Editor: Quỷ Quỷ
Cố Tương nhìn một màn này, mắt cười đến híp lại.
Có triển vọng!
Anh hai đối với cô bé này không hề đơn giản chỉ là sự quan tâm của bác sĩ dành cho bệnh nhân.
Không chỉ có Cố Tương, ngay cả bà nội Cố cũng rất để ý đến Vương Giai Tuệ, cố ý đảo mắt qua cô và Cố Nhiên vài lần.
Vương Giai Tuệ bất mãn dịch chân đến gần chân của Cố Nhiên, hung hăng dẫm anh một cái.
Anh dám “không cẩn thận” nắm lấy tay cô trước mặt người nhà anh!
Cố Nhiên cố nén, đau đến mức môi giật giật.
“Anh hai Cố, em không nhìn thấy được. Không làm anh bị thương chứ?” Vương Giai Tuệ giả vờ vừa mới phát hiện ra, lập tức kích động hỏi.
“Không đau!” Cố Nhiên cắn chặt hàm răng, chết không thừa nhận.
Vương Giai Tuệ ghé sát vào bên tai Cố Nhiên, nhả ra hai chữ:”Đáng đời!”
Cố Nhiên bất đắc dĩ thở dài.
Trời đất chứng giám, vừa rồi anh không phải cố ý muốn nắm tay cô, tất cả đều là ngẫu nhiên, là hành động theo phản xạ!
Bà nội Cố nhìn qua Cố Nhiên:”Cố Nhiên, gặp được cô gái mình thích, nhất định phải theo đuổi. Cháu cũng đã hai tám rồi.”
“Hai chín.” Cố Tương lập tức đâm thêm một đao.
“Nhóc Tương! Đàn ông bốn mươi mốt tuổi là đóa hoa duy nhất trên cây, con gái quá hai mươi tám chẳng ai thèm rước đâu!” Cố Nhiên lập tức vô tình đáp trả. “Em năm nay cũng đã hai bảy đúng chứ?”
“Em không tính sẽ lập gia đình! Nếu như lấy được người đàn ông tốt giống như chị dâu nhỏ thì cũng thôi đi, nếu lấy phải người nào giống anh…” Cố Tương nhìn Cố Nhiên từ trên xuống dưới.
“Giống anh thì sao? Anh đã biết quay đầu là bờ rồi! Đàn ông không nề nếp có hai loại: một, chưa từng trải đời, hai, vợ quá xấu. Từng trải như anh đây, một khi đã quyết định dừng chân, tuyệt đối không ăn vụng.” Cố Nhiên nói xong, quay đầu nhìn thẳng Vương Giai Tuệ. “Ai lấy được anh chính là có phúc!”
“Nói anh nhơ nhuốc cũng không sai!” Vương Giai Tuệ cười bồi thêm một câu, nói xong không quên “Hừ” một tiếng.
Gương mặt tuấn tú của Cố Nhiên lập tức sa sầm xuống.
Anh đi tới kéo cổ tay Vương Giai Tuệ, nghiêm túc nói:”Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện hẳn hoi!”
“Nói chuyện gì?” Vương Giai Tuệ bối rối nhìn qua Cố Tương, muốn cầu cứu.
Cố Tương giả bộ không nhìn thấy, ngón tay chải tóc vuốt ra sau tai.
Cố Nhiên túm lấy Vương Giai Tuệ trực tiếp đi lên lầu hai.
Đẩy mạnh cô vào phòng mình, anh lập tức ép cô dựa vào cánh cửa, giam cầm cô trong lồng ngực, sẵng giọng hỏi:”Em thật sự thấy anh nhơ nhuốc sao?”
Vương Giai Tuệ ấm ức chu cái miệng nhỏ nhắn:”Anh từng có nhiều đàn bà như vậy!”
Tuy rằng anh chưa từng nói đến, cô cũng có thể đoán anh chơi bời trăng hoa không kiềm chế được.
“Nhưng anh không hề yêu bọn họ!” Cố Nhiên lập tức biện hộ cho mình. Nếu anh biết đời này còn có thể gặp được người con gái khiến anh động lòng, anh tuyệt đối sẽ không tùy tiện kết giao với đám phụ nữ kia. Kỳ thật anh và bọn họ chơi bời tự nguyện, ai cũng không coi là thật. Anh chưa bao giờ đụng đến gái ngoan. Cô là người duy nhất anh quý trọng, muốn rước về nhà!
“Không yêu, nhưng anh đã ăn nằm với họ!” Vương Giai Tuệ bất mãn trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
Cố Nhiên giơ bàn tay lên, vô cùng thành khẩn nói với Vương Giai Tuệ:”Anh thề, nửa đời sau nếu còn dám chạm vào người phụ nữ xa lạ nào, anh sẽ tự….”
“Đừng! Anh không cần phải thề. Hai ta chỉ là bạn bè bình thường, anh có ở bên ai em cũng không có hứng thú.” Vương Giai Tuệ nhẫn tâm nói.
“Bạn bè bình thường?” Cố Nhiên bất mãn nheo lại hai mắt, ánh mắt xẹt qua môi cô.
Lúc Vương Giai Tuệ cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần thì Cố Nhiên đã cúi đầu, bá đạo hôn cô.