Editor: Quỷ Quỷ
Ngọt ngào luôn luôn ngắn ngủi, Tiếu Nhiễn không còn ngượng ngùng lấy lại tinh thần, Cố Mạc vừa nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi anh cúp điện thoại, nói với Tiếu Nhiễm:”Smith đột nhiên quyết định sẽ tới đây, hiện đang ở sân bay. Nha đầu, em đưa em về nhà trước.”
“Smith? Chính là thương nhân người Mĩ kia?” Tiếu Nhiễm nhới tới tần số những lần hôn không thể khống chế được, mặt đỏ bừng.
“Ừ” Cố Mạc lấy chìa khóa xe, liền đứng dậy đi ra ngoài trước.
Tiếu Nhiến nhìn thoáng qua cũng không nhúc nhích, có chút tiếc nuối:”Cũng chưa ăn được bao nhiêu. Chú, chú phải bồi thường cho tôi!”
“Lúc nào rảnh tôi sẽ lại đưa em đến.” Cố Mạc trở lại, đặt tay lên bàn tay của Tiếu Nhiễm, con ngươi thâm thúy hàm chưa nét cười nhẹ nhàng.
“Chú nói rồi đó! Ngoắc tay!” Tiếu Nhiễm giơi ngón tay út ra. Cô rất thích cùng anh ăn Haagen-Dazs, đó chính là một loại hạnh phúc.
Cố Mạc cúi đầu, nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay của cô:”Nhớ rồi!”
Tiếu Nhiễm lập tức đỏ mặt.
Mở cửa xe, Tiếu Nhiễm nhìn thấy cái hộp hạnh phúc 0.01 mặt càng đỏ hơn. Cố Mạc nhặt nó lên:”Tôi mua nó là đáp ứng yêu cầu của em.”
Tiếu Nhiễm trừng mắt liếc nhìn Cố Mạc một cái, rồi mới đỏ mặt ngồi yên.
“Nếu em không yêu cầu, tôi cũng không biết dùng thứ này.” Cố Mạc không vừa lòng lắm nhếch cánh môi mỏng,”Không thoải mái”
“Chú tập trung lái xe đi!” Tiếu Nhiễm dùng sức trừng mắt nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc nhìn Hạnh phúc 0.01 ghi hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Nhật, xấu xa hỏi:”Cố Nhiên quả là cao thủ. Siêu mỏng. Tối nay thử xem”
“Ai muốn thử với chú?” Tiếu Nhiễm đánh mạnh Cố Mạc một cái. Anh hôm nay sao lại không đúng đắn như vậy? Đây là bản mặt nghiêm nghị bá đạo của tổng giám đốc Cô sao?
“Tôi thích những lúc em đỏ mặt.” Cố Mạc đột nhiên ngẩng đầu, hôn phớt qua môi Tiếu Nhiễm một chút,”Giống như hóa anh đào nở rộ.”
“Chú không phải đang đi đón khách sao? Còn không nhanh đưa tôi về nhà?” Tiếu Nhiễm thẹn thùng sẵng giọng.
“Nha đầu, ở đây ít người lắm.” Cố Mạc đột nhiên nheo mắt.
“Cái gì?” Tiếu Nhiễm không hiểu sao Cố Mạc lại đột nhiên nói như vậy. Nhiều hay ít người thì có liên quan gì đến bọn họ?
“Xe của tôi có mấy lớp kính, bên ngoài không thể nhìn được vào bên trong. Nha đầu, tôi không chờ được đến buổi tối, chúng ta thử xem Hạnh phúc 0.01 dùng có tốt không.” Cố Mạc đột nhiên áp đến, bế Tiếu Nhiễm sang ngồi cũng ghế với mình, thanh âm ấm ách nói.
Tiếu Nhiễm xấu hổ nhìn Cố Mạc, dùng sức đẩy anh ra:”Đừng!”
Đang ban ngày ban mặt!
Làm sao có thể?
Anh ta có da mặt dày, còn cô thì không!
Cố Mạc vốn không định cho Tiếu Nhiễm cơ hội phản đối, nhanh chóng che môi cô lại. Khi đầu lưỡi lướt qua bờ môi cô nếm được vị bơ vẫn còn lưu lại thì thanh âm khàn khàn nói:”Thật ngọt!”
“Không phải chú….không thích ăn ngọt..” TIếu Nhiễm mắc cỡ đỏ mặt, muốn chống cự,
“Bởi vì đó là em, nên tôi mới có thể thích!” Dứt lời, Cố Mạc lao vào cắn muốn rụng luôn đôi môi đỏ mọng của Tiếu Nhiễm.
“Đáng ghét!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt, nhắm chặt hai mắt.
Cô đã xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố để nhảy xuống, vậy mà anh vẫn muốn đùa giỡn cô.
Cố Mạc điều chỉnh ghế ngồi thấp xuống, áp đến trên người cô…
Anh phát hiện mình chỉ một lòng với cô, cứ thế này sẽ biến nửa thân dưới thành động vật.
“Tôi sợ đau…” Tiếu Nhiễm ôm Cố Mạc, sợ hãi nói.
Cố Mạc dừng lại hành động, ghé vào người cô thở hổn hển:”Nha đầu, cho tôi đi, tôi sẽ không chịu nổi!”
Anh sẽ chết ngạt mất.
Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Mạc mừng như điên…
Một giờ sau, Cố Mạc thoản mãn ôm Tiếu Nhiễm, không ngừng hôn lên môi cô:”Nha đầu, tôi thích em, rất thích.”
“Chú, tôi cũng vật!” Tiếu Nhiễm vùi mặt vào ngực Cố Mạc, vành mắt đỏ hoe trả lời.