Editor: Quỷ Quỷ
Đứng ở cửa phòng bệnh, Tiếu Nhiễm bắt đầu do dự. Cô liều lĩnh tới thăm cha, nhưng khi tới nơi rồi thì lại nhớ ra sự tổn thương của chính mình, lại chần chừ không bước đi.
“Tiếu Nhiễm?” Ninh Hạo khó hiểu nhìn Tiếu Nhiễm. Cô cứ thế vội vàng đi vào bệnh viện, nhưng lại đứng ở cửa không vào, có chút không hợp lý.
Cô làm sao vậy?
Tiếu Nhiễm kéo tay Ninh Hạo, chạy về phía cuối hành lang. Cô nhận ra mình chưa chuẩn bị tốt tư tưởng gặp cha.
Ninh Hạo nhíu mày nhìn về phía sau Tiếu Nhiễm:”Tiếu Nhiễm, cậu không lo lắng cho bác trai sao?”
“Lớp trưởng, nếu người thân nhất của cậu làm cậu tổn thương thật sâu, cậu sẽ vẫn thương người đó chứ?” TIếu Nhiễm dựa lưng vào cửa sổ, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn. Cô muốn người khác giúp cô tìm đáp án.
“Cậu muốn biết người đó có đáng cho tớ yêu thương? Tiếu Nhiễm, chuyện gì cậu cũng có thể nói với tớ.” Ninh Hạo nhìn thẳng vào Tiếu Nhiễm, ánh mắt nhìn sâu vào phía trong, chạm đến một chút đau đớn.
“Đối với Cố Mạc mà nói, tớ chỉ là một lễ vật, cha tớ tự tay dâng lễ vật lên cho anh ta. Lớp trưởng, cậu có khinh thường tớ không?” Tiếu Nhiễm cắn môi, bi thương nhìn Ninh Hạo.
Ninh Hạo lập tức hiểu ra nguyên nhân Tiếu Nhiễm kết hôn, đau lòng ôm lấy Tiếu Nhiễm vào lòng:”Tiếu Nhiễm, đây không phải là lỗi của cậu.”
“Tớ hận ông ta! Nhưng lại không thể bỏ mặc.” Tiếu Nhiễm mâu thuẫn nói. Ninh Hạo mang đến cho cô cảm giác ấm áp, nhưng cô biết mình không có tư cách được ôm lấy, nên nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Gặp ông ấy đi. Gặp xong rồi, nếu vẫn còn khúc mắc thì theo tớ rời đi. Nếu có thể tiêu tan, thì hai người vẫn là cha và con gái.” Ninh Hạo nghiêm túc nhìn TIếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm gật gật đầu:”Tớ nghe lời cậu.”
Cô hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí đi về phía phòng bệnh.
“Nguyệt Quyên, Tiếu Lạc, hai mẹ con đừng khóc, chỉ là một cuộc tiểu phẫu.” Tiếu Bằng Trình cười an ủi vẻ mặt lo lắng của Dương Nguyệt Quyên và Tiếu Lạc.
“Cha, cha đồng ý với Tiểu Lạc, nhất định phải bình an vô sự.” Tiếu Lạc ôm cổ Tiếu Bằng Trình, khóc nức nở nói.
“Nhất định! Nhất định! Cha còn chưa thấy được hai chị em con hạnh phúc lập gia đình, thì mạng già này chưa thể để mất được.” Tiếu Bằng Trình xoa đầu vai Tiếu Lạc, cười ha ha nói.
Nghe lời nói của Tiếu Bằng Trình, TIếu Nhiễm không thể khống chế được cảm xúc liền rơi nước mắt.
Cha vẫn ngóng trông cô hạnh phúc lập gia đình.
Cô và Cố Mạc sao có thể hạnh phúc?
Một hôn nhân không có tình yêu, cô sao có thể mong đợi nó hạnh phúc?
Cô đẩy cửa ra, mắt đầy lệ nhìn Tiếu Bằng Trình nằm trên giường bệnh. Cô phát hiện ra cha cô qua một đêm tóc đã bạc gần hết.
“Tiếu Nhiễm…” Tiếu Bằng Trình nhìn thấy Tiếu Nhiễm, lập tức ngồi thẳng người, trong mắt hàm chứa nước mắt chua xót.”Con đến thăm cha sao…”
TIếu Nhiễm cũng không nói gì, chỉ cắn môi đi đến bên cạnh giường bệnh. mở to đôi mắt đầy nước nhìn Tiếu Bằng Trình.
Dương Nguyệt Quyên đứng dậy, không hờn giận liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm:”Cô một câu an ủi cũng không có sao?”
Tiếu Nhiễm không để ý đến Dương Nguyệt Quyên, chỉ đứng bên giường, khổ sở rơi nước mắt.
Tiếu Bằng Trình đẩy Tiếu Lạc ra, xuống giường ôm Tiếu Nhiễm vào lòng: “Cục cưng bảo bối, đừng khóc! Con đến rồi cha rất vui.”
“Cha!” Tiếu Nhiễm bực bội khóc lớn. Một câu cục cưng bảo bối lập tức làm tan biến bao uất ức. Cô sợ mất cha. Không biết phải giải phẫu thì bệnh tình đã nghiêm trọng đến thế nào, liệu có gặp nguy hiểm hay không.
“Thực sự xin lỗi! Thực sự xin lỗi con! Là cha làm tổn thương con.” Tiểu Bằng Trình một bên ôm chặt con gái, một bên luôn miệng xin lỗi.
“Con hận cha! Hận cha! Hận cha đến chết!” Tiếu Nhiễm ôm chặt cổ cha, khóc lớn la hét trước ngực ông.