Editor: Quỷ Quỷ
Ưng Mẫn nhìn thấy một màn này, đôi mắt đau nhức như bị đâm.
Cô cắn môi, sắc mặt tái nhợt, sững sờ ở cửa.
Tiếng vỗ tay và tiếng trêu chọc của mọi người vang đến mới làm cô dần hoàn hồn.
Bác sĩ Lý chạm vào cánh tay Ưng Mẫn, quan tâm hỏi:”Có muốn ra ngoài đi lại một chút không?”
“Vì sao tôi phải ra ngoài?” Ưng Mẫn đứng thẳng lưng, cao ngạo đi vào phòng bao.
“Chủ nhiệm Ưng, cô trở lại rất đúng lúc. Hát cho chúng tôi nghe một bài đi.” Có một người nhiệt tình mời Ưng Mẫn.
“Được!” Ưng Mẫn thoải mái đón lấy chiếc micro. CHọn bài “Con đường đơn độc”.
Nghe thấy tên bài hát, Tiếu Nhiễm nhíu mi một chút.
Ưng Mẫn đang muốn bày tỏ với Cố Mạc sao?
Cô ta có biết chính mình đang bày tỏ sai chuyện tình?
Ưng Mẫn vẫn không nhìn Cố Mạc, ngược lại nhìn bác sĩ Lý đang ngồi, bắt đầu hát lên.
“….Đây là một con đường đơn độc, em muốn quay đầu cũng không được nữa rồi, không thể trút bỏ chỉ có thể mỉm cười….”
“Đến khi nào Ưng chủ nhiệm mới khá hơn?” Có người tò mò hỏi.
“Mấy người đừng hiểu lầm.” Bác sĩ Lý nhanh chóng giải thích, chỉ sợ người ta hiểu lầm.
Anh thì không sao, nhưng Ưng Mẫn sẽ tức giận.
Ưng Mẫn hát xong, Ôn Nhã cười hỏi:”Đôi ta tốt hơn không được sao?”
Lời nói của cô làm cho mọi người khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên có vẻ như cô muốn xác lập mối quan hệ với người nào đó.
“Có thể! Bác sĩ Lý tao nhã tài hoa, rất hợp với cô.” Có người trêu chọc cười nói.
“Chú, ‘tao nhã tài hoa’ chỉ dùng để miêu tả phụ nữ mà.” Tiếu Nhiễm cười nhào vào lòng Cố Mạc.
“Cố Mạc, tôi chỉ lớn hơn cậu 3 tuổi, sao vợ của anh vẫn gọi cậu là chú?” Người vừa trêu chọc Ưng Mẫn lập tức nhìn Cố Mạc kháng nghị.
“Ở nhà tôi cũng hay bị cô ấy gọi là chú.” Cố Mạc nhìn đối phương liếc mắt một cái, “Anh coi chừng đó! Cô ấy không gọi anh là ông cũng không sai đâu.”
Đối phương nghe xong, lập tức đảo cặp mắt trắng dã.
TIếu Nhiễm càng cười dữ hơn, bụng muốn nổ luôn.
Ưng Mẫn biết đêm nay không thể có cơ hội được ngồi cạnh Cố Mạc, ngực như bị đè nén.
Bác sĩ Lý đến trước mặt cô, cười nói:”Chúng ta cùng song ca bài ‘Hôm nay muốn gả cho anh’ đi.”
Nghe tên bài hát, Ưng Mẫn liền nhíu mày.
Cô lén nhìn Cố Mạc liếc mắt một cái, thấy vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, cô liền bất bình trong lòng.
“Ngượng lắm. Tôi không hát đâu.” Ưng Mẫn cười từ chối đối phương.
Đối phương dường như đã bị tổn thương, liền không nói nữa.
Tiếu Nhiễm lập tức nắm tay Cố Mạc đứng dậy, cầm micro hô hai tiếng:”Tôi và Cố Mạc tuy rằng giọng nói có chút riêng biệt, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tụ hội với mọi người sau khi kết hôn, cho nên muốn tự bêu xấu hát bài ‘Hôm nay muốn gả cho anh’! Mọi người có muốn nghe không?”
“Muốn!”
Tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên ầm ĩ.
Ưng Mẫn cắn môi, im lặng nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc vừa mới từ chối yêu cầu của cô, giờ lại đồng ý với TIếu Nhiễm sao?
“Nha đầu, em nói giọng của chúng mình riêng biệt, sẽ không đến mức dọa người chứ?” Cố Mạc gãi gãi chóp mũi, xấu hổ cười nói.
“Hát ‘Hôm nay muốn gả cho anh’ không chỉ là hát lên, mà còn là một loại tâm tình. Em muốn tất cả mọi người đến nhìn thấy hạnh phúc của chúng ta.” Tiếu Nhiễm làm nũng lắc lắc cánh tay Cố Mạc, “Đồng ý đi mà!”
“Được…” Cố Mạc đành phải cầm lấy micro.
Tuy rằng giọng hát của Cố Mạc và Tiếu Nhiễm thật sự có chút riêng biệt, làm cho người ta cứ như đang nghe người nước ngoài hát, rất hấp dẫn ánh mắt ở khắp nơi.
“Cố Mạc này, kết hôn xong cứ như biến thành người khác rồi.”
“Cái này là vợ chồng son. Hâm mộ không hết.” Có người lắc đầu, thở dài.