Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 965: Chúng ta phải nhân từ một chút




Editor: Nhã Y Đình

Tiếu Lạc bổ nhào vào người Tiếu Nhiễm, ôm lấy đùi cô, khóc lóc cầu xin: "Chị, mẹ con em biết sai rồi! Chị thả mẹ em ra đi!"

"Hai người giết người rồi chỉ nói một câu ‘mẹ con em sai rồi’ là được sao? Mạng của ông ngoại tôi, bé con của tôi thì sao? Các người đền như thế nào chứ?" Hốc mắt Tiếu Nhiễm đỏ lên gầm thét.

"Chị, em biết nói như thế nào cũng vô dụng. Nhưng chị muốn mẹ con em làm thế nào? Phải làm thế nào chị mới tha cho mẹ con em?" Tiếu Lạc tủi thân chớp mắt.

"Tự vả miệng 100 cái!" Tiếu Nhiễm hung hăng nói.

100 cái?

Tiếu Lạc hơi sợ sệt.

"Không dám sao? Vậy thì buông tôi ra!" Tiếu Nhiễm dùng sức dưới chân, giẫm mạnh cổ tay Dương Nguyệt Quyên.

"Em vả!" Tiếu Lạc thấy mẹ đã đau đớn sắp ngất đi, vội vàng buông đùi Tiếu Nhiễm, vả miệng mình. Vừa vả lại nói "Thật xin lỗi, em sai rồi!"

"Tiểu Lạc, không cần!" Dương Nguyệt Quyên thấy hai má con gái sưng to, đau lòng ngăn cản.

Cố Mạc ngồi xổm xuống trước mặt Dương Nguyệt Quyên, giọng nói lạnh lẽo: "Đúng là hai mẹ con tình cảm sâu nặng!"

"Cố Mạc, xem như cậu lợi hại!" Dương Nguyệt Quyên chịu thua nhìn Cố Mạc.

"Vẫn chưa đủ độc ác với hai mẹ con bà đâu!" Cố Mạc cười lạnh lùng, "Thật ra tôi định cắt đứt gân tay gân chân của bà rồi đưa hai người đến Ấn Độ. Tôi nghe nói, đàn ông ở đó rất thích LJ. Nhưng rồi tôi thay đổi ý định. Bà xã tôi lương thiện như thế, tôi cũng phải nhân từ một chút. Tay của bà vừa không cẩn thận bị bẻ gãy, tôi phải nối lại cẩn thận cho bà. Bà nói có đúng không?"

"Cố Mạc, cầu xin cậu....." Dương Nguyệt Quyên co người, sợ hãi nhìn Cố Mạc.

Anh không nói đùa, anh đang uy hiếp bà ta. Nếu mẹ con bà ta còn dám gây tổn thương cho Tiếu Nhiễm một lần nữa thì anh thật sự sẽ cắt đứt gân tay gân chân của mẹ con bà ta rồi đưa đến Ấn Độ.

"Thấy hai mẹ con bà đã nhận ra lỗi lầm, tôi sẽ nối xương cho bà!" Cố Mạc ra hiệu để Tiếu Nhiễm nhấc chân lên sau đó cầm cổ tay Dương Nguyệt Quyên, dùng sức bẻ một cái, nghe tiếng hét thảm thiết, cổ tay Dương Nguyệt Quyên lại bị gãy thêm một đoạn nữa. Cố Mạc nói: "Thật xin lỗi, ta nhầm. Kỳ thật tôi không biết nối xương chỉ có em trai tôi mới làm được. Nhưng mà thằng bé không có ở đây. Để tôi thử lại lần nữa!"

"Không cần! Không cần.....Không cần....." Dương Nguyệt Quyên giữ cánh tay bị gãy thành ba đoạn, hoảng sợ lui về sau.

"Bà sợ cái gì chứ? Thật sự tôi muốn giúp bà nối xương mà!"

Nụ cười Cố Mạc rất lạnh lẽo, lạnh đến mức xương cốt của Dương Nguyệt Quyên cũng thấy đông cứng lại.

"Tôi muốn bác sĩ! Tôi muốn tìm bác sĩ giúp tôi!"

"Bác sĩ? Tôi đây!" Cố Mạc khởi động mười ngón tay, tà mị cười.

"Tôi muốn tìm bác sĩ chỉnh hình! Em trai cậu! Tôi muốn tìm em trai cậu!" Dương Nguyệt Quyên đột nhiên nhớ ra em trai Cố Mạc là bác sĩ khoa chỉnh hình. Mẹ con bà không thù không oán với Cố Nhiên, chắc chẳn cậu ta sẽ không cố ý bẻ tay bà nữa.

"Nếu tôi tiếp tục rất có thể sẽ bẻ tay bà thành 10 đoạn mất! Được rồi, tôi rủ lòng từ bi sẽ gọi em trai tôi qua đây nối xương cho bà!" Cố Mạc nhìn Dương Nguyệt Quyên đau đớn đến mức ướt đẫm mồ hôi mới hài lòng đứng lên, lấy di động bấm số của Cố Nhiên.

"Anh, có chuyện gì sao? Em đang ở sân bay!" Cố Nhiên bồn chồn hỏi.

"Đổi sang chuyến tiếp theo. Có bệnh nhân đang cần em nối xương!" Cố Mạc lạnh lùng ra lệnh.

"Được, chờ em hai tiếng!" Giọng nói của Cố Nhiên vang vào tai Dương Nguyệt Quyên.

"Có thể nhanh lên.....hay không?" Dương Nguyệt Quyên đau đớn sắp ngất, lo lắng hỏi.

Bà ta đau sắp chết rồi, sợ không chịu được hai tiếng.

"Phu nhân, từ sân bay đến chỗ chúng ta cũng phải mất hai tiếng đó! Chịu đựng! Hửm? Chịu đựng một chút!" Cố Mạc nhẹ nhàng cười nói.