Edit: Dế Mèn
Sự chú ý của Hứa Tình Thâm đều ở trên người Phó Lưu Âm. Lăng Thận lôi kéo, ngang ngược kéo con bé đi được mấy bước, xung quanh cũng có người vây quanh xem nhưng chẳng ai muốn giơ tay cứu giúp.
“Anh buông con bé ra!” Hứa Tình Thâm sốt ruột muốn đứng dậy, người đàn ông bên cạnh bèn giúp cô. Hứa Tình Thâm đứng vững xong liền tiến tới.
Lăng Thận nắm chặt cổ tay Phó Lưu Âm, tay kia chỉ chỉ vào Hứa Tình Thâm. “Muốn sống thì đừng xen vào việc của người khác!”
Mặc dù Hứa Tình Thâm hoảng loạn trong lòng, nhưng đã biết rõ ràng được ít chuyện. Lăng Thận chính là kẻ đã giam giữ Phó Lưu Âm, lại nhìn bộ dạng hiện giờ của hắn, đã không biết hối cải còn nói mấy câu uy hiếp. Phó Lưu Âm liều mạng chống cự, giày cao gót trên chân cũng bị cô ấy đá rơi. Giãy ra được một cánh tay, cô ấy định chạy, lại bị Lăng Thận ôm lại từ phía sau rồi nhấc cô lên, nhanh chóng rời khỏi đó.
Hứa Tình Thâm kinh hoàng thất sắc, đuổi theo chặn trước mặt Lăng Thận.
“Bỏ người xuống!”
Với Lăng Thận, xem ra chỉ cần hắn buông một tay thôi, nói không chừng sau đó sẽ không còn được gặp lại cô gái ấy. Loại cảm giác đánh mất mà nay lại tìm thấy này làm hắn phát cuồng, hắn như muốn điên rồi, dường như ôm chặt hơn người trong ngực.
“Nằm mơ!”
Hứa Tình Thâm thật ra không có sợ hãi, chỉ cảm thấy tức giận. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng thẳng, mắt ngập đầy vẻ giận dữ. Một kẻ biến thái còn chưa tính, mà còn biến thái một cách tự tin như vậy.
Cô lấy di động trong túi ra, sau đó bấm gọi 110.
Lăng Thận kéo cô gái đi tiếp, giơ một bàn tay chộp lấy cổ tay Hứa Tình Thâm. Tay gầy gò yếu ớt không còn sức lực, bị hắn kìm chặt không động đậy được. Hứa Tình Thâm cảm thấy tay mình sắp bị đứt tới nơi. Cô chịu đau, lại cố tình bày vẻ mặt quật cường ngang ngạnh. “Buông ra!”
Ngón tay Lăng Thận đột nhiên nắm lại, Hứa Tình Thâm đau kêu lên một tiếng, di động rớt xuống đất. Lúc này, một người khác cũng gia nhập vào cuộc hỗn loạn, bàn tay người đàn ông giơ ra khóa chặt cổ tay Lăng Thận, giọng nói không nén được tức giận: “Buông tay!”
Lăng Thận ngẩng đầu, vừa nhìn thấy liền nhíu chặt mày: “Tưởng Viễn Chu?”
Hứa Tình Thâm nghe thế, ánh mắt lúc này mới nhìn về phía người đàn ông vừa đột nhiên tới đây, đáy lòng mù mịt u ám được ánh sáng quét sạch. Cô rất sợ Phó Lưu Âm cứ bị bắt đi trước mặt mọi người như vậy.
“Tưởng Viễn Chu, mau cản hắn đi đi!”
Giữa hai hàng mày Tưởng Viễn Chu khẽ động đậy. Hứa Tình Thâm nhân cơ hội rụt tay mình về. Người đàn ông che chắn trước mặt cô. Đôi tay Lăng Thận lần thứ hai ôm chặt Phó Lưu Âm,
“Chuyện này không liên quan tới cậu nhỉ?”
“Lúc trước tôi đã cứu cô gái này.”
“Có ý gì?”
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên gương mặt Phó Lưu Âm.
“Lúc cô ấy đi lạc trên phố, không tìm được nhà, là tôi đã đưa cô ấy về. Lúc trước nếu không gặp được tôi, có khi cô ấy đã rơi vào tay người khác rồi? Cho nên, có chuyện gì, đại thể cậu có thể huớng sang tôi.”
“Tưởng Viễn Chu!” Lăng Thận nghiến tên anh từng chữ một.
Lão Bạch cầm sườn xám chạy tới, hỏi: “Tưởng tiên sinh, sao thế ạ?”
Tưởng Viễn Chu thả lỏng lực ở bàn tay. “Lăng Thận, nếu cậu thông minh thì vẫn nên thả người đi. Người, cậu không mang đi được đâu!”
Lăng Thận cũng không cam tâm, bàn tay lại ra sức, cơ bắp hai tay gồng căng. Hắn nhìn Hứa Tình Thâm. Khóe mắt Hứa Tình Thâm thoáng nhìn bóng dáng Tưởng Viễn Chu, cô bỗng nhiên tự tin mười phần, cô tiến lên muốn kéo Phó Lưu Âm lại.
Lăng Thận thấy thế liền bất ngờ xô cô ra.
Tưởng Viễn Chu kịp đưa tay đỡ, không để Hứa Tình Thâm té ngã. Khi thu tay về, anh cũng không lãng phí thêm thời gian, bước lên nện thẳng một đấm vào mặt Lăng Thận. Người đàn ông bất ngờ, không kịp phòng ngự, bị lui về sau.
Thấy vậy, Hứa Tình Thâm chạy nhanh tới giữ chặt tay Phó Lưu Âm, kéo con bé lại cạnh mình.
Lăng Thận cong người, tay đè lên phía khóe miệng, trong miệng mùi tanh lan ra ngoài. Gã đàn ông bỗng nhiên cười cười: “Tưởng Viễn Chu, Thời Ngâm tốt xấu gì cũng sinh cho mày đứa con trai, mày lại đi đối xử với tao như vậy?”
“Mày động vào Hứa Tình Thâm đã là không được.”
Hứa Tình Thâm còn đang an ủi cô gái, đột nhiên nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng Tưởng Viễn Chu.
Xung quanh càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại. Sau đó rất nhanh, Phó Kinh Sênh cũng bế Lâm Lâm đi ngang qua, anh ta chen qua đám người vào trong. Vừa nhìn thấy Lăng Thận, khuôn mặt anh ta khó nén vẻ giật mình và phẫn nộ. Anh ta bước tới trước mặt Phó Lưu Âm. “Xảy ra chuyện gì?”
Hứa Tình Thâm chĩa một ngón tay vào Lăng Thận, giọng nói tràn đầy tức giận: “Năm đó chính hắn là kẻ đã bắt nhốt Âm Âm! Vừa rồi bọn em đang thử đồ, mà hắn còn muốn đưa Âm Âm đi.”
Phó Kinh Sênh giao Lâm Lâm cho Hứa Tình Thâm, dang hai tay ôm cô gái vào long. “Đừng sợ, không sao rồi, không sao rồi!”
Ánh mắt Lăng Thận lộ ra âm u độc ác, bàn tay đang ấn vào miệng vết thương càng dùng sức hơn, khiến hắn cũng phải đau đến nhăn mày. Hắn nhìn mọi người, sau đó bật cười ra tiếng: “Cô ta là của tôi, các người ngăn được sao?”
Tầm mắt Lăng Thận lại hướng sang Phó Lưu Âm, thấy cô ấy được Phó Kinh Sênh ôm, trong mắt hắn hoàn toàn bộc lộ vẻ hung ác nham hiểm ra ngoài.
“Mày là gì của cô ấy?”
Phó Kinh Sênh che chở cho em gái, không cho ánh mắt Lăng Thận tiếp xúc với con bé.
“Lúc trước, là mày nhốt con bé lại đúng không?”
“Tao không giam giữ cô ấy. Cô ấy là vị hôn thê của tao, chính cô ấy cũng chính miệng thừa nhận, nói muốn ở cạnh tao. Bọn mày vì cái gì phải khăng khăng chạy tới phá?”
Hứa Tình Thâm cảm thấy người này thật sự không thể nói lý. Cô tức giận tới mức run cả khớp hàm. “Báo cảnh sát đi!”
Bàn tay Phó Kinh Sênh vỗ nhẹ vào đầu vai em gái, sau đó nói với Hứa Tình Thâm: “Chúng ta đi!”
“Tại sao không báo cảnh sát, để cho Âm Âm chỉ ra và xác nhận hắn? Hắn tước đoạt tự do của người ta hai năm trời, không thể để hắn cứ sống tốt như vậy được.” Hứa Tình Thâm lòng đầy căm phẫn.
Lăng Thận nghe vậy, càng cười thêm, nói năng bừa bãi: “Đúng vậy! Báo cảnh sát đi! Bắt tao đi!”
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào Lăng Thận, hắn như điên cuồng, so với bộ dạng bình tĩnh trầm ổn thường ngày, như hai người khác hẳn.
Mu bàn tay của Phó Lưu Âm vì vừa rồi giãy giụa mà bị xước một đường. Cô ấy rời khỏi lồng ngực Phó Kinh Sênh, nhìn gã đàn ông cách đó không xa.
“Tôi mong anh về sau đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi. Tôi không phải Diệp Cảnh Nhân, vị hôn thê của anh đã chết từ lâu rồi. Nếu anh thật sự có bệnh về tâm lý, mời anh tới gặp bác sĩ.”
“Lúc trước em đã đồng ý thế nào với anh? Em nói em chính là Diệp Cảnh Nhân! Em phải làm cô ấy! Em phải ở lại bên tôi!” Lăng Thận gần như mất khống chế, xông nhanh lên trước, hùng hổ rất dọa người.
Lão Bạch thấy thế, giành trước một bước, chặn hắn lại.
“Anh Lăng, anh nhìn xung quanh xem! Sau lưng anh còn có nhà họ Lăng, việc này nếu truyền ra ngoài, đối với ai cũng đều không tốt.”
Lăng Thận lướt mắt qua mọi người, nhìn chăm chăm khuôn mặt Phó Lưu Âm. Phẫn nộ, nôn nóng, tưởng niệm, những cảm xúc ấy tranh nhau hiện lên trong mắt hắn. Xung quanh, âm thanh bàn tán đang truyền tới lỗ tai hắn...
Lăng Thận lấy lại tinh thần, tầm mắt lại nhìn qua Phó Kinh Sênh, Hứa Tình Thâm, còn có Tưởng Viễn Chu.
Hắn biết, hôm nay dù hắn có cưỡng ép cũng vô dụng, hắn không mang Phó Lưu Âm đi được.
Lăng Thận sau đó rút lui, lúc đi vẫn còn chút hồn bay phách lạc. Bây giờ hắn đã biết Phó Lưu Âm có quan hệ với Hứa Tình Thâm.Trước đó hắn đã điều tra vợ chồng bọn họ, hắn không tin bọn họ có thể dọn đi ngay trong đêm.
Hứa Tình Thâm thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt Lâm Lâm trong lòng. Một màn này đã giáng một cú thật mạnh, thật giống như cảnh cướp con mà cô xem trong phim. Cô chưa bao giờ nghĩ có kẻ xấc xược tới mức đó.
Phó Kinh Sênh kéo tay em gái tới, liếc nhìn lại thấy con bé không có giày. “Sợ lắm phải không?”
Phó Lưu Âm khẽ lắc đầu: “Không sao rồi.”
Người xung quanh bắt đầu tản ra. Hứa Tình Thâm còn thấy sợ hãi, Phó Lưu Âm hướng về phía người đàn ông, nói: “Em và chị dâu căn bản không phải đối thủ của hắn, may nhờ...”
Hứa Tình Thâm lúc này mới tới Tưởng Viễn Chu, cô nhìn lại xung quanh, lại không thấy bóng anh đâu, hẳn là đã tản đi cùng đám người đứng xem náo nhiệt rồi.
Cô hơi giật mình trong phút chốc, lúc cô từ trong cửa hàng đi ra đã đụng phải một người, hẳn là Tưởng Viễn Chu rồi?
Chỉ là lần này anh không ở lại xem kịch vui. Có lẽ đối với Tưởng Viễn Chu mà nói, Phó Lưu Âm đã bị sốc như vậy, trước mắt, điều quan trọng nhất là theo người nhà đi về; có thêm người ngoài ở đây, e là cô gái ấy sẽ càng khó chịu nổi.
“Anh, chúng ta về nhà đi?”
Phó Lưu Âm ngẩng đầu, thấy Phó Kinh Sênh đang nhìn chằm chằm về hướng Lăng Thận đã bỏ đi, trong mắt anh ta không còn giấu được cảm xúc. Phó Lưu Âm vội kéo cánh tay anh ta.
“Anh!”
Ánh mắt Phó Kinh Sênh khẽ động đậy, sau đó nhìn sang Hứa Tình Thâm đứng bên cạnh. “Lúc ấy hai người đang mua đồ ở đây sao?”
“Đúng vậy! Âm Âm đã thử được mấy bộ.” Hứa Tình Thâm nói. Phó Kinh Sênh giờ mới phát hiện em mình vẫn còn mặt bộ đồ mới của cửa hàng. Vài người nhân viên đang đứng ở cửa, Phó Kinh Sênh ôm bả vai em, đi tới.
“Đi! Anh mua áo cho em.”
“Quên đi, anh, chúng ta về mau mau đi!”
“Đừng sợ! Có anh ở đây, hắn thế nào cũng không dám đưa em đi đâu.”
Phó Kinh Sênh đi vào cửa hàng, nói với nhân viên: “Bộ này mặc rồi thì cứ để vậy đi. Còn những bộ lúc nãy đã thử thì gói hết lại!”
“Vâng, được ạ.”
Phó Lưu Âm nắm chặt hai tay, ánh mắt lâu lâu lại nhìn về phía cửa. Phó Kinh Sênh thấy thế, kéo bàn tay nhỏ của em gái.
“Đừng sợ!”
Hứa Tình Thâm nhìn thấy vậy, chờ lấy quần áo xong, bọn họ liền đi về.
Trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, Phó Kinh Sênh mang đồ lên lầu, đưa cho Phó Lưu Âm từng bộ một để cô treo vào tủ quần áo. Hứa Tình Thâm chơi vói Lâm Lâm trong phòng ngủ. Sau một hồi, cô nghe được trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài.
“Phó Kinh Sênh!”
Người đàn ông nhìn cô, hỏi lại: “Sao vậy?”
Hứa Tình Thâm bước tới, một tay giữ chặt cánh tay anh ta, dẫn anh ta về phòng mình.
Cô đóng cửa lại. Phó Kinh Sênh nhìn cô, buồn cười nói: “Em như vậy sẽ làm anh nảy sinh một chút mơ tưởng đó!”
“Lúc nào rồi mà anh còn có tâm tư nói giỡn nữa!” Hứa Tình Thâm bước thẳng tới giường.
“Anh cũng thấy rồi, hôm nay, tên muốn bắt Âm Âm chính là tên đã nhốt con bé hai năm trời, hắn tên là Lăng Thận...”
Phó Kinh Sênh không nói tiếng nào. Hứa Tình Thâm nhíu chặt mày, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng mà nhìn anh ta: “Anh biết hắn là người thế nào sao?”
“Người thế nào cơ?”
“Anh ruột của Lăng Thời Ngâm, con trưởng nhà họ Lăng. Hơn nữa, không biết vì cái gì mà lòng em có dự cảm vô cùng không tốt. Hắn đối với Âm Âm hình như chấp niệm rất sâu, gần như là có bệnh, bằng không sao có thể coi thường pháp luật như vậy, bởi diện mạo của con bé nhìn giống mà giam cầm con bé hai năm?”
Hứa Tình Thâm càng nghĩ càng sợ. “Anh nói phải làm gì bây giờ? Hắn sẽ không tới nhà cướp người chứ?”
Thấy vậy, Phó Kinh Sênh dịu dàng ôm lấy cô.”Đừng sợ, đừng sợ! Anh sẽ xử lý tốt.”
“Thật sự không báo cảnh sát sao?” Hứa Tình Thâm không chắc chắn, hỏi.
“Nếu báo cảnh sát, Âm Âm nhất định sẽ phải lần lượt nhớ lại những chuyện đã trải qua trong hai năm bị nhốt đó, anh không nỡ. Hơn nữa, hiện tại chỉ mình con bé biết chắc hắn đã bắt nhốt nói, lời nói chỉ là của một bên mà thôi. Hiện giờ anh quan tâm nhât chính là tình trạng sức khỏe của Âm Âm, chuyện khác... Sau này rồi nói.”
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu: “Vậy được, sau này em sẽ gắng hết sức không đưa con bé ra ngoài.”
Phó Kinh Sênh trong mắt đong đầy đau lòng, anh ta muốn em mình lại được quay về với xã hội thì không thể để con bé hàng ngày ngồi ở nhà, nhưng tên Lăng Thận đó khẳng định đã biết chỗ ở của bọn họ, ngày nào hắn chưa buông tay, bọn họ ngày đó không có cuộc sống yên ổn.
---
Sau khi xe chạy ra khỏi trung tâm mua sắm, Tưởng Viễn Chu để bộ sườn xám kia ở ghế sau.
“Lão Bạch!”
“Dạ.”
“Cậu nói một cô gái đang bình thường như vậy, vô duyên vô cớ bị nhốt hai năm, bây giờ khó khăn lắm mới chạy thoát được, là người nhà của cô ấy, trước tiên sẽ làm gì?”
Lão Bạch bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ, sau một hồi lâu, lúc này mới mở miệng nói: “Khóc ạ!”
Tưởng Viễn Chu liếc mắt nhìn anh ấy, sau đó nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Lão Bạch thấy anh không nói, lập tức nói: “Tưởng tiên sinh, tôi nói không đúng sao ạ?”
“Nói như vậy, việc đầu tiên không phải báo cảnh sát sao?”
Lão Bạch nghe thế không khỏi gật đầu: “Đúng vậy, chuyện như vậy cần phải báo cảnh sát.”
“Nhưng lúc Hứa Tình Thâm bảo Phó Kinh Sênh báo cảnh sát, anh ta có vẻ không để tâm, vì sao?”
“Có thể vì suy xét cho thanh danh em gái chăng? Chung quy cũng bị nhốt hai năm... Trong khoảng thời gian đó nhất định đã có phát sinh một số việc.”
Tưởng Viễn Chu vẫn cảm thấy không thích hợp.
“Cho nên, mấy năm nay chịu khổ cũng không lấy được gì?”
“Xác thật là có điểm không thể nào nói nổi.”
“Tên Phó Kinh Sênh này rốt cuộc là làm gì, thật sự không điều tra ra sao?”
Lão Bạch không trả lời ngay, tựa như đang suy xét gì đó. Tài xế ôm cua ở khúc cua phía trước. Lão Bạch ngẩng đầu nói: “Tôi tìm người điều tra kỹ lần nữa cho ngài.”
“Được. Còn nữa, tra xem anh ta và Lăng Thận trước đây có quen biết nhau không.”
“Dạ.”
---
Sắp tới Tết, từ sau chuyện ở trung tâm mua sắm, Hứa Tình Thâm vẫn luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ. Cô đứng trước cửa sổ, tinh thần có chút không yên. Lúc điện thoại gọi tới, cô hoảng sợ, ổn định lại tinh thần sau mới đi tới bàn làm việc.
Cô nhìn màn hình, là trong nhà gọi tới.
Hứa Tình Thâm vội nhận máy: “Alo!”
“Tình Thâm à!” Giọng của Triệu Phương Hoa từ bên kia truyền đến.
Hứa Tình Thâm có chút giật mình. “Mẹ, có chuyện gì sao?”
Trong ấn tượng của cô, chỉ khi trong nhà có chuyện, Triệu Phương Hoa mới gọi điện tới cho cô. Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười của người phụ nữ: “Ai da, không có việc gì thì không thể gọi điện cho con à? Không phải sắp Tết rồi sao? Hôm nay trong nhà định làm vằn thắn, mẹ muốn con về ăn cơm chiều.”
Hứa Tình Thâm muốn từ chối nhưng lời nói đã đến bên miệng lại bị cô nuốt trở về.
“Nhưng Kinh Sênh chắc chắn không rảnh rồi ạ.”
Triệu Phương Hoa nghe vậy, giọng điệu càng thêm vui vẻ: “Không sao hết! Mình con qua là được rồi. Để em tới đưa con về.”
“Mẹ!” Hứa Tình Thâm cười khẽ. “Trong nhà không có chuyện gì đó chứ?”
“Ổn lắm! Chỉ là con xem con kìa, từ khi dọn về đây lại cũng chẳng về nhà thường xuyên. Mẹ với ba con đều già rồi, cũng chẳng trông mong gì khác... Chỉ muốn có con cái bên cạnh.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy tự nhiên có hơi xúc động, hơn ai hết, cô luôn hy vọng gia đình có thể hòa thuận. Khóe miệng cô hơi giãn ra: “Được ạ, con tan ca sẽ đi qua đó.”
“Tốt quá, chúng ta ở nhà chờ con.”
“Dạ.”
---
Lúc nhận điện thoại, giọng nói của Tưởng Viễn Chu lạnh nhạt, bởi vì đó là một dãy số lạ, anh vốn không thèm để ý.
“Alo.”
“Cậu Tưởng, chào cậu!”
Kia đầu truyền đến một giọng nữ, Tưởng Viễn Chu di ngón trỏ sang chỗ huyệt thái dương chỗ.
“Bà là...?”
“Cậu Tưởng, tôi là mẹ của Tình Thâm, chúng ta trước kia gặp nhau rồi.”
Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng người lên. “Có việc gì sao?”
“Tối nay muốn mời anh tới nhà ăn một bữa cơm chiều được không ạ?”
Tưởng Viễn Chu ánh mắt nhìn ra phía ngoài, hoàn toàn không rõ thế này là gì, Triệu Phương Hoa nghĩ thế nào lại muốn mời anh tới nhà?
“Cậu Tưởng, Tình Thâm cũng sẽ tới. Tôi không biết có tiện cho cậu không, nhưng con bé nói... chỉ một mình con bé tới.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu đồng ý trước. “Tối nay tôi qua đó.”
“Vậy thì thật tốt quá, cám ơn cậu!”
Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, Lão Bạch ở cạnh hỏi: “Tưởng tiên sinh tối nay có xã giao ạ?”
“Là mẹ Hứa Tình Thâm gọi tới.”
“Hả?” Lão Bạch cũng thấy khó hiểu. “Nhà họ Hứa lại có chuyện gì sao?”
Tưởng Viễn Chu ném di động sang một bên, lắc lắc đầu: “Không rõ lắm, chỉ nói mời tôi ăn cơm tối.”
“Ngài sẽ đi?”
“Bà ta nói, Hứa Tình Thâm cũng sẽ tới, hơn nữa còn cố tình nhấn mạnh chỉ mình cô ấy tới.”
Tưởng Viễn Chu không biết Triệu Phương Hoa đang “bán thuốc gì trong hồ lô”, nhưng nếu bà ta đã thành tâm mời, nhất định anh sẽ đi, chưa nói đến chuyện rốt cuộc vì ai mà anh đi một chuyến tới đó.
Hứa Tình Thâm tan việc xong thì như ngựa không dừng vó mà ra về. Phía đồi diện Viện Y học Thụy Tân có một trung tâm mua sắm gia đình, cô đi vào chọn cho Triệu Phương Hoa và Hứa Vượng mỗi người một cái áo lót giữ thân nhiệt và một bộ áo lông cừu. Bởi vì sắp tới giờ, cô tạm thời không lo được đồ cho Hứa Minh Xuyên, dù sao Tết còn phải về đó, lúc đó bù lại cho thằng nhóc cũng được.
Trên đường về nhà, Hứa Tình Thâm bỗng nhiên nghĩ về chuyện Triệu Phương Hoa bảo cô tới, có khi nào Hứa Minh Xuyên lặng lẽ giấu giếm, đưa bạn gái về nhà không?
Càng lúc cô càng cảm thấy khả năng đó rất lớn.
Tới nhà họ Hứa, Hứa Tình Thâm vừa định mở cửa vào lại mơ hồ nghe có tiếng nói chuyện từ trong nhà truyền tới.
Hứa Tình Thâm phát hiện cửa chỉ khép hờ. Cô đẩy cửa đi vào, vừa nhìn liền cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi, Tưởng Viễn Chu sao có thể ở trong nhà cô?
“Tình Thâm tới à!” Triệu Phương Hoa đưa trà đã pha xong cho Tưởng Viễn Chu, sau đó vẫy tay với Hứa Tình Thâm.
“Mau tới đây đi!”
Hứa Vượng và Hứa Minh Xuyên đều ở đó. Hứa Tình Thâm có chút mất tự nhiên, đi tới, đưa túi trong tay cho Hứa Vượng.
“Ba, đây là mua cho ba mẹ.”
Triệu Phương Hoa vào lại bếp làm vằn thắn, Hứa Tình Thâm theo vào. Cô đóng cửa lại, sau đó tới cạnh Triệu Phương Hoa.
“Mẹ, Tưởng Viễn Chu là mẹ kêu tới?”
“Đúng vậy! Cậu Tưởng trước kia chiếu cố chúng ta như vậy, mẹ để cậu ấy tới đây làm khách.”
“Chưa dừng ở đó đâu đúng không ạ?” Tầm mắt Hứa Tình Thâm nhìn tô đựng nhân. “Mẹ, mẹ làm như vậy, anh ta sẽ thấy ngại mà con cũng thấy ngại.”
“Sao vậy chứ? Không yêu thì có thể làm bạn mà?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm lạnh đi. “Mẹ ăn ngay nói thật đi, có phải mẹ có chuyện gì muốn anh ta giúp?”
Triệu Phương Hoa nghe thế cũng có chút không vui. “Tình Thâm, trong mắt con mẹ như thế à?”
“Con mặc kệ mẹ đang có ý gì, nhưng con nói trước với mẹ một tiếng, nếu trong nhà phải dùng đến tiền, mẹ cứ nói cho con biết, ngàn vạn ngàn vạn đừng có đi nói với Tưởng Viễn Chu, con và anh ta đã sớm không còn quan hệ.”
Triệu Phương Hoa nhìn cô, lấy bột vỏ sủi cảo cạnh đó tới. “Sau khi trở về, con cũng chưa từng lo lắng chuyện trong nhà.”
“Tiệm thuốc kinh doanh không tốt ư? Thiếu tiền sao?”
Triệu Phương Hoa miệng lầm bầm vài câu, không nói. Hứa Tình Thâm thấy phiền muộn trong lòng, xoay người đi ra ngoài.
Cô mở cửa, thấy Hứa Vượng đang nói chuyện với Tưởng Viễn Chu; Hứa Minh Xuyên không nhịn được mà nhìn Tưởng Viễn Chu, biểu tình phức tạp.
Hứa Tình Thâm đi tới trước sô pha.”Ba, mọi người kêu con tới, có phải có việc không?”
Hứa Vượng vẻ mặt thật thà chất phác, nghe Hứa Tình Thâm hỏi như vậy thì lắc lắc đầu: “Không có gì đâu, mẹ con chỉ bảo con về, tiệm thuốc còn chưa xong việc bà ấy đã kéo ba về, nói là nhớ con...”
Tưởng Viễn Chu nghe vào trong tai vẫn cảm thấy chuyện không phải như thế.
Hứa Tình Thâm đi tới, cầm cái túi bên cạnh, cô nhìn Tưởng Viễn Chu. “Đi thôi!”
Người đàn ông nhìn thẳng vào cô. “Đi đâu?”
Hứa Tình Thâm không khỏi nhăn mày. “Tôi cũng không tin trong lòng anh một chút nghi hoặc cũng không có, còn giả bộ gì chứ!”
“Tình Thâm, sao nói chuyện như vậy với người ta?” Hứa Vượng vội xin lỗi Tưởng Viễn Chu. “Đừng chấp nhặt con bé nhé!”
“Thật sự tôi cũng muốn mở mang hiểu biết, chuyện cô ấy nói...” Nửa câu sau của anh giữ lại, không nói ra hết. Hứa Tình Thâm quá hiểu Triệu Phương Hoa. Cô còn muốn mặt mũi, cô không muốn bị người trong nhà hại mình không còn mặt mũi trước Tưởng Viễn Chu. Trong bếp, nghe thấy động tĩnh, Triệu Phương Hoa từ trong đi ra. “Làm gì vậy chứ?”
Hứa Tình Thâm cúi đầu xuống. “Không có gì ạ, Tưởng Viễn Chu không thích ăn sủi cảo, con mời anh ta ra ngoài ăn.”
Tưởng Viễn Chu đan hai tay vào nhau. “Hứa Tình Thâm, em hiểu tôi như vậy từ khi nào vậy?”
“Nào nào nào! Mau dọn bàn đi, cơm sắp xong rồi.” Triệu Phương Hoa cười, phân phó với Hứa Vượng.
Hứa Tình Thâm lại cười không nổi. Đôi khi, không phải cô bị mất hứng, mà là cô quá hiểu người trong nhà.
Triệu Phương Hoa lấy lòng, mang đồ ăn tới, còn bảo Hứa Vượng lấy rượu. Tưởng Viễn Chu xua tay: “Không cần đâu, tôi kiêng rượu.”
“Vậy à? Vậy uống chút gì đi.”
Hứa Tình Thâm kéo ghế ngồi xuống. Triệu Phương Hoa mang món sủi cảo đã nấu xong lên. Hứa Minh Xuyên chưa nói tiếng nào, ngồi xuống đối diện Hứa Tình Thâm.
“Tưởng tiên sinh, nào, mời anh một ly!”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên: “Không cần khách sáo!”
Triệu Phương Hoa không ngừng nói tốt với Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm đũa cũng chưa động tới. Hứa Vượng bảo bọn họ gắp thêm nhiều đồ ăn, Triệu Phương Hoa thì rót cho anh ly rượu.
“Ông cũng mời cậu Tưởng đi!”
“Thật sự không cần khách khí đâu! Vả lại tôi cũng không uống rượu.”
Hứa Vượng vẫn đứng dậy, Triệu Phương Hoa cười nói: “Cậu Tưởng, mấy năm nay, ít nhiều cậu đã cho hai vợ chồng chúng tôi có công ăn việc làm. Tiệm thuốc là cậu giúp chúng ta thuê, mặc dù không được bao nhiêu nhưng nhờ phúc của cậu mà chúng tôi không cần phải trả tiền thuê. Nhờ khoản này mà hai năm tới cũng coi như không phải bận rộn mà lại công cốc.”
Tưởng Viễn Chu vừa nghe vậy chợt hiểu ra, trước đây anh quả thật không nghĩ tới mức đó. Ngón tay anh cầm ly, khẽ cụng ly với Hứa Vượng.
“Lúc trước tôi cho Lão Bạch đi nói, tiền thuê hai năm không cần phải trả?”
“Đúng vậy!” Triệu Phương Hoa cười: “Thời gian qua mau thật đó! Hai năm nói qua liền qua.”
Hứa Tình Thâm nắm chặt bàn tay, hóa ra là như thế đấy!
“Tới kỳ hạn rồi sao?”
“Tới rồi, thật ra thì đã qua được một thời gian rồi. Chủ nhà đã tới thẳng tiệm, còn nói muốn tăng giá thuê. Cậu nói, chúng tôi quanh năm suốt tháng khổ cực như vậy, kiếm chẳng được bao nhiêu mà ông ta còn tăng tiền thuê...”
Hứa Tình Thâm nghe vậy liền ngắt lời Triệu Phương Hoa: “Nếu đã vậy, hay là đóng cửa tiệm đi.”
Khuôn mặt Triệu Phương Hoa hơi biến sắc: “Đóng cửa tiệm, con bảo ba con sẽ làm cái gì đây?”
Đầu ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ hai cái lên chiếc ly thủy tinh.
“Chuyện này mọi người không cần nhọc lòng, tôi sẽ cho Lão Bạch đi nói.”
“Thật vậy chăng?” Triệu Phương Hoa vừa nghe thì vui mừng khôn xiết. “Cám ơn cậu Tưởng!”
Hứa Tình Thâm cảm giác tay mình đang run, cô để tay lên mặt bàn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh.
“Vì sao mà chuyện như thế anh cũng muốn quản? Tưởng Viễn Chu, anh là gì của nhà họ Hứa chúng tôi chứ?”
Ngữ khí của cô vô cùng kém, hùng hổ doạ người. Triệu Phương Hoa sắc mặt hoàn toàn cứng đờ, cả Hứa Minh Xuyên còn cảm thấy bầu không khí như vậy thật sự làm người ta khó chịu.
Tưởng Viễn Chu nhìn cô. “Tiệm thuốc này ban đầu là tôi mở cho ba mẹ em...”
“Thế nên, anh yên dạ yên lòng mà nhận lời cảm ơn của chúng tôi?”
“Tình Thâm!”
Hứa Tình Thâm nghe không lọt những gì người khác nói.
“Kỳ hạn thuê hai năm đã tới, nhưng người bên cạnh con thay đổi rồi.” Hứa Tình Thâm nhìn về phía Triệu Phương Hoa ngồi đối diện.
“Mẹ, con đã nói với mẹ, nếu mẹ cần tiền có thể nói với con...”
“Nói với con? Còn không phải con bảo ba mẹ dẹp tiệm đó sao?”
“Vậy còn mẹ lấy lập trường gì mà bảo Tưởng Viễn Chu trả số tiền này chứ?”
Câu nói này chính là vần đề, Tưởng Viễn Chu đã đồng ý rồi, chuyện đã rất vui vẻ, nhưng Triệu Phương Hoa không ngờ Hứa Tình Thâm sẽ làm hư chuyện của mình như thế.
Lúc nói chuyện này, bà ta cũng chưa có bàn bạc qua với Hứa Vượng, Hứa Vượng ngồi ở kia, mặt xanh mét, có một số người tính tình trời sinh, rất khó thay đổi. Thật ra mấy năm nay, điều kiện trong nhà đã tốt hơn không ít, mấy món tiền thuê nhà đó hoàn toàn có thể gánh vác được. Nhưng với Triệu Phương Hoa mà nói, đã có người nguyện ý bỏ tiền ra thì lý gì bà ta không nhận?
Hứa Tình Thâm đứng dậy. “Mẹ, hiện tại Phó Kinh Sênh là con rể mẹ, mẹ đừng quên.”
Cô đẩy ghế ra, cầm túi đi ra ngoài, Hứa Vượng ở đàng sau gọi cô. Hứa Tình Thâm đi nhanh xuống lầu, mới vừa xuống hiên nhà không lâu, cánh tay đã bị túm chặt.
“Buông ra!”
Tưởng Viễn Chu lôi cô đến trước mặt mình.
“Nhiều chuyện! Em nhất định phải làm ầm ĩ ra vậy phải không?”
“Phải! Tưởng Viễn Chu anh có tiền nên trả được mà!”
“Tôi là có thể trả được.”
Hứa Tình Thâm muốn đẩy tay anh ra, nhưng khổ nỗi sức lực anh quá lớn.
“Vừa rồi là tôi nói năng không tốt, nhưng mà Tưởng Viễn Chu, trước kia tôi tiêu tiền của anh là bởi vì tôi đi theo anh, hiểu không?”
“Nhất định phải nói khó nghe như vậy có phải không?”
“Khó nghe ư? Khó nghe chỗ nào?”
Hứa Tình Thâm lau mặt. Thật ra cô có tính tranh đua lớn, gặp chuyện thế này rất tức giận nhưng nước mắt lại sớm rớt xuống rồi. Con người mà, đều như thế, lần đầu là thương tâm, lần hai là khó chịu, sau một trăm lần chính là chết lặng thành quen rồi.
“Mẹ kế em bỗng nhiên gọi em về, em hẳn nghĩ ra được đó không phải vì nhớ em, vậy cả việc chuẩn bị tâm lý cũng không có?”
Hứa Tình Thâm dường như bị dồn ép nặng nề, sắc mặt trắng bệch.
“Tôi ngây thơ, được chưa?”
“Đâu giống nhỉ?” Tưởng Viễn Chu cười khẽ. “Trong lòng vẫn còn mong đợi gì đó? Tôi thấy em ngốc!”
Hứa Tình Thâm cắn cắn khóe miệng, mỉa mai đáp lại: “Vậy còn anh? Cũng đã chia tay tôi, người nhà tôi mời anh cơm tối, trong lòng lại không suy nghĩ? Theo như mẹ kế tôi, bà ấy sẽ nói tôi cũng về? Anh có ý gì? Ồ, anh Tưởng thì sao, gặp loại chuyện này cũng chỉ có thể đưa cổ cho người ta làm thịt. Tôi thấy anh rất hưởng thụ đó!”
“Theo như em nói thì tôi cũng chẳng bị gì cả, chỉ chút tiền thôi mà.”
Hứa Tình Thâm nghe thế liền chỉ chỉ anh. “Nhà địa chủ có thằng con ngốc, câu này chính là nói anh!”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, đột nhiên trong đầu được lấp bằng một cảnh tượng, sắc mặt thoát liền thay đổi. “Không được công kích nhân thân!”
“Công kích thì sao?” Hứa Tình Thâm ghét bỏ, nói.
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, nhìn lại phía hàng hiên u ám.
“Vừa rồi lúc em về, tôi thấy em rất vui vẻ, chắc trong điện thoại Triệu Phương Hoa đã nói không ít lời thân thiết với em nhỉ? Em nhìn lại đi, tối khuya còn đi ra ngoài, bà ta có đuổi theo em ra đây không?”
“Anh thích nói gì thì cứ nói đi, tôi chẳng khó chịu đâu.” Hứa Tình Thâm xoay người đi về phía trước, Tưởng Viễn Chu theo sau.
“Đừng đi theo tôi!”
Tưởng Viễn Chu nhìn nhìn về trước. “Đường này là của em à?”
Cô dừng lại, sau đó xoay người lại nhìn anh. “Đợi lát nữa tôi về sẽ gửi tiền vào thẻ của Minh Xuyên, chuyện tiền thuê không quan hệ tới anh. Anh Tưởng không cần xen vào chuyện của người khác.”
“Dùng tiền của Phó Kinh Sênh thì em yên tâm thoải mái?”
Hứa Tình Thâm trong lòng đương nhiên không tốt. Tiền thuê tiệm thuốc là một khoản chi phí không hề nhỏ, nhưng Phó Kinh Sênh chưa từng tính toán chuyện tiền bạc với cô, cô có thể mượn tạm của anh ta.
“Vì sao lại không? Anh ấy là chồng tôi, anh ấy phải nuôi tôi.”
Tưởng Viễn Chu từ đâu đó rút ra cái găng tay, sau đó thong thả ung dung đeo vào, đừng nhìn vào nét mặt bình tĩnh của anh, thật ra trong lòng đã sớm nổ tung rồi.
Hứa Tình Thâm thấy gương mặt tuấn tú của anh đã căng cứng. Tưởng Viễn Chu ngẫng mắt, tầm mắt đột nhiên rơi xuống trên mặt cô, cô kinh ngạc vội dời mắt.
“Trước kia lúc ở bên nhau, em cũng không như vậy.”
“Cái đó không giống nhau, chúng ta khi đó là chơi lưu manh, nhưng hiện tại là cuộc sống của tôi.”
“Chơi lưu manh gì cơ?”
Hứa Tình Thâm cười cười: “Không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương thì gọi là chơi lưu manh, danh ngôn đó, câu này cũng chưa nghe qua à?”
Tưởng Viễn Chu càng thêm không vui. “Tôi đã nghĩ tới chuyện kết hôn với em.”
“Anh vậy gọi là chơi lưu manh thành nghiện.”
“Hứa Tình Thâm, em...” Tưởng Viễn Chu chán nản.
Hứa Tình Thâm phất phất tay với anh. “Tôi đi đây.”
“Không phải em nói mời tôi đi ăn cơm?”
“Anh vừa rồi đâu phải chưa ăn gì.”
“Không ăn no.”
Hứa Tình Thâm khẽ nhún vai. “Tôi quản không được.”
Cô xoay người lại định đi, còn chưa đi được mấy bước đã nghe được tiếng Tưởng Viễn Chu từ sau truyền tới: “Alo, Lão Bạch, có chuyện đi làm một chút.”
Bước chân Hứa Tình Thâm chậm lại, nghe Tưởng Viễn Chu phân phó: “Chủ nhà cho nhà họ Hứa thuê tiệm ấy, cậu vẫn giữ thông tin liên lạc chứ? Cậu hỏi xem tiền thuê hiện giờ bao nhiêu, gọi ngay đi...”
Những lời này cô nghe rất rõ. Hứa Tình Thâm chạy tới trước mặt Tưởng Viễn Chu.
“Ai bắt anh làm người tốt? Không ai bắt anh chi tiền...”
Tưởng Viễn Chu cao hơn cô nhiều, Hứa Tình Thâm duỗi tay ra, Tưởng Viễn Chu lại nghiêng người, tiếp tục nói: “Ừm, đêm nay phải làm cho xong...”
“Không cần! Tưởng Viễn Chu, anh đừng có quá phận!”
Hứa Tình Thâm nhảy lên muốn giật lấy. Tưởng Viễn Chu buồn cười, đứng qua bên cạnh, trong mắt anh cô giống hệt con khỉ đang nhảy lên rồi chồm xuống. Tưởng Viễn Chu vẫn tiếp tục dặn dò qua điện thoại: “Trả luôn ba năm đi, tôi thấy tiệm thuốc kinh doanh cũng không tồi.”
“Tưởng Viễn Chu!”
Hứa Tình Thâm thật sự không muốn lại nợ anh cái gì, huống chi cô hoàn toàn có thể tìm Phó Kinh Sênh giúp đỡ, nhưng Tưởng Viễn Chu tự nhiên bảo Lão Bạch đi làm. Hứa Tình Thâm cướp mấy lần đều không được, mệt mỏi hết sức.
“Ừm, cậu nhớ kỹ, đừng kéo dài, trước đêm nay nhất định phải gọi qua đó...”
Hứa Tình Thâm nghe thế liền đi tới nhảy phóc lên, cánh tay bám lấy cổ anh. Anh hơi khom lưng, cánh tay thuận thế chụp lấy đôi chân đang co lên của cô, để cô lên lưng mình luôn.