Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 889: Xé xác bà ta




Editor: Nhã Y Đình

"Tôi lệnh cho bà trong ngày hôm nay dẫn Tiếu Lạc về nước!" Tiếu Bằng Trình đè nén lửa giận, lạnh lùng ra lệnh.

"Ông xã à, chúng tôi còn chưa chơi đã. Chờ chúng ta chơi đã sẽ trở lại. Dù sao hàng năm vào tết âm lịch ông cũng có Tiểu Nhiễm rồi, có chúng tôi hay không cũng chẳng làm sao cả! Bye!" Dương Nguyệt Quyên nói xong thì cúp điện thoại.

Tiếu Bằng Trình dùng sức ném di động vào tường.

Đây không phải là lần đầu tiên ông ném hỏng điện thoại. Mỗi lần gọi điện cho Dương Nguyệt Quyên, ông đều bị bà ta chọc cho tức chết.

Nhìn di động bị ném tan tành, ông tức giận nhìn qua cửa sổ.

Hôm nay Trác Liệt báo tin, người thợ săn tên Ngạc Luân Xuân kia xác nhận đã bán súng cho Dương Nguyệt Quyên.

Bà ta lại có thể ác độc đến mức muốn dồn Tiếu Nhiễm vào chỗ chết!

Quá ác độc!

Ngẫm lại người bên gối lại là một người đàn bà tâm địa rắn rết, ông cảm thấy run sợ không thôi.

"Ba? Ba ở trên lầu sao?" Đột nhiên giọng nói của Tiếu Nhiễm vang lên.

Tiếu Bằng Trình vội vàng cất điện thoại di động đi, nhét vào túi quần, ổn định lại tâm trạng, cười đi ra ngoài.

"Tâm can bảo bối, sao các con quay về sớm như vậy?" Tiếu Nhiễm nhào vào lòng Tiếu Bằng Trình, làm nũng nói.

Tiếu Bằng Trình cảm động xoa tóc cô: "Ba cũng nhớ con. Mấy ngày không gặp mà sắc mặt cũng hồng hào lên rồi!"

"Vâng!" Tiếu Nhiễm gật đầu, "Cố Mạc chăm sóc con rất cẩn thận!"

Tiếu Bằng Trình ngẩng đầu, nhìn Cố Mạc đứng sau Tiếu Nhiễm, cười với anh: "Cảm ơn con!"

"Ba, Tiểu Nhiễm cũng là bà xã con. Tiếng cảm ơn này con không dám nhận đâu!" Cố Mạc khẽ cười.

"Đi thôi! Ba đã đặt nhà hàng rồi, chúng ta ra ngoài ăn!" Tiếu Bằng Trình vui vẻ ôm vai Tiếu Nhiễm đi xuống lầu.

Cố Mạc nhìn Tiếu Bằng Trình và Tiếu Nhiễm đi phía trước hơi mím môi.

Liệu anh có thể nói anh bắt đầu cảm thấy ghen tị với cha vợ không?

Nếu Tiểu Nhiễm thân mật với đàn ông khác như vậy sao anh không nổi điên được cơ chứ?

"Cố Mạc?" Tiếu Nhiễm quay đầu, nhìn Cố Mạc một cái.

Cố Mạc cười một chút, lập tức vội vàng đuổi theo.

Cố Mạc lái xe vừa nhìn đường, vừa nói chuyện với Tiếu Bằng Trình đang ngồi ghế sau.

"Ở phía Trác Liệt đã có tin tức gì chưa ạ?"

"Sáng nay thằng bé vừa báo tin cho ba! Là bà ta!" Tiếu Bằng Trình cau mặt nói.

"Được! Con đã biết xử lý như thế nào rồi!" Cố Mạc lạnh lùng nhíu mày lại.

Mấy hôm nay, anh án binh bất động là vì chưa có chứng cớ xác thực.

Nhưng nếu đã xác thực mục tiêu thì anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương đâu!

"Thật đáng ghét!" Tiếu Nhiễm đau lòng nhắm mắt lại.

Nhớ đến ông ngoại và bé con đã mất, cô cực kỳ tức giận.

Cố Mạc vươn tay, ôm Tiếu Nhiễm vào ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, khàn giọng nói: "Nhóc con, đừng khóc!"

"Em muốn xé xác Dương Nguyệt Quyên!" Tiếu Nhiễm lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Được! Phải xé xác bà ta!" Cố Mạc cười nói.

Xem ra, Tiểu Nhiễm lần này thật sự tức giận rồi mới có thể nói câu muốn xé xác Dương Nguyệt Quyên.

"Tâm can bảo bối, đều là lỗi của ba. Nếu năm đó ba không dây dưa với bà ta thì sẽ không xảy ra nhiều bi kịch như vậy!" Tiếu Bằng Trình cảm thấy cực kỳ tự trách, thở dài nói.

"Ba, chắc chắn là do Dương Nguyệt Quyên trăm phương ngàn kế dây dưa với ba mới đúng. Hiện tại người con hận nhất là Dương Nguyệt Quyên. Còn cả Tiểu Lạc thông đồng làm chuyện xấu kia nữa!" Tiếu Nhiễm oán hận nói.

"Được, không tha cho bất cứ ai cả! Tiểu Lạc tuy còn nhỏ tuổi lại có tâm muốn hại người. Cứ để nó chịu một chút dạy dỗ đi!" Tiếu Bằng Trình không hề thương tiếc nói.

Đều là con ruột của ông, Tiểu Nhiễm thì thiện lương còn Tiểu Lạc lại ác độc giống hệt mẹ nó. Hai mẹ con họ ở trước mặt ba vợ kẻ xướng người họa mới khiến ông cụ tức chết.