương gửi tới một đoạn video.

Những người có mặt trong đó quay rất rõ. Phó Kinh Sênh lạnh mặt đi, để di động xuống chỗ cũ.



Mấy ngày sau.

Tưởng Viễn Chu đi xe ra khỏi Cửu Long Thương, người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Lão Bạch, lần này tôi đi ra ngoài không ai biết chứ?”

“Dạ, theo như ngài phân phó, đã làm công tác bảo mật hết rồi ạ.”

“Vậy tốt rồi!” Tưởng Viễn Chu sửa sang lại cổ tay áo.

“Hợp đồng chuẩn bị xong xuôi chưa?”

“Chuẩn bị ổn hết ạ.”

Đi vào sân bay, Lão Bạch mở cửa xe lấy hành lý ra, sau đó cùng Tưởng Viễn Chu đi vào đại sảnh sân bay.

Trước khi lên máy bay, Lão Bạch vào toilet, gửi thông tin chuyến bay và máy thứ khác nữa cho Phó Kinh Sênh. Anh ta xóa tin nhắn, sau đó khóa máy.

Tới Thái Lan, có chuyên gia đón tại sân bay. Tưởng Viễn Chu muốn tới khách sạn nghỉ ngơi trước, nên xe chạy thẳng tới khách sạn cao cấp.

Sau khi sắp xếp xong xuôi hết thảy cho Tưởng Viễn Chu, Lão Bạch quay về phòng mình.

Tưởng Viễn Chu vừa định đi nghỉ thì ngoài phòng lại truyền đến tiếng chuông cửa.

“Ai?”

Bên ngoài không có tiếng động, chỉ có tiếng chuông cửa kêu không ngừng. Tưởng Viễn Chu đi tới mở cửa ra.

Bên ngoài là một người đàn ông xa lạ, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu thì tựa như ngẩn người, sau đó nói chẹp chẹp một tràng tiếng Thái, lại dùng ngón tay chỉ vào số phòng rồi chắp tay trước ngực thi lễ và bỏ đi.

Thấy vừa rồi là đi nhầm phòng, Tưởng Viễn Chu đóng sầm cửa lại thật mạnh.

Người nọ đi tới cuối hành lang, quay người lại thấy Tưởng Viễn Chu đã vào phòng, hắn lấy di động ra gọi điện thoại.

“Phải, người đàn ông trong ảnh ở phòng 1010.”

Kế hoạch cuối cùng của Phó Kinh Sênh yêu cầu Lão Bạch tham dự, đó là lý do vì sao anh ta phải chắc chắn rằng mình có thể dùng được người này. Hành tung lần này của Tưởng Viễn Chu gần như không có người thứ ba biết, nhưng Lão Bạch vẫn không hề giữ kín mà đem tất cả tin tức có được nói hết cho Phó Kinh Sênh.



Vài ngày sau.

Buổi sáng Hứa Tình Thâm xuống lầu, nghe trong bếp truyền tới tiếng nhạc, dễ nghe, êm tai. Cô bước nhanh xuống. Trong phòng khách đang bật tiếng TV cỡ lớn, thân hình thon dài của Phó Kinh Sênh đang tập chống đẩy trước cửa sổ sát đất, xuống rồi lại lên.

Hứa Tình Thâm bước đến gần.

“Ra ngoài à?”

Người đàn ông cười khẽ, sau đó tiếp tục hít đất.

Hứa Tình Thâm ngồi cạnh. Sau một lúc lâu, Phó Kinh Sênh mới đứng lên.

“Phải, gần xong rồi.”

Anh ta cầm lấy chiếc khăn lông bên cạnh lau mồ hôi.

“Chờ thêm một thời gian là chúng ta có thể dọn đi rồi.”

“Thuận lợi chứ?”

Khóe miệng Phó Kinh Sênh khẽ động đậy: “Đương nhiên.”

Bảo mẫu bế Lâm Lâm từ trên lầu xuống, Phó Kinh Sênh đi tới, bế lấy con bé.

“Bảo bối, hôm nay ba dẫn con ra ngoài chơi, được không nào?”

Anh ta nhìn chăm chú đứa nhỏ trong lòng, không khỏi nghĩ đến video Lão Bạch gửi tới.

Trong video, Tưởng Viễn Chu cũng ôm Lâm Lâm thế này.

Phó Kinh Sênh cầm bàn tay nhỏ của Lâm Lâm. Những hình ảnh như vậy anh ta không thể nhìn nổi, Lâm Lâm là con anh ta, dù là Tưởng Viễn Chu bế cũng không được.



Ngày thực hiện kế hoạch, sắc trời rất u ám.

Vài đám mây đen xám xịt đè trên đỉnh đầu. Tưởng Viễn Chu trước khi ra ngoài liền hôn lên trán Duệ Duệ. Lão Bạch ở dưới lầu chờ anh, xe cũng đã chuẩn bị xong.

Thấy Tưởng Viễn Chu đi tới, Lão Bạch bước tới: “Tưởng tiên sinh!”

“Đi thôi!”

Lão Bạch có chút do dự: “Thật ra, ngài không cần phải tự mình ra tay.”

“Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, nhưng nếu là người khác chỉ sợ hắn không mắc bẫy.”

“Tôi…” Lão Bạch nhíu chặt mày. “Những khâu đó, chỉ cần một chút sai lầm, ngài cũng có thể sẽ nguy hiểm tính mạng.”

“Nhưng vậy còn hơn ngồi chờ chết.” Tưởng Viễn Chu nói xong, bước nhanh về phía trước, tới trước xe, tài xế đã mở cửa xe ra giúp anh.

Tưởng Viễn Chu khom lưng ngồi vào. Lão Bạch thấy thế cũng ngồi vào ghế sau xe.



Bảo Lệ Cư Thượng.

Phó Kinh Sênh khóa trái mình trong phòng làm việc. Anh ta đứng bên cửa sổ, bên cạnh bày máy tính. Tầm mắt người đàn ông dừng ở trên màn hình, anh ta nhìn thấy xe của Tưởng Viễn Chu lăn bánh.

Camera dọc đường đi đều bị Phó Kinh Sênh nắm trong tay; hôm nay, Tưởng Viễn Chu đi tuyến đường nào, cũng như sắp phải đi vào con đường nào, anh ta đều rành mạch.

Ngón tay Phó Kinh Sênh gõ hai cái trên bàn phím, camera quan sát hai chiếc xe tải hạng nặng hiện ra trước mắt.

Chúng đang đậu ở một giao lộ. Đợi xe Tưởng Viễn Chu đi qua, lúc đó xe tải vẫn sẽ khởi động bình thường, chỉ là trên đường phanh xe sẽ không ăn.

Dĩ nhiên, sự tình đơn giản hơn nói miệng nhiều.

Từng bước một, cuối cùng Tưởng Viễn Chu cũng sẽ chết vì tai nạn.