Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 3 - Chương 49: Ba chục triệu, muốn tính mạng của Tưởng Viễn Chu




Editor: Yuè Yīng – Lưu Tinh

♥♥♥

Trên đường trở về nhà họ Mục.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Lăng Thời Ngâm cùng Mục Thành Quân ngồi vào trong một chiếc xe. Bàn tay người đàn ông khẽ đặt lên chân mình. Sắc mặt Lăng Thời Ngâm hơi khó coi, ông Mục ngồi ở phía trước sắc mặt cũng rất kém.

Bầu không khí bên trong xe trở nên càng ngày càng quỷ dị. Trong lòng Lăng Thời Ngâm nóng như lửa đốt, cô ta dường như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở nhịp nhàng của Mục Thành Quân. Lăng Thời Ngâm khẽ nuốt nước bọt: “Ba, chuyện xảy ra ở hôn lễ hôm nay, Tưởng Viễn Chu anh ta...”

“Thời Ngâm, hôm nay là ngày vui của con và Thành Quân, không nên nói những chuyện đó.”

“Con chỉ muốn giải thích rõ ràng với mọi người. Con và Tưởng Viễn Chu thật sự không có gì hết, đứa bé kia cũng không phải con ruột của con.”

Mục Thành Quân xoa xoa chân mình, sắc mặt u ám. Phải, hôm nay là Tưởng Viễn Chu đứng ra nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng Lăng Thời Ngâm có thể vẫn còn thuần khiết hay sao?

Cô ta ngày ngày ra vào Cửu Long Thương, còn ôm theo một đứa bé. Kết quả thế nào? Hóa ra cũng chỉ bị người ta mặc sức đùa bỡn mà thôi.

Khóe mắt Mục Thành Quân hơi nheo lại. Lăng Thời Ngâm vô thức nhìn xuống chân anh ta: “Anh, anh không sao chứ?”

“Không có việc gì.”

Chiếc xe chạy nhanh trong đêm tối, không lâu nữa sẽ về tới nhà họ Mục. Phía trước và phía sau đều có một hàng xe đi theo hộ tống. Mà lúc này Mục Kính Sâm và quản gia Tào đang ngồi trên chiếc xe theo sát phía sau.

Sắp hết đèn xanh, chiếc xe vừa muốn vượt lên thì đèn tín hiệu giao thông liền chuyển màu. Quản gia Tào vội vàng nói: “Phải tuân thủ luật giao thông chứ?”

Tài xế liền phanh lại. Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm về phía trước: “Đêm nay tôi không muốn về nhà.”

“Thiếu tá Mục, hôm nay ngài nhất định phải ở nhà.”

“Ai quy định như vậy?”

Bà Mục ngồi ở bên cạnh liếc mắt nhìn anh: “Đó là quy củ của nhà họ Mục chúng ta.”

“Đâu đâu cũng là quy củ của nhà họ Mục.”

“Hôm nay là ngày trọng đại của anh con, lát nữa còn phải đến từ đường, nếu con không ở nhà ba con sẽ không tha cho con đâu.”

Mục Kính Sâm nhíu mày, trong tai anh nghe được một tiếng phanh xe chat chua vang lên. Con ngươi đen láy của anh vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, sau đó đột nhiên đập tay lên vai tài xế: “Nhanh, mau chạy nhanh về phía turớc!”

“Thiếu tá Mục, đang là đèn đỏ —— “

“Lái xe đi! Phía trước xảy ra chuyện rồi!”

Tài xế nghe thế vội đạp chân ga, trên đường lúc này cũng không có nhiều xe qua lại. Sắc mặt của quản gia Tào liền trở nên khẩn trương. Xa xa có thể nhìn thấy một hàng xe cong vẹo đang nối đuôi nhau dừng lại.

Mục Thành Quân vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, hai tay Lăng Thời Ngâm ôm lấy đầu, bất an hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mục Thành Quân nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên kéo đầu cô ta thấp xuống: “Đừng lên tiếng.”

Rtấ nhanh liền có người xuống xe.

Sắc mặt Mục Thành Quân liền thay đổi, sau khi nhìn rõ mặt người kia thì không khỏi siết chặt tay lại.

Người đàn ông dẫn đầu đi tới bên cạnh xe: “Nghe nói hôm nay là ngày cậu cả nhà họ Mục kết hôn, chúng tôi đặc biệt tới chúc mừng.”

Mục Thành Quân vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, tiếng nói ngoài xe bị ngăn cản, có chút không rõ ràng. Người kia đi tới chỗ ngồi phía sau xe, bỗng nhiên ghé sát mặt vào kính xe: “Đây là cô dâu sao?”

Đúng lúc Lăng Thời Ngâm đang ngẩng đầu lên, cô ta giật mình rụt hai vai lại.

“Mục đại thiếu gia, đây là lễ tiết của các người sao? Chúng tôi đến đây chúc mừng, thế mà ngài cũng không chịu xuống xe một chuyến?”

Mục Kính Sâm bảo tài xế chạy qua đó: “Nếu bọn chúng không chịu tránh ra, cứ trức tiếp đâm thẳng vào.”

Tài xế bật đèn pha, đối phương giơ tay lên che mắt lại. Người bên cạnh nhanh tay túm lấy tay người kia kéo sang một bên.

Chiếc xe phanh lại, người của Mục Kính Sâm cũng liền xuống xe.

Mục Kính Sâm đẩy cửa ra bước xuống, đi tới chỗ chiếc xe Mục Thành Quân đang ngồi, anh gõ gõ lên cửa xe: “Đi.”

Người đàn ông đứng đó có một loại khí thế bức người rất khó diễn tả, khiến người khác không khỏi run sợ. Mấy chiếc xe trước mặt liền bắt đầu rời đi. Người thiếu chút nữa bị đâm xe kia nhìn chằm chằm từng chiếc xe lần lượt rời đi. Gót giày Mục Kính Sâm giẫm lên những chiếc lá rụng trên mặt đường, đi thẳng tới trước mặt bọn người kia.

“Tìm người có việc gì?”

“Thiếu tá Mục, chúng tôi chỉ đến nói tiếng chúc mừng.”

“Chúc mừng?” Mục Kính Sâm liếc nhìn bọn người nhà họ Tân. “Sao chủ nhân của các người không ra mặt mà chúc?”

Đám thuộc hạ nhà họ Tân không ai nói được một lời.

Bà Mục cũng đẩy cửa xe ra bước xuống. Mục Kính Sâm đi tới, đóng cửa xe lại: “Ngồi yên trong xe đợi con.”

Sau đó anh gõ lên cửa xe hai cái: “Khóa lại.”

Tài xế vội vàng làm theo. Đôi chân thon dài của Mục Kính Sâm lại sải bước về phía trước. Cái bóng của anh dưới ánh đèn đường bị kéo ra thành một rất dài. sắc mặt anh lại vô cùng dữ tợn. Giống như một con báo đen đang ngủ đông chưa được bao lâu thì bị người kah1c làm phiền. Anh quay trở lại trước mặt đám người kia.

“Một chân của anh tôi, còn cả bộ phận quý giá nhất của anh ấy nữa, nhà họ Tân các người còn muốn thế nào nữa? Như vậy còn chưa đủ đền mạng sao? Các người muốn đổi ý phải không?”

Đối phương cười lạnh: “Đền mạng? Tiểu thư nhà họ Tân của chúng tôi vô tội chết thảm, Mục đại thiếu gia lại sống rất là vui vẻ, hôm nay còn oai phong mà lấy vợ. Đây cũng gọi là đền mạng sao?”

Mục Kính Sâm giơ lên đạp một cước vào bụng người trước mặt. Đối phương tuy cũng là người khỏe mạnh nhưng Mục Kính Sâm là quân nhân, được tôi luyện thể lực từ nhỏ, nên đối phương vẫn không chịu nổi một cước này. Người đàn ông ngã sấp xuống, hai đầu gối đồng thời quỳ rạp trên mặt đất, tay phải ôm chặt lấy bụng, nửa người trên phủ phục trên mặt đất không đứng dậy nổi.

“Muốn đến nhà họ Mục gây sự? Tôi cũng muốn xem nhà họ Tân các người có bản lãnh này hay không.”

Hai vai người đàn ông run rẩy, người bên cạnh muốn bước qua đỡ anh ta dậy nhưng Mục Kính Sâm đã nhanh hơn một bước, đẩy anh ta lui về chỗ cũ.

“Nếu như các người không chịu từ bỏ ý định, vậy sao ngay từ đầu không nói cho rõ ràng? Các người sai người đánh gãy chân anh tôi, ra tay độc ác như vậy. Nếu không phải nể tình tiểu thư nhà họ Tân chết thảm, các người nghĩ nhà họ Mục sẽ dễ dàng bỏ qua vậy sao?”

Người đàn ông kia nghiến răng lại: “Tiểu thư nhà tôi có tội gì chứ?”

Mục Kính Sâm lại đạp thêm một cước nữa: “Hôm nay là ngày vui của nhà họ Mục, các người dám đến gây sự chính là tự tìm đường chết! Nhà họ Tân các người còn chưa đủ sức để mà chơi đùa cùng chúng tôi đâu!”

Mục Kính Sâm nói xong, hung hăng đá vào bả vai người kia: “Cút.”

Người bên cạnh vội vàng đem đỡ người kia lên. Mục Kính Sâm xoay người trở lại bên cạnh xe, tài xế liền mở cửa, anh ngồi vào trong.

Bà Mục khẩn trương hỏi: “Là người nhà họ Tân sao?”

“Ừ.”

“Sao lại tới đây gây sự chứ?”

“Một người đã chết, một người lại vui vẻ kết hôn với người khác, có thể không tới gây sự sao?”

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi. Bà Mục nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cũng không biết vừa rồi con bé họ Lăng kia có nghe thấy gì không.”

“Quan tâm cô ta làm cái gì? Nếu như anh hai không xảy ra chuyện, cũng không tới lượt cô ta bước chân vào nhà họ Mục.”

Xe của Mục Kính Sâm lái vào cổng nhà họ Mục, một người giúp việc liền tiến lên: “Thiếu tá Mục, phu nhân, lão gia đang đợi hai người ở từ đường.”

Trở về từ đường, kính liệt tổ liệt tông một chén rượu, mọi người mới trở lại nhà chính của nhà họ Mục. Ngôi nhà này khá cổ xưa, vẫn là nơi ở cũ từ ngày trước, Mục Kính Sâm rất ghét phải ở trong nhà, chỉ có điều hôm nay là ngày trọng đại của anh trai, anh ta cũng không thể không ở lại.

Phòng tân hôn của Mục Thành Quân được bố trí ở lầu ba. Lăng Thời Ngâm tắm rửa xong đi ra, khẩn trương ngồi xuống bên mép giường.

Mục Thành Quân vẫn còn cầm ly rượu, uống hết ly này lại rót tiếp ly khác. Lăng Thời Ngâm ngước mắt nhìn anh ta: “Uống rượu nhiều quá không tốt đâu, uống ít thôi.”

Người đàn ông kéo cô lại, ly rượu trong tay có màu đỏ sậm. Anh ta nghiêng ly một chút, chất lỏng màu đỏ kia song sánh không ngừng.

Người phụ nữ mặc bộ áo ngủ ngồi đó. Mái tóc đã được sấy khô, gương mặt cũng đã được tẩy trang sạch sẽ. Nhìn cô ta có vẻ đứng ngồi không yên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thật sự của cô ta.

Mục Thành Quân đong đưa cái ly trước người cô ta, chất lỏng màu đỏ được dịp rót thẳng vào trước ngực người phụ nữ.

Lăng Thời Ngâm cuống quýt dùng hai tay che ngực lại: “Lạnh quá.”

“Chút nữa sẽ nóng lên thôi.” Ngón tay Mục Thành Quân vói vào bên trong vạt áo ngủ của cô ta, sau đó vòng ra sau lưng cởi nịt áo ngực ra, cuối cùng lôi chiếc áo ngực ra ngoài.

Anh ta lại tiếp tục rót rượu lên turớc ngực Lăng Thời Ngâm. Không lâu sau, chỗ đỏ đã ướt một mảng lớn. Cảnh xuân ướt át khiến người khác không khỏi thẹn thùng.

Hai má cô ta đỏ bừng. Mục Thành Quân ném cái ly xuống đất, hai tay vồ qua chụp lấy bả vai Lăng Thời Ngâm, đẩy cô ta ngã ra giữa giường lớn.

“Thành, Thành Quân...” Cô ta thử gọi tên người đàn ông. “Anh đi tắm trước đi.”

“Không, anh đợi không được nữa.”



Lúc Mục Kính Sâm lên lầu, vừa đi trên cầu thang thì đã loáng thoáng nghe thấy tiếng phụ nữ truyền tới trong lỗ tai. Âm thanh đó nghe rất kì quái, không chỉ có thê lương, mà còn có thống khổ.

Không, phải nói là rất thống khổ.

Mục Kính Sâm dựa vào tay vịn của cầu thang, tư thái nhàn nhã, lấy ra một gói thuốc trong túi.

Không lâu sau thì tiếng khóc của Lăng Thời Ngâm cũng truyền tới, từng đợt bén nhọn mà kéo dài. Tiếp theo, Mục Kính Sâm lại nghe được tiếng bước chân. Anh cúi mắt nhìn xuống phái dưới, thấy một người giúp việc đang bưng vật gì đó đi lên.

“Đây là đưa đi đâu?”

Người giúp việc dừng bước: “Mang đến phòng của đại thiếu gia.”

“Không cần, họ đã bắt đầu động phòng rồi, qua đó muốn làm phiền người ta sao?”

“Nhưng phu nhân nói phải đặt vật này trên đầu giường để sớm sinh quý tử.”

Mục Kính Sâm cảm thấy buồn cười: “Bọn họ đã bắt đầu rồi, nếu không sợ bị anh tôi nuốt sống thì cứ việc qua đó.”

Người giúp việc nghe thế liền rụt cổ lại, vội vàng đi trở xuống.



Bệnh viện Thụy Tân.

Hứa Tình Thâm đỗ xe xong đi vào thang máy. Khi tới trước phòng khám thì cũng hơi ngạc nhiên khi các nữ y tá rất nhiệt tình bắt chuyện, chào hỏi cô.

Vào phòng làm việc, Hứa Tình Thâm cởi áo khoác ra, bên ngoài cũng liền truyền đến tiếng gõ cửa.

“Mời vào.”

Một nữ bác sĩ trẻ tuổi bước vào, người này là đồng nghiệp của cô. Hứa Tình Thâm hỏi: “Hôm nay tới sớm thế?”

“Bình thường mình cũng đi làm sớm mà.”

Người kia đi qua, đặt một món đồ lên bàn làm việc của Hứa Tình Thâm.

“Tình Thâm, đây là son môi mình tặng cho cậu, là người thân của mình ở nước ngoài mang về đó.”

“Tặng mình thứ này làm gì?” Hứa Tình Thâm cầm lên, liếc nhìn. “Hơn nữa mình cũng không dùng những thứ này.”

“Cầm lấy đi.”

Hứa Tình Thâm đặt cây son trở lại trên bàn: “Làm sao vậy? Mình thấy cậu có vẻ lạ lắm.”

“Tình Thâm, thật không ngờ cậu lại là bà Tưởng.”

Động tác cài nút áo blouse của cô chợt khựng lại: “Đừng nghe người ta nói mò.”

“Trên ti vi khắp nơi đều là tin tức về cậu, cậu không biết sao?”

Hôm qua sau khi trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, Hứa Tình Thâm thật sự không dám xem ti vi. Phó Kinh Sênh đương nhiên không tin cô và Tưởng Viễn Chu đã kết hôn từ hai năm trước, anh cũng cũng không quan tâm, nhắm mắt làm ngơ trước những tin tức đó.

“Trên ti vi cũng là nói mò.”

Nữ bác sĩ kia đứng turớc bàn làm việc của cô: “Tình Thâm, thường ngày chúng ta cũng rất thân mà, cậu không cần phải giấu mình. Cậu xem, ngay cả giấy đăng kí kết hôn cũng đã trưng ra, còn có thể là giả sao?”

“Không phải vậy đâu...”

Đối phương nghiêng người về phía trước, đè thấp giọng nói: “Mình không hiểu cậu có điều kiện tốt như vậy sao không vào Tinh Cảng làm việc?”

“Mình không có điều kiện tốt gì hết.”

Đối phương nghe thế, sắc mặt hơi thay đổi: “Tình Thâm, thật ra mình muốn nhờ cậu một chuyện.”

“Chuyệng gì vậy?”

“Cậu cũng biết, bác sĩ chúng ta ai mà không muốn được vào làm việc tại bệnh viện tốt nhất? Nhưng cánh cửa Tinh Cảng kia cao như vậy, trước giờ chúng ta cũng chỉ có thể lén lén liếc mắt nhìn vào mà thôi. Tình Thâm, cậu có thể nghĩ cách giúp mình được không? Cậu yên tâm, nếu như được vào Tinh Cảng, mình sẽ không quên ơn cậu đâu.”

Hứa Tình Thâm không biết nên nói thế nào: “Mình không có cách nào hết, mình và Tưởng Viễn Chu thật sự không có quan hệ gì.”

Đối phương nghe được ý tứ trong lời cô, rõ ràng là không chịu giúp: “Vậy được rồi.”

Mắt thấy người kia muốn đi, Hứa Tình Thâm gọi lại: “Chờ một chút, cây son của cậu...”

“Bỏ đi.”

Hứa Tình Thâm nhìn cô gái kia bước nhanh ra ngoài, trong lòng không khỏi buồn phiền. Chỉ vài câu nói của Tưởng Viễn Chu mà cuộc sống của cô đã bị đảo loạn cả lên. Cô thật sự sắp phát điên rồi.

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Sau khi tan việc, Hứa Tình Thâm và Phó Kinh Sênh hẹn gặp nhau ở trung tâm thương mại.

Lúc cô lái ô-tô tới, Phó Kinh Sênh đã đặt được bàn ăn cơm tối. Phó Lưu Âm và Lâm Lâm chờ ở trong nhà hàng, Phó Kinh Sênh thì đi tới bãi đỗ xe đón cô.

Hứa Tình Thâm bước nhanh đi về phía trước, Phó Kinh Sênh đứng ở cách đó không xa vẫy cô.

“Anh không cần phải tới đón em, em biết ở đâu rồi.”

“Không sao, Âm Âm đã tìm được vị trí xong rồi Phó Kinh Sênh, kéo tay của Hứa Tình Thâm đi vào thang máy.

Anh ấn số tầng lầu, bây giờ là giờ ăn cơm, bên trong thang máy đứng đầy người.

Hứa Tình Thâm và Phó Kinh Sênh đứng sát ở cửa, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện truyền tới: “Đây không phải là người phụ nữ trong tin tức kia sao? Vì sao cô ta và người khác lại nắm tay nhỉ?”

Hai cô gái trẻ tuổi khác cũng bị câu nói gây sự chú ý: “Thật đúng là..! Không phải cô ta có chồng và con rồi sao?”

“Mau, mau chụp ảnh, đăng lên Weibo.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm bồng nhiên thay đổi, vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay Phó Kinh Sênh, cảm giác này, giống như bị mọi người bắt gian tại trận vậy. Cô cuộn chặt tay lại: “Tôi không có quan hệ với người đó...”

“Ha ha ha, thực sự là chuyện cười, nếu đã làm sai chuyện thì phải dũng cảm gánh chịu, hiểu không?”

“Nói với loại người như vậy làm gì? Phơi bày bộ mặt thật của cô ta đi!”

Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Hứa Tình Thâm bước nhanh đi ra ngoài, Phó Kinh Sênh theo ở phía sau.

“Em có giải thích với mấy người đó cũng vô ích, chuyện người ta đã nhận định thì nó chính là như vậy.”

Hứa Tình Thâm cảm thấy uất ức, Phó Kinh Sênh đặt bàn tay trên bả vai của cô.

“Được rồi, ăn cơm tối thôi.”

Đi tới nhà hàng, xa xa Phó Lưu Âm đứng ở cửa vẫy tay sang hướng này, Hứa Tình Thâm đi tới, nhưng luôn cảm thấy ánh mắt người khác nhìn cô rất kỳ quái.

Phó Kinh Sênh gọi món ăn, Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm, thức ăn còn chưa mang lên đủ, Hứa Tình Thâm liền phát hiện thấy chuyện bất thường.

Cô buông Lâm Lâm ra, hạ thấp giọng: “Em nhìn thấy có người chụp ảnh.”

“Cái gì?”

Hứa Tình Thâm chỉ về phía sau Phó Kinh Sênh, đối phương thấy cô phát hiện, thẳng thắn bước nhanh tới.

“Tưởng phu nhân, xin hỏi ăn cơm chung với cô, là bạn của cô sao?”

Sắc mặt Phó Lưu Âm cũng trở nên khó coi: “Đây là nhà hàng, không phải nơi cho các người phỏng vấn.”

Một người trong số đó nhìn sang Lâm Lâm.

“Tôi mới nghe thấy cô bé này gọi cô là mẹ, xin hỏi bé là...”

Hứa Tình Thâm vội vàng xoay người, ấn Lâm Lâm vào trong ngực.

“Rất nhiều chuyện không phải như các người thấy, mời các người không phỏng đoán lung tung nữa.”

Phó Kinh Sênh đứng lên, ngăn trước mặt hai người kia: “Trẻ con không có liên quan tới chuyện của người lớn...”

Một gã phóng viên giơ cameras trong tay lên quay Lâm Lâm, Phó Kinh Sênh thấy thế, chộp lấy sau đó đập xuống đất. Thấy mấy người sẽ xảy ra tranh chấp, Phó Kinh Sênh vội quay sang nói với em gái phía sau lưng: “Em mau đưa họ tới Cựu Mộng Như trước.”

“Vâng.”

Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm đứng dậy, gần như là chạy trối chết, bên trong phòng ăn không ít thực khách nhìn sang, cũng đều là bàn tán chỉ chỏ.

Đi ra bãi đỗ xe, qua hồi lâu sau, Phó Kinh Sênh mới đi tới.

“Anh, không sao chứ?”

“Không có việc gì, đã tống cổ đi rồi.”

Hứa Tình Thâm ôm Lâm Lâm đứng ở bên cạnh xe, Phó Lưu Âm không yên tâm nhìn theo.

“Sau này phải làm sao bây giờ? Anh và chị dâu lại trở thành người không được bảo vệ.”

“Cứ trở về rồi hãy nói.”

Cơm tối hầu như không hề động tới, sau khi trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, Phó Kinh Sênh lại để cho bảo mẫu nấu cơm.

Hứa Tình Thâm đi tới phòng khách, định mở TV, Phó Kinh Sênh thấy thế đè tay cô lại.

Cô vẫn nhấn nút nguồn.

“Em ra người còn không sợ, còn sợ những tin tức sai sự thật này sao?” Hứa Tình Thâm chọn kênh, xem tiêu đề, sau đó ngồi vào sô pha.

Có phóng viên đi tới Cục dân chính, lúc này đang đứng ở trước cửa Cục dân chính, đương nhiên, Hứa Tình Thâm thấy là phát lại.

“Chào mọi người, hiện tại thì tôi đang đứng ở Cục dân chính, bây giờ là hai rưỡi chiều, giờ làm việc của Cục dân chính...”

Phóng viên cầm micro đi lên bậc thềm, trong hình ảnh, cô ta đẩy cánh cửa kính của Cục dân chính, sau đó đi thẳng tới trước quầy tiếp tân.

Phóng viên bắt đầu phỏng vấn nhân viên công tác ngồi ở bên trong, ngay từ đầu có khả năng liên quan tới vấn đề nhạy cảm, cho nên tiếng nói chuyện rất nhỏ, cuối cùng, nhân viên kia nói: “Tình trạng hôn nhân của Tưởng tiên sinh có thể tiết lộ, nhưng tin tức cụ thể không thể công bố, dù sao cũng liên quan tới hai bên.”

“Như vậy xin hỏi, Tưởng tiên sinh đã có vợ hay chưa?”

“Phải, tin tức ngày hôm qua chúng tôi cũng đã xem, tôi cũng đặc biệt điều tra, hai năm trước Tưởng tiên sinh đã kết hôn rồi.”

“Vậy đối tượng kết hôn thì sao?”

Nhân viên công tác hướng về phía màn hình nói: “Giấy đăng ký kết hôn mà Tưởng tiên sinh công bố, là thật.”

“Nói cách khác, bà Tưởng chính là Hứa Tình Thâm?”

Hứa Tình Thâm nghe tên của mình được xướng lên như vậy, sắc mặt cô vô cùng khó coi, hoàn toàn trở thành một người bị động.

Nữ phóng viên cất giọng nói tràn đầy kích động, hai mắt sáng ngời, như thế, thật giống như bà Tưởng chính là cô ta vậy.

Phó Kinh Sênh dựa người vào trong sofa, trong ánh mắt cuộn trào lên tia nhìn thâm hiểm, ánh mắt của anh ta rơi xuống nơi gò má của Hứa Tình Thâm.

“Bây giờ có nôn nóng cùng không ích gì, cho dù chúng ta đứng ra giải thích rõ ràng, cũng sẽ không có ai tin, nhưng mà dù sao chuyện này cũng chỉ có thể coi như một chuyện bát quái, dần dần, mọi người sẽ quên lãng chuyện này, chỉ là hiện nay mà nói, chúng ta có thể sẽ gặp phiền phức tương đối.”

“... Gần đây nên ít đi ra ngoài là hơn.”

Phó Kinh Sênh nhẫn nhịn nói vài câu thoải mái với cô: “Chúng ta lo chuyện của chúng ta là được, không cần để ý.”

Sau khi ăn cơm tối xong, người đàn ông liền lên lầu.

Anh ta nhốt mình tại bên trong thư phòng, Phó Kinh Sênh mở máy vi tính ra đặt ở trước bàn. Một phần tư liệu hiện lên trên màn hình, ánh mắt Phó Kinh Sênh nhanh chóng lướt qua xem, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh tư liệu cuối cùng của người đối nghịch.

Đôi mắt anh ta mở to, đối phương đưa ra số tiền rất có sức cám dỗ, nếu như anh ta muốn rời khỏi Đông Thành, đương nhiên anh ta hy vọng có thể kiếm được một khoản lớn, sau đó sẽ rời đi.

Ba chục triệu, đối phương muốn tính mạng của Tưởng Viễn Chu.

Ánh mắt Phó Kinh Sênh lạnh lùng nhìn phía màn hình, đây là quy tắc làm việc của anh ta, tư liệu của đối phương, mạng lưới quan hệ cũng phải cung cấp cho anh ta tỉ mỉ, mà anh ta thì sao, cũng không ai biết thật ra Phó Kinh Sênh là một người lên kế hoạch phía sau.

Từ lúc nhỏ anh ta đã được khen là thiên tài, chỉ số thông minh hơn người, sau khi lớn lên, Phó Kinh Sênh hoàn toàn phát huy được hết chỉ số thông minh của mình.

Anh ta là vị vua ẩn trong bóng đêm, anh ta hưởng thụ niềm thích thú như vậy, mỗi một bước anh ta tính toán, thiết kế ra một cái bẫy không ai có cách nào phá giải, nếu như không có kỳ tích, toàn bộ cái bẫy anh ta nghĩ ra đều là nút chết, cảnh sát không điều tra ra được anh ta, cho dù có mời cao thủ về máy tính cũng không phòng ngự được anh ta.

Anh ta không chỉ là hacker, thân phận lớn nhất, là một người thao túng.

Vụ án của Đinh Nguyệt vẫn còn như in trong ký ức anh ta, ở thời khắc quan trọng nhất nhà họ Tống tìm được anh ta. Gần như là anh ta không ngủ nghỉ, mới đưa thế cục đảo ngược lại, xóa sạch những hình ảnh trong camera giám sát còn chưa đủ, bao gồm cả hiện trường ném thi thể nạn nhân, mỗi một bước kỳ thực đều là đòn trí mạng. Nhà họ Tống răm rắp làm theo trọn vẹn kế hoạch kế hoạch của anh ta, đương nhiên, trong này còn có một chuyện ngoài ý muốn, là quan hệ của Đinh Nguyệt với Hứa Tình Thâm.

Lúc trước Phó Kinh Sênh không biết họ có mối quan hệ thân thích, vì gỡ tội cho cậu chủ nhỏ nhà họ Tống, biện pháp tốt nhất chính là đổ hết hiềm nghi chuyển sang Đinh Nguyệt.

Tuy rằng trong đó có Tưởng Viễn Chu hỗ trợ, nhưng nếu quả thật Phó Kinh Sênh muốn làm xong chuyện này, sợ rằng ngay cả Tưởng Viễn Chu cũng không có cách nào khác.

Nhưng cũng bởi vì Hứa Tình Thâm...

Ngón tay Phó Kinh Sênh ở trên bàn phím lướt qua, anh ta thu tay, cuối cũng cứu được cậu chủ nhỏ nhà họ Tống, coi như là nhất cử lưỡng tiện?

Ông già họ Tống tiêu tốn một số tiền lớn, cuối cùng cũng bảo vệ được cháu của mình.

Mà trong lúc đó, ngoại trừ Phó Kinh Sênh, không ai có thể cứu.

Hiện trường vụ án không chỉ có một mình thẳng nhóc nhà họ Tống kia, để giữ kín chuyện, Phó Kinh Sênh xếp đặt một vụ án liên hoàn. Những kẻ này vẫn còn độ tuổi vị thành niên, hiện trường án mạng lưu lại dấu vết rõ ràng, Phó Kinh Sênh có người quen, cũng là anh ta tìm tới, xử lý xong chuyên môn.

Người đàn ông khẽ nhíu mi, ánh nhìn rơi xuống trên màn ảnh, thấy được ba chữ Tưởng Viễn Chu.

Một chữ mười triệu, đối phương muốn một kết cục tuyệt vời, vô tình diệt trừ Tưởng Viễn Chu, hay nhất là để anh chết vào danh mục ‘Ngoài ý muốn’.

Ngoài thư phòng, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Phó Kinh Sênh khép máy tính lại, đi tới mở cửa ra.

Hứa Tình Thâm đứng ở bên ngoài, nhìn vào trong phòng.

“Đêm nay lại muốn tăng ca sao?”

“Đêm nay không cần, nhưng bắt đầu từ ngày mai có thể sẽ tương đối bận rộn.”

Hứa Tình Thâm còn cầm ly cà phê trong tay.

“Vậy em đổ ly cà phê này đi, sợ buổi tối anh ngủ không yên.”

Phó Kinh Sênh cười đưa tay ra đón lấy.

“Thì là bây giờ anh uống, cũng có thể ngủ bất cứ lúc nào mà.”

“Anh lại bận rộn trong vài ngày sao?”

“Cũng không chính xác lắm…” Phó Kinh Sênh nhấp một ngụm cà phê, khẽ nâng mi mắt nhìn Hứa Tình Thâm.

“Chờ hết đợt bận này, chúng ta lại dọn nhà.”

“Được, hai việc tốt tới cùng một lúc.”

“Mong muốn trong khoảng thời gian này trôi qua, có thể Tưởng Viễn Chu không quấn lấy em nữa.”

Hứa Tình Thâm dựa vào cửa, Phó Kinh Sênh xoay người vào phòng.

“Vào đi.”

“Không được, em còn muốn chơi cùng Lâm Lâm.”

Phó Kinh Sênh dừng lại ở trước bàn làm việc.

“Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ không ra khỏi cửa nữa, yên ổn vượt qua khoảng thời gian này.”

Hứa Tình Thâm nghe thế, vẫn đi vào, cô đi tới bên cửa sổ, đẩy rèm cửa sổ ra.

“Em mới nhìn thấy bên ngoài có người, lén lèn lút lút, chắc là phóng viên.”

“Cũng không kỳ quái, tin tức lớn như vậy, ai mà không muốn có bài đăng độc nhất vô nhị chứ?”

Phó Kinh Sênh đi tới bên cạnh cô.

“Chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm là tốt rồi.”

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm bên ngoài, lại có chút xuất thần, cô luôn mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó quan trọng sẽ xảy ra.



Cửu Long Thương.

Tưởng Viễn Chu từ trên lầu đi xuống, Duệ Duệ đã về đến nhà, giờ này mới vừa ngủ. Lão Bạch ngồi ở sô pha chờ anh, nghe được tiếng bước chân, anh ta đứng lên nói: “Tưởng tiên sinh.”

“Việc làm được thế nào rồi?”

“Phía bên kia tiếp nhận.”

“Tốt.”

Lão Bạch ngồi xuống cùng Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu vắt chéo đôi chân dài, nói: “Cảnh sát vẫn luôn tìm kiếm người kia, thế nhưng đến nay vẫn không có đầu mối, cũng không có căn cứ chính xác là chỉ có một người.”

“Thế nhưng Tưởng tiên sinh, cho dù người hy vọng Lăng Thận chết nhất là Phó Kinh Sênh, cũng không có nghĩa hắn chính là kẻ đó.”

“Tôi mặc kệ hắn có phải hay không, hiện tại tôi phải bắt được người kia.” Tưởng Viễn Chu nhìn đối diện với Lão Bạch.

“Cái chết của dì nhỏ, là một màn kịch quá hoàn hảo, chỉ dựa vào vài người thì không thể làm được, tôi muốn bắt được hắn, tôi muốn hắn phải đền mạng!”

Dĩ nhiên Tưởng Viễn Chu không sai khi nhận định người kia là Phó Kinh Sênh, chỉ là, anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tóm được người đó.

Lão Bạch gật đầu một cái, chỉ là trong ánh mắt hiện lên một sự lo âu.

Sau một lúc, Lão Bạch mới rời khỏi Cửu Long Thương, đi tới bên ngoài, anh ta không khỏi dừng bước. Anh ta quay đầu lại liếc nhìn về phía cửa sổ sát sàn, thấy Tưởng Viễn Chu đứng ở đó, đang hút thuốc lá.



Cùng lúc đó, trong Bảo Lệ Cư Thượng vô cùng yên tĩnh, Phó Kinh Sênh tự giam mình ở bên trong thư phòng.

Mở notebook, trên màn hình hiển thị toàn bộ tư liệu anh ta cần.

Bên trong thư phòng tràn ngập mùi thuốc lá, Phó Kinh Sênh chống tay lên gò má, hút từng hơi thuốc. Làm những chuyện như thế này cũng cần linh cảm, hơn nữa lúc nào cũng phải giữ cho đầu óc tỉnh táo.

Phó Kinh Sênh nhìn màn hình chằm chằm, thấy tập tài liệu đối phương cung cấp, trong đó có một câu vô cùng quan trọng: “Lão Bạch là người mình, là tôi gài vào bên cạnh Tưởng Viễn Chu, thời khắc mấu chốt, có thể dùng!”

Khóe miệng Phó Kinh Sênh khẽ cong lên, sau đó đem tàn thuốc còn thừa dụi vào trong gạt tàn.

Bọn họ cần anh ta đưa ra một kế hoạch hoàn mỹ, cho nên toàn bộ tin tức đều là thật, Tưởng Viễn Chu tin tưởng người bên cạnh như thế, nhất định là anh ta không bao giờ ngờ tới là nhất cử nhất động của mình đã hoàn toàn bị người khác theo dõi.