Lão Bạch vung nắm đấm về phía tài xế, dùng sức giành lấy tay lái, "thắng xe !"
Tài xế vội vàng làm theo, chiếc xe lập tức thắng lại ở ngay giữa đường. Sắc mặt lão Bạch xanh mét, vẻ mặt của Tưởng Viễn Chu cũng cực kỳ khó coi.
"con mẹ nó cậu muốn chết à ?"Lão Bạch hạ thấp giọng quát lên.
Tài xế rụt cổ lại, "là do chính miệng Tưởng tiên sinh ra lệnh mà."
Khoé miệng của lão Bạch giật giật. Tưởng tiên sinh chính miệng nói ra là một chuyện, nhưng cậu ta lại thật sự dám đụng vào. Người này có mấy cái đầu vậy ?
Người đàn ông ngồi ở sau xe nhấc chân dài lên, hung hăng đá vào lưng ghế trước mặt, "cút xéo cho tôi !"
Tài xế lập tức đẩy cửa xe ra lăn xuống đường. Lão Bạch dứt khoát đứng dậy chuyển sang ngồi ở chỗ tài xế, "Tưởng tiên sinh, ngài đừng nóng giận."
"tại sao ở bên cạnh lại càng lúc càng có nhiều người bị thiểu năng vậy ?"
"Tưởng tiên sinh, đến ngã tư trước mặt tôi quay đầu xe, trở về Cửu Long Thương."
Tưởng Viễn Chu không nói câu nào. Người tài xế kia đứng ở bên ngoài không dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn chiếc xe biến mất trong bóng đêm.
Hứa Tình Thâm trở về Cửu Long Thương. Bóng đêm dày đặc. Cô bước vào phòng ngủ đặt túi lên đầu giường. Tưởng Viễn Chu từ trong phòng thay quần áo đi ra. Anh đã thay một bộ quần áo ở nhà, cầm trong tay một cái túi LV màu vàng nhạt, "cho em."
Hứa Tình Thâm tháo dây buộc tóc xuống, liếc nhìn anh một cái, "tại sao lại cho tôi ?"
"cái túi em xách đi làm trông khó coi quá, nghe anh dùng cái này đi."
Hứa Tình Thâm nghĩ thầm : chuyện này cũng có liên quan gì tới anh đâu ? Tưởng tiên sinh can thiệp vào nhiều chuyện thật, ngay cả phong cách thẩm mỹ của người khác cũng phải cưỡng ép thay đổi lại theo ý mình.
Tưởng Viễn Chu với lấy cái túi cũ của Hứa Tình Thâm, mở dây kéo ra rồi dốc hết toàn bộ đồ đạc ở bên trong xuống giường, khăn giấy, ví tiền, chìa khóa, kẹo sing-gum...... không còn chút gì sót lại.
Duy chỉ có cái hộp đựng thuốc lá mà Hứa Tình Thâm đã mua là không thấy đâu nữa, xem ra cô đã nhân dịp tối nay đem tặng mất rồi.
Tưởng Viễn Chu không chút biểu cảm kéo Hứa Tình Thâm qua, "tối nay đi đâu vậy ?"
"tôi nhắn tin cho anh rồi mà."
Tưởng Viễn Chu tiến lại gần, ánh mắt bức người nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm, "uống rượu, hơn nữa còn là rượu trắng."
Hứa Tình Thâm cắn chặt cánh môi, ngón tay vô thức sờ lên miệng, "vâng, có uống một chút."
"lễ phục phải mặc khi đến dự đám cưới, anh đã chuẩn bị xong xuôi cho em rồi."
Hứa Tình Thâm nâng tầm mắt lên nhìn anh, "tôi không đi."
"người ta đã gửi thiệp mời đến tận tay em rồi." "đi hay không là quyền tự do của tôi."Không phải lòng dạ cô hẹp hòi nhỏ mọn không muốn chúc phúc cho người ta, mà là dù cho có đến dự đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến cho người ta thêm phần bực bội mà thôi. Cần gì phải vậy chứ ?
Tưởng Viễn Chu tiến tới một bước bấm vào hông của cô, "bây giờ em có tự do sao ?"
Hứa Tình Thâm cảm thấy mệt mỏi, không muốn tranh cãi với anh về vấn đề này nữa. Người đàn ông cúi đầu xuống hôn cô. Cô vẫn đứng im ở đó không động đậy, cũng không hề đáp lại. Tưởng Viễn Chu hôn được vài cái liền cảm thấy hơi bực mình, cao giọng ra lệnh, "mở ra !"
Hứa Tình Thâm ngoan ngoãn làm theo, một tiếng kêu rên nuốt vào trong cổ họng.
Ngày cưới của Phương Thịnh, Hứa Tình Thâm vẫn đi làm ở bệnh viện như thường lệ. Lão Bạch đứng canh ở bên ngoài, cũng không hề bước vào thúc giục cô. Cho đến khi Hứa Tình Thâm đi ra khỏi bệnh viện, lúc này anh ta mới rảo bước tiến lên phía trước, "Hứa tiểu thư."
Hứa Tình Thâm vừa trông thấy anh ta liền cảm thấy nhức đầu, tầm mắt không khỏi lướt qua chiếc xe đang đỗ ở bên cạnh, "anh ta đang ở trong xe hả ?"
"không, hôm nay Tưởng tiên sinh đi cùng người nhà đến dự đám cưới."
Hứa Tình Thâm không nhịn được nhấc chân lên, "vậy anh ta còn để ý đến tôi làm gì nữa ? Tôi đã nói là tôi không đi rồi mà."
"Hứa tiểu thư, "Lão Bạch lập tức ngăn cản ở trước mặt cô, "cô vẫn nên đi đi, em trai của cô đã đến tiệc cưới rồi. Thanh niên trẻ tuổi mà, tính tình bộp chộp nóng nảy, lỡ như gặp phải mấy chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ ?"
Hứa Tình Thâm hung hăng trừng mắt với lão Bạch, "tại sao lại lôi em trai của tôi vào cuộc ?"
Lão Bạch tỏ vẻ vô tội xoè tay ra, "người ta là do cô dâu chú rể mời tới. Tưởng tiên sinh có lòng tốt làm vậy để hai chị em các cô cùng nhau tham dự, dù sao cũng có thể chăm sóc lẫn nhau mà."
"xí !"Toàn bộ biểu cảm của Hứa Tình Thâm đều viết hết lên trên mặt.
Lão Bạch làm một động tác mời, "đi thôi."
Ngồi vào trong xe, lão Bạch dặn dò tài xế ở bên cạnh, "về Cửu Long Thương trước, Hứa tiểu thư cần phải thay quần áo."
"không cần, tôi thấy ăn mặc như vầy là đẹp rồi, "Hứa Tình Thâm dựa vào lưng ghế, "nếu anh đưa tôi trở về Cửu Long Thương, tôi sẽ thật sự không đi nữa đâu."
Lão Bạch ra hiệu với tài xế, ý bảo cậu ta lái xe.
Chạy tới nhà hàng nơi tổ chức đám cưới, trước khi bước xuống xe, lão Bạch đưa một phong thư đựng tiền mừng cho cô, "đây là Tưởng tiên sinh chuẩn bị cho cô."
Đến dự tiệc cưới, đương nhiên phải mang theo tiền mừng, Hứa Tình Thâm giơ tay nhận lấy.
Hứa Minh Xuyên đang đứng ở chỗ đã được sắp xếp từ trước. Trông thấy Hứa Tình Thâm đi tới, cậu vội vàng bước nhanh về phía trước, "chị, tại sao chị lại ăn mặc như vậy ?"
"sao nào ?"
"hôm nay chị phải chuẩn bị đầy đủ để phô trương khí thế của mình ra chứ ? Lễ phục đâu, giày cao gót đâu, làm tóc nữa, trang điểm mặt mũi thật xinh đẹp, ngược lại chị có thể nổi bật át cả cô dâu luôn ấy chứ !"Hứa Minh Xuyên chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Hứa Tình Thâm ngắm nhìn cậu em trai của mình, "wow, lôi đâu ra bộ vest này vậy ?"
"đi thuê á, mắc lắm đó !"
Hứa Tình Thâm kéo cậu đi tới phía trước. Sau khi nhét tiền mừng vào thùng, cô cúi đầu xuống ký tên của mình, "Minh Xuyên, trong trường hợp này lẽ ra chúng ta không nên tới đây."
"chị, em biết trong lòng chị khó chịu."
"em biết cái con khỉ."Hứa Tình Thâm đặt bút xuống, được nhân viên phục vụ mặc sườn xám dẫn vào trong tiệc cưới.
Hoa lá trang trí muôn màu muôn vẻ tạo ra một thế giới cổ tích. Hoa hồng trắng được buộc lại thành từng bó đặt ở trên bàn. Tất cả các cô gái đều mơ ước mình được trở thành công chúa, mà Vạn Dục Ninh hôm nay không thể nghi ngờ chính là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
"chẳng phải chỉ có mấy đồng tiền thôi sao ?"Hứa Minh Xuyên vô cùng tức tối.
"có tiền, chỗ nào không tốt chứ ?"Hứa Tình Thâm nhìn cậu cười khẽ.
"chị, chị đừng như vậy, em thấy khó chịu lắm."
"đừng ở đây buồn rầu đau khổ nữa, "Hứa Tình Thâm tỏ ra lạ lẫm liếc nhìn Hứa Minh Xuyên, "nếu em còn nặng tình với anh ta như vậy thì em chạy lên đó cướp người đi."
"để em lên."
"câm miệng !"Hứa Tình Thâm vỗ một phát lên đầu vai Hứa Minh Xuyên, "tới nơi này rồi, ngồi yên ở đó cho chị."
Trong lúc đang nói chuyện, ở bên cạnh có người vội vã chạy ra ngoài, "mau lên, Tưởng tiên sinh tới rồi, đi ra chào hỏi thôi."
Hứa Tình Thâm nhẹ nhàng lui lại hai bước, ánh mắt nhìn ra xa. Người của nhà họ Tưởng xuất hiện ở đâu cũng đều có thể gây nên sóng to gió lớn.
Bây giờ Tưởng Đông Đình đã rút lui khỏi giới kinh doanh. Tưởng Viễn Chu là con trai độc nhất của nhà họ Tưởng, nắm hết quyền lực trong tay. Lúc sự nghiệp của anh đang lên như diều gặp gió, ở toàn bộ Đông Thành này ai mà không kiêng nể anh, nịnh bợ anh chứ ?
Tưởng Tuỳ Vân không thích ồn ào náo nhiệt, nhưng hôm nay là đám cưới của Vạn nha đầu, bà vẫn phải nể mặt. Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu trắng, hoạ tiết lá sen tinh tế hiển nhiên là đã được thêu vô cùng tỉ mỉ, mái tóc được bới lên thành búi rất gọn gàng đâu ra đấy. Lão Bạch thừa dịp lúc đám người kia chào hỏi xong xuôi đang tản dần ra, bước tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
"Tưởng tiên sinh, Hứa tiểu thư tới rồi."
Tưởng Viễn Chu hướng theo tầm mắt của lão Bạch nhìn ra xa, trông thấy Hứa Tình Thâm đang đứng lẫn trong đám đông.
Thế nhưng anh cũng chỉ liếc qua như vậy mà thôi, sau đó liền dẫn Tưởng Tuỳ Vân bước thẳng tới phía trước.